Đêm hai ngày sau đó, trong phòng bệnh, Thi Dạ Diễm từ hôn mê bỗng dưng mở mắt tỉnh lại, đồng thời khi gần tỉnh lại, trong nháy mắt ý thức của anh trở về trước lúc bị ngất đi kia, anh trơ mắt nhìn Thái Tử mang Du Nguyệt Như đi mà không thể làm gì.
Anh đứng dậy theo phản xạ, cơn đau nhức như xé rách từ bụng truyền tới khiến anh lại ngã trở về giường lần nữa, trên trán nhanh chóng thấm ra mồ hôi lạnh, tay ôm vết thương âm thầm tự điều chỉnh hô hấp cắn răng chịu đựng qua cơn đau đớn này.
Chợt một bàn tay mềm mại nhỏ bé đặt ở trên trán, cẩn thận lau mồ hôi cho anh.
Thi Dạ Diễm ngẩn ra, lúc này mới phát hiện Thi Duy Ân mặc áo ngủ quỳ gối ở bên cạnh anh, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, chân mày nhíu chặt lại theo dõi ánh nhìn của anh, sự lo lắng hiện lên trong mắt không bỏ sót.
Anh chớp chớp mắt nhìn, dường như vẫn chưa thể thích ứng được sự tồn tại của con. Hai người im lặng một hồi, anh mới khôi phục lại tinh thần.
“Con…” Anh vừa mở miệng mới phát hiện cổ họng mình khàn khàn dường như nói không ra lời, Thi Duy Ân lập tức cầm lấy cái ly, dùng thìa nhỏ múc ra một muỗng nước đút vào trong miệng anh, còn Thi Dạ Diễm cả quá trình chỉ biết ngây người há mồm phối hợp.
Thi Duy Ân bỏ cái ly vào chỗ cũ rồi ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh anh, ánh mắt Thi Dạ Diễm vẫn nhìn bé không dời, anh từ từ đưa tay tới, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con.
“Con tên gì?”
Nội tâm Thi Duy Ân đấu tranh, “Thi Duy Ân, mẹ thường gọi con là Tiểu Trà Diệp.”
Thi Dạ Diễm nghe được cái tên này, trong phút chốc hốc mắt đã ướt, đôi môi run rẩy, “Thi… Duy Ân…”
Thi Duy Ân thấy được nước mắt trong mắt anh, ngay cả bàn tay chạm vào con cũng đang run run, chân mày nhíu chặt hơn, “Cha vẫn còn đau sao?”
Một giọt nước mắt bỗng chốc từ trong mắt Thi Dạ Diễm chảy ra, hai từ (trong tiếng trung tiếng cha có hai chữ 爹地) trong lời nói bâng quơ của con khiến cho trái tim của anh bỗng dưng chậm lại, “Có thể gọi cha một lần nữa, được không?”
Có lẽ là cảm nhận được sự chịu đựng và chờ đợi qua giọng nói của anh, khóe miệng Thi Duy Ân từ từ cong xuống sau đó lại vểnh lên, cặp mắt ngập nước và đầy kiêu ngạo kia cực kỳ giống anh, lau lau cái mũi nhỏ chợt nhào vào trong ngực anh, bàn tay nhỏ bé đấm đánh lung tung ở trước ngực anh.
“Con không muốn không muốn! Cha không thích Tiểu Trà Diệp, Tiểu Trà Diệp ghét cha! Oa…” Thi Duy Ân rốt cuộc không nhịn được nữa đem tất cả ủy khuất cùng nỗi nhớ tích trữ bao ngày trút hết ra ngoài, khóc đến kinh thiên động địa. Bách Vĩ đang nghỉ ngơi bên ngoài cũng bị đánh thức cuống quýt chạy đến, thấy tình cảnh này mới thở dài một hơi rồi lặng lé lui ra ngoài.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Thi Duy Ân khóc dữ dội như vậy, sự trách móc và tủi thân của con khiến cho trong lòng Thi Dạ Diễm một cảm giác áy náy và tự trách khó nói.
“Xin lỗi con… Cha không phải không thích con… xin lỗi con, nếu như cha biết sự tồn tại của con nhất định sẽ không… Xin lỗi con…”
Anh biết an ủi một người phụ nữ, nhưng không biết ứng phó như thế nào với con gái của mình. Tay chân Thi Dạ Diễm luống cuống, vụng về vỗ vỗ lưng con, nhưng lại không dám dùng sức, con nhỏ như vậy, mềm mại như vậy, chỉ sợ không chú ý một chút sẽ làm đau con.
So với giây phút không còn gì kia càng bất lực hơn, anh nhẹ nhàng ôm đứa con đang khóc không ngừng vào lòng, hôn lên tóc con kiên nhẫn dỗ dành, “Đừng khóc Tiểu Trà Diệp, ngoan, tha thứ cho cha.”
“Con không muốn tha thứ, Tiểu Trà Diệp ghét cha, ô ô…” Anh nuông chiều khiến cho Thi Duy Ân càng ngang ngược được nước lấn tới, thậm chí có chút hưởng thụ, con bé cũng là một đứa có cha, cuối cùng có thể giống như những đứa trẻ khác làm nũng thậm chí muốn làm gì thì làm trước mặt cha.
Miệng Thi Dạ Diễm im lặng lộ ra một nụ cười khổ sở mà hài lòng vui vẻ, trong sự khóc nháo của con gái kia có phần kỳ cục và đáng yêu cực kỳ giống Du Nguyệt Như, quả thực chính là phiên bản của cô ấy.
huyentrang. diendanlequydon
Cả đêm này, tình cảm trong lòng anh căng tràn không nói ra được, giống như những con sóng nhỏ vô hình từng đợt từng đợt đánh thẳng vào trái tim lẫn những góc nhỏ sâu trong nội tâm anh.
Người phụ nữ kia sinh cho anh một đứa bé, một đứa con gái giống cô như vậy. Lúc không biết tương lai của hai người họ đi về đâu, một mình cô hoàn thành giấc mơ thuộc về hai người.
Sự dũng cảm và kiên định của cô, khiến cho anh thực sự cảm phục, anh không biết cuộc đời này còn có thể dùng cái gì để bù đắp lại phần tình thâm nghĩa trọng này.
Tiểu Như, nếu như giờ phút này em ở đây, anh chỉ muốn nói với em, trong cuộc đời anh ba việc anh làm đúng đắn nhất, chính là gặp được em, chiếm đoạt em, yêu em…
Sau đó Thi Dạ Diễm giống như biến thành một người khác, thu lại tính khí thô bạo bẩm sinh của anh, hơn nữa còn thanh thản an tâm dưỡng thương ngoài dự liệu của mọi người. Bách Vĩ bắt đầu hoài nghi có phải là đầu óc của anh cũng bị đánh hư hay không, nếu không sao chỉ phân phó anh đi điều tra tình hình Du Nguyệt Như gần đây mà không thấy anh chuẩn bị có bất kỳ hành động gì?
Thỉnh thoảng anh sẽ vuốt vuốt vết sẹo từ dưới cằm đến trên miệng, giữa hai lông mày nhíu lại không dễ nhận ra sự buồn bã, sau đó ôm con gái hỏi, “Cha có phải rất đáng sợ hay không?”
Thi Duy Ân lắc đầu thật mạnh, cuộn tròn lại rúc vào trong ngực anh, giang hai tay hết sức ôm lấy anh, “Cha đẹp trai nhất, Tiểu Trà Diệp và mẹ thích cha nhất.”
Thi Dạ Diễm cười nhàn nhạt, ôm chặt đứa con gái còn nhỏ tuổi mà đã hiểu chuyện này.
“Cha, lúc nào chúng ta có thể gặp mẹ, Tiểu Trà Diêp muốn mẹ.”
“Ngoan, sẽ không quá lâu đâu, chờ một chút nữa thôi.”
Chờ một chút nữa thôi, Tiểu Như, kiên nhẫn đợi anh. Anh lấy sinh mạng mình ra đảm bảo, lúc gặp lại nhau, sẽ không bao giờ… để cho em rời khỏi anh nữa…
Ở bên kia, từ ngày trở về nước trở đi, Du Nguyệt Như đều bị Thái Tử nhốt ở trong nhà cũ của Hoàng Phủ gia phái nhiều người trông chừng Du Nguyệt Như hai tư trên hai tư, ngay cả ra khỏi phòng cũng không cho phép, ngăn chặn cô liên lạc với bên ngoài. Tân Tiệp mấy lần khuyên bảo cũng không giải quyết được việc gì, dường như ngoài Hoàng Phủ Triệt không người nào hiểu được dụng ý của anh.
Ba tháng sau Thái Tử đem mấy quyển tạp chí đến trước mặt cô, “Chị thích kiểu hôn lễ gì? Kiểu phương tây sao?”
Tiêu đề trên mỗi quyển tạp chí bắt mắt khiến cho Du Nguyệt Như tức giận toàn thân phát run, cắn răng nghiến lợi, “Em làm vậy là có ý gì? Ai nói chị muốn gả cho Phong Hạo!”
Thái Tử vô si cười một tiếng, “Em nói.”
“Chị không đồng ý!”
“Em không trưng cầu ý kiến của chị, chẳng qua là tới thông báo cho chị, chị chuẩn bị làm cô dâu cho tốt đi.”
“Hoàng Phủ Luật! Em rốt cuộc là muốn như thế nào?” Du Nguyệt Như tức giận không kiềm chế được túm cổ áo anh, hai mắt đỏ bừng.
“Có cần phản ứng dữ đến mức như vậy không, đám hỏi là chuyện thường tình, hơn nữa chị và Phong Hạo trên danh nghĩa cũng là gặp gỡ quan hệ, kết hôn không có gì không ổn.” Thái Tử đẩy tay của cô ra, giọng nói nhẹ nhõm, giống như làm ra chuyện vui vậy.
“Em nằm mơ đi!” Du Nguyệt như đem tất cả chỗ tạp chí trong tay hung hăng quăng hết vào người anh, nhưng lại được anh dễ dàng né tránh. Thái Tử khom người nhặt lên, nhìn bức hình hai người được đăng phía trên, nhếch khóe miệng lên, “Phong Hạo không tệ a, không phải là đã từng điều tra qua cậu ấy là người đàn ông đứng đầu được các mỹ nhân thiên kim muốn gả cho nhất sao, xứng đôi với chị như vậy, em khuyên chị nên sớm đem những thứ ảo tưởng không thiết thực kia vứt đi, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của em.”
Trong lòng Du Nguyệt như đau như dao cắt, “Hoàng Phủ Luật, em khiến cho chị hối hận vì trước đây đã làm tất cả vì em.”
Thái Tử xem thường chê cười, “Em không hiểu ý của chị, em không biết chị đã vì em đã làm những gì, cho dù như thế nào, việc gả chị đi đã định rồi, chuẩn bị làm bà chủ nhà họ Phong đi.”
“Chị không lấy chồng!”
Thái Tử hờ hững hất cằm lên, hơi lãnh khốc một chút có chứa một tia đùa cợt, “Đừng khiến em phải nói những lời khó nghe, Phong Hạo không thèm để ý đến cuộc sống riêng hỗn loạn trước đây của chị như vậy, không thèm để ý chị có bao nhiêu tình nhân, chịu cưới chị đã đủ hiếm thấy rồi, chị đừng có không biết điều.”
Trong lòng Du Nguyệt Như vỡ tan thành từng mảnh, nước mắt không nhịn được trào ra, “Em cho rằng chị muốn có một cuộc sống riêng như vậy? Em cho rằng chị thật sự hạ tiện như vậy? Em quả nhiên là con trai của Hoàng Phủ Dận, vô sỉ vô tình giống như ông ta.”
“Nhưng ông ấy cũng là cha của chị.”
Du Nguyệt Như dường như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, nắm chặt hai quả đấm móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, dấu vết nửa vầng trăng bóp ra màu máu, vẻ mặt đau thương đến thê lương khiến cho Thái Tử thấy kinh hãi.
“Cha sao? A, mắt nào của cậu thấy cha coi tôi là con gái vậy? Một người cha đưa con gái lên giường với một người đàn ông xa lạ! Có người cha nào sẽ đem con gái mình ra làm công cụ để lợi dụng chỉ vì con trai duy nhất trong mắt ông ta không?”
Ánh mắt Thái Tử bỗng chốc thay đổi, trên mặt chợt hiện lên đầy nham hiểm, đáy mắt nhanh chóng bị xâm nhuộm một sự đáng sợ khiếp người sắc bén, trong đó đang nổi lên một trận cuồng phong trước nay chưa từng có.
“Chị, lặp lại một lần nữa?”