Một câu nói của thím Trương, xác nhận nghi vấn trong lòng mỗi người, khiến cho không khí lúc này càng thêm căng thẳng, nỗi oán hận của Elena càng thêm sâu hơn.
“Người là…” Đỡ dậy Âu Y Tuyết đã bất tỉnh, hai mắt Elena nhìn thím Trương. Trong tóc đen xen lẫn sợi bạc, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn khiến cô có chút quen thuộc. Elena suy nghĩ một chút, trên vành tai người kia có nốt ruồi đen to bằng hột đậu, cả người liền cứng ngắc.
“Người là mẹ” Trong đôi mắt đầy ưu thương , trong lòng đột nhiên nghĩ ra một người khiến cô sững sờ. Ngay khi thấy thím Trương gật đầu, trên khuôn mặt xuất hiện sự dịu dàng, chỉ là cô chưa kịp nói, một lời nói phát ra khiến ý nghĩ của cô dừng lại.
“Một hình ảnh thật cảm động” Bị cô tát ột cái Lý Dao Viện nở nụ cười độc ác, hai mắt bốc lửa, bà lạnh lùng nhìn một màn thân thiết. Ánh mắt trong lúc vô tình nhìn Âu Thiên, thấy hắn nhìn Elena đầy tình cảm, nhịn không được tức giận.
Bà yêu người đàn ông này nhiều năm như vậy, cuối cùng hắn lại yêu người khác. Thật buồn cười.
Một công ty kinh doanh lâu như vậy, nhưng bởi vì Âu Y Tuyết mà bị hủy trong chốc lát. Thật là đau khổ.
Bà tức giận căm thù tất cả, nhìn hình ảnh hai mẹ con thân thiết, bà căm ghét nhìn ánh mắt Âu Thiên, bà lại oán hận, càng khó chịu.
“A, con gái vừa mới sinh, lại bị người đàn ông mình yêu mang đi, còn bị đùa giỡn nói là một bé trai mà tìm kiếm nhiều năm. Bây giờ gặp lại, cô phải cám ơn tôi mới đúng”. Lời nói chanh chua, ánh mắt không rời Âu Thiên.
Nhưng lời của bà trong phút chốc vạch trần nỗi đau bao năm của Elena, nhắc nhở cô phải trả thù. Đầy bụng tức giận, cô lạnh lùng nhìn Âu Thiên.
“Anh gạt tôi” Những lời nói lạnh lùng từ miệng Elena.
Khi cô trông thấy gương mặt Âu Y Tuyết, cô giật mình, run sợ, chỉ là cô không dám khẳng định mình và cô bé này có quan hệ gì. Bởi vì theo lời cô y tá chăm sóc cô ngày đó nói “Cô sinh bé trai”, vì một cái tát của Lý Dao Viện lên mặt Âu Y Tuyết cô cảm thấy đau lòng, vì thế cản lại.
Ban đầu, cô từng cho người điều tra nhà hắn tìm lại con mình, vậy mà chỉ thấy hai cô gái nhỏ, mãi đến sau này cô mới bỏ cuộc, đem theo trái tim tan nát rời khỏi Đài Loan, nơi đầy đau lòng này.
Chỉ là bây giờ, đứa con cô tốn bao nhiêu sức tìm kiếm lại là bé gái, còn bị người ta ngược đãi. Cô là mẹ lại bị đùa giỡn, xoay như một con ruồi. Đây là một loại đau đớn, một trong những nỗi đau nhất trên đời này.
Như mong đợi, trên mặt Elena xuất hiện đau khổ cùng hận. Giống như sự tổn thương của cô chưa đủ sâu, Lý Dao viện lại nói: “Hừ, cô cho như vậy là xong rồi? Để tôi cho cô biết một tin thú vị hơn. Trước khi hắn thương cô, hắn đã cùng hôn thê của mình là tôi có với nhau một đứa con gái. Cho nên, đối với cô chỉ là gặp dịp thì chơi, giữa hai người vốn là không có tương lai”
Lời của bà như nói lên tất cả, nhìn khuôn mặt Elena càng lúc càng khó coi, trong lòng rất là vui vẻ. Nếu cô nghĩ muốn hủy hoại tất cả, vậy thì hủy hết đi.
Không có người nào đánh bà mà không trả giá gấp đôi, dù là người mình yêu, cũng thế thôi.
“Cô....” Sắc mặt Âu Thiên khi nghe Lý Dao Viện nói xong trở nên xanh mét, đối với lời nói của Lý Dao Viện trở nên khiếp sợ càng áy náy đối với Elena. Hắn chưa kịp nói đã bị Elena lên tiếng cắt đứt.
“Bà cho rằng hiện tại tôi còn để ý chuyện này sao?” Khóe môi giễu cợt, rõ ràng bởi vì lời nói của Lý Dao Viện mà đau đớn, nhưng Elena lại trấn tĩnh lạnh lùng nhìn Âu Thiên nói với Lý Dao Viện: “Các người đều phải vì việc mình làm mà trả giá”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng bộc lộ sự căm ghét củng nỗi oán hận, trong lòng Elena càng khó chịu, nhất định để bọn họ sống không được chết không yên. Cô nhìn lại người trong lòng, lúc này tạm bỏ qua bọn họ.
Nỗ lực kiềm chế. Bạch Tuấn Ngạn bước đến bên cạnh Elena. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Âu Y Tuyết trong lòng Elena, giọng nói bình tĩnh: “Chúng ta đi thôi”
Tuy rằng hắn khó có thể tin những việc đã xảy ra, nhưng hắn biết cô đang rất khó chịu.
“Đưa cô ấy đến bệnh viện trước” Ánh mắt nhìn thân thể mảnh mai của Âu Y Tuyết, sau đó Elena nhìn thím Trương, cảm giác đau lòng quấn lấy cô: “Cám ơn vì tất cả...mẹ”
Mà một tiếng “Mẹ” của Elena, rốt cuộc thím Trương chảy nước mắt. Đúng vậy, thím là mẹ của Cốc Điệp, là bà ngoại của Âu Y Tuyết.....
“Con, mẹ có lỗi với con” Nhiều năm ân oán như chuyện trước mắt, chỉ là bà không đủ sức ngăn cản, bà bất lực, đau lòng. Mưới tám năm rồi, bà không nghĩ cô ấy lại nhận ra....
"Con không trách mẹ"
Những chuyện cũ đã sớm trôi qua, cô có hận bà, nhưng nhớ nhung lại nhiều hơn. Bởi vì cô hiểu cảm giác con mình bị mang đi, loại đau đớn này....
Cho nên, cô không trách mẹ, cũng không có tư cách trách bà. . . .
. . . . . .
Tình huống thay đổi, Elena không quan tâm đến ai, đem Âu Y Tuyết và thím Trương rời khỏi Âu gia, dây dưa phức tạp bị vạch trần, giống như ân oán sắp chấm dứt.
Chỉ là, ai sẽ cho tất cả là chấm dứt ?
Không, đấy là bắt đầu mà thôi.
※
Giống như trải qua một giấc mộng dài......
Trong mộng cô thoát khỏi ngôi nhà đó, không còn là cây đinh trong mắt Lý Dao Viện và Âu Xảo Lệ, không còn là vô hình trong mắt Âu Thiên..... cô có một người mẹ rất đẹp, câu chuyện đẹp như cổ tích, cô không còn là cô bé lọ lem mặc cho người phỉ nhổ. Cô nhìn thấy một người giống mình, người đó dịu dàng vuốt mặt cô, gọi cô: “Tiểu Tuyết” đó không phải người lạ, đó là mẹ cô.
Cô hy vọng mộng sẽ không biến mất, bởi vì cô muốn tiếp tục như vậy...
. . . .
“Ông nói gì” Một giọng nữ vang vọng ngoài hành lang bệnh viện, trên khuôn mặt xinh đẹp của Elena trắng như một tờ giấy, sau khi nghe câu trả lời của bác sĩ, cô tựa lưng vào vách tường mắt mở to, thím Trương ở bên cạnh cô cũng lo lắng.
“Bác sĩ, có phải kiểm tra sai rồi, làm sao, làm sao sẽ... con bé nhỏ như vậy...”
Trời ! Ai nói cho tôi biết đây không phải sự thật.
Nghĩ là khi gặp lại con sẽ vô cùng vui vẻ, không nghĩ lại gặp đả kích lớn như vậy. Cho là cô ngất đi bởi vì không chịu nổi việc xảy ra, nào biết nguyên nhân thật sự là...”
Không, không phải thật, nhất định là lầm chỗ nào. Lần nữa muốn kiểm tra lại nhưng khi nhìn ánh mắt bác sĩ cô không nói nên lời, bác sĩ giống như đã hiểu ra chỉ thở dài nói.
“Thưa cô, tôi vừa nói là sự thật. Nếu cô không tin, tôi có thể cho cô xem báo cáo” Bác sĩ đối với tâm trạng của Elena giống như đã quen, hắn nhìn cô, nói tiếp: “Tôi có thể khẳng định với cô, bệnh nhân ngất là do kinh sợ với áp lực bên ngoài, nguyên nhân lớn nhất, cô ấy mang thai”
Lần nữa nghe câu trả lời chắc chắn, trong lòng Elena giống như bị đánh một quyền, cô nhíu mày, đầu óc mơ hồ, ánh mắt nhìn thím Trương hỏi.
“Những việc này là thật, đứa nhỏ đó của ai.....” Nói ra khỏi miệng, cô mới biết khó khăn dường nào. Sau mười tám năm lần đầu gặp con, lại không ngờ cô mang thai, cô nghĩ cô là người mẹ thất bại nhất.
Đối với câu hỏi của Elena, thím Trương im lặng. Bởi vì đối với bà, việc này như một trái bom.
Thấy bà không đáp, Elena cắn môi, nhìn bác sĩ nói:
“Mặc kệ đứa bé đó của ai, tôi không thể để con mình chịu khổ” Lời nói rõ ràng.....
※
Đồng thời lúc này.
Bệnh viện Thanh Du, lầu năm phòng làm việc của viện trưởng.
Joe mới xong một cuộc đại phẫu thuật, đẩy ra cửa phòng nhìn thấy một bóng người đang ngồi ở vị trí của hắn.
“Người bận rộn, rốt cuộc cũng đến” Bóng dáng quen thuộc dù không nhìn cũng biết là ai. Hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, đi đến chỗ đối diện ngồi xuống, nụ cười hài hước: “Tôi xong rồi, cậu có thể hướng khuôn mặt người chết của mình nhìn tôi, không cần phải sát hại bảo bối của tôi nữa”
Nghe vậy, lúc này người đó mới chậm rãi quay lại. .
Joe là người Mỹ, mới từ Mỹ đến Đài Loan hai tuần trước vào làm ở Thanh Du. Bởi vì bề ngoài xuất sắc cùng tài năng của mình mà trở thành bác sĩ nam được ái mộ nhất. Dĩ nhiên ngoại trừ là bác sĩ hắn còn là người thừa kế. Chỉ là một người toàn năng như vậy nhưng không cảm thấy hứng thú với phụ nữ chỉ thích thú bên mấy cây thuốc..
Nhìn thấy nụ cười của Joe trong đôi mắt đen như ngọc bảo thạch, đôi mắt lạnh lùng vẫn nhìn hắn.
Tựa hồ cảm thấy anh khác thường, Joe thay đổi đề tài: “Không phải là nói kiểm tra đầu tháng sao? Tại sao hai tuần rồi mới đến” Vốn là bác sĩ chữa trị cho anh, Joe cảm thấy anh không tuân thủ thì rất là khó chịu.
Đối mặt với sự trách cứ của hắn, môi Mạc Dĩ Trạch khẽ nâng: “Gần đây có chút việc” Đây là sự thật.
Nghe một câu nói của anh, Joe tiêu hóa câu nói của anh: “Cậu vội đi chết sao, mua Eculid gấp như vậy”
Nghe vậy, Mạc Dĩ Trạch không có biểu tình gì, không nói lời nào.
Mà Joe cũng không để ý đến, nói rõ: “Lại nói, cậu không phải kẻ tiểu nhân? Lại vì một cô gái mà làm vậy, không giống phong cách của cậu”
Mấy ngày qua, tin tức Khải Tát Đế Quốc thu mua công ty Eculid ở khắp nơi, thậm chí đến Mỹ, ngay cả đám bạn của hắn bên ấy cũng rối rít gọi hỏi thăm hắn, nhưng hắn không có thời gian. Cứ nghĩ sẽ không làm hỏng chuyện của tên này, hắn vô cùng tránh báo chí, để tránh người ta hỏi hắn cũng không biết phải nói gì.
“Là cô ấy tự tìm” Nói đến đây, Mạc Dĩ Trạch rất là khó chịu, mỗi lần nghĩ đến khi anh bảo cô đi thì cô không chút lưu luyến bỏ đi thật, trong lòng anh không nén được tức giận.
Cô phải trả giá cho hành động của mình. Mà việc anh thu mua Eculid chỉ là trùng hợp thôi. Trong hai năm qua, lão cáo già Âu Thiên thừa lúc cha của anh lo cho anh mà lén lấy đi vài hợp đồng, tuy nói hai nhà có hôn ước nhưng thương trường là chiến trường không có thân thích, không có bạn. Anh chỉ ngăn lại sự tự cao của ông ta.
“Chậc, chậc” Nghe câu trả lời của anh, joe chỉ lắc đầu, nói: “Theo mình gần đây cậu hành động theo cảm tính quá rồi, lại còn đặc biệt nhắm vào một người con gái”
Mạc Dĩ Trạch đối với lời nói của hắn không nói gì. Joe biết rõ với tính cách của anh cũng không hỏi đành tự mình nói ra .
Joe buồn chán nói: “Cậu mượn một số bác sĩ, dụng cụ từ bệnh viện mình là muốn làm gì? Người giúp việc nhà cậu bệnh hết rồi à?”
Nghĩ đến sau khi nghe các bác sĩ trở về nói với hắn, thiếu chút nữa cười chết. Cái gì “Cảm cúm XX” căn bản là nói dối, nói nhảm. Nếu gần đây thật sự xuất hiện loại bệnh này thì hắn là bác sĩ sao lại không biết.
“Không có gì” Không để ý đến lời của Joe, Mạc Dĩ Trạch không muốn tiếp tục chủ đề này.
Hôm đó sau khi xảy ra chuyện trong phòng tắm, anh bị cảm. Bởi vì lo lắng sẽ có người giống mình nên mới lấy đại cái lý do để bác sĩ khám cho cô. Bây giờ nghĩ lại thấy bản thân quá ngốc sao lại đi lo lắng ột người từng phản bội mình, lúc đó chắc tại bệnh đến nóng đầu.
Joe trợn mắt. Anh “không có gì” hay là “có cái gì” dù không biết mục đích của anh, nhưng chuyện này cũng làm cho Joe biết anh có chút bí mật không muốn ai biết, ví dụ như: “Cậu nói thật ình biết, có phải cậu có sở thích khi dễ phụ nữ không?”
Dứt lời, chỉ thấy khuôn mặt Mạc Dĩ Trạch như màu gan heo, nhìn chằm chằm Joe, không lên tiếng.
“Cậu không nhận, mình có chứng cứ” Joe sợ hãi, đứng lên lấy từ trong bàn đọc sách ra một tờ giấy, trở lại bên cạnh Mạc Dĩ Trạch nhét tờ giấy vào tay anh: “Xem, để một người không có sức khỏe, cơ thể suy nhược còn mang thai lao động đến như vậy, cậu đúng là có “tính người” Joe thẳng thắn lên án.
Mạc Dĩ Trạch ngẩn ra, không nhìn tờ giấy nói: “Nhà tôi không chọn người giúp việc mang thai”. Trước khi về Đài Loan, anh đã cho tuyển người giúp việc, một trong mười điều kiện có nói là “Không mang thai”. Cho nên, anh chắc chắn là lầm lẫn.
“Ý cậu là bệnh viện mình kiểm tra sai?” Ngồi xuống lần nữa, Joe tỏa ra vô cùng ung dung. Không để ý Mạc Dĩ Trạch, nói tiếp: “Chính cậu xem, người giúp việc đó hơn hai mươi giờ không ngủ, cậu thật là giỏi”
Đối với hắn mà nói, báo cáo này tuyệt đối không sai. Bởi vì danh tiếng của bác sĩ ở bệnh viện Thanh Du là đứng nhất thành phố, nếu thật sự có người nào báo cáo sai hắn chắc chắn cho cuốn gói đi.
Nghe vậy, Mạc Dĩ Trạch nhìn lại, chuyển ánh mắt đến tờ giấy, khi tên họ người đó hiện trên tờ giấy, anh giật mình, sau đó nắm thật chặt tờ giấy.
“Nhìn một chút” Bộ dáng hoảng hốt như vậy, rõ ràng là có quen biết. Không phải người giúp việc nhà cậu ta thì là ai. Joe thầm nghĩ.
Theo tầm mắt nhìn thì khuôn mặt của Mạc Dĩ Trạch ngày càng xanh, trên mặt lạnh lẽo, khi hai mắt anh nhìn thấy hai chữ dương tính, tay anh run run.
Cô ta đáng chết. Dám có con với người khác.
Lửa giận bộc phát tiêm nhiễm từng tế bào, đôi tay siết chặt, anh hận muốn cho nó tan nát.
Sắc mặt của anh Joe nhìn được rõ ràng, bộ dáng sắp nổi điên, người làm đó..., cho nên nói đỡ một chút: “Mình sợ cậu sẽ đuổi người ta, cô ấy mới mang thai hai tuần, thân thể rất yếu, rất dễ sanh non”
Lời nói của Joe rơi vào trong tai Mạc Dĩ Trạch. Mạc Dĩ Trạch lại ngẩn ra, giống như nhớ tới cái gì ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa làm Joe giật mình.
“Cậu nói cô ấy mang thai được hai tuần?” Giọng nói trầm thấp.
“Đúng vậy” Joe chắc chắn.
Nghe câu trả lời của Joe, Mạc Dĩ Trạch rơi vào trầm tư......
Hai tuần......
Trong đầu nhớ tới hình ảnh cô cùng với anh một đêm đó, không phải hai tuần trước sao?
Chẳng lẽ, đứa bé trong bụng cô.... là của anh?
Dĩ nhiên còn có đáp án khác, sau khi cùng anh thì cô lại cùng người đàn ông khác.
Chỉ là, nghĩ một chút, anh tin là đáp án thứ nhất.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh mâu thuẫn. Trải qua vài giây suy nghĩ kĩ lưỡng, anh tin đó là con của mình.
Phụ nữ cứng đầu, mong là con của anh chứ nếu mà không phải. Anh cho cô chết không chỗ chôn.
Trong mắt thoáng có nét dịu dàng, vẻ lạnh lùng cũng mất đi, nhìn tấm giấy chứng minh cô có thai, trong lòng thật vui vẻ. Chỉ cần nghĩ đến cô đang mang thai con mình, anh liền cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Vẻ mặt đột nhiên thay đổi, Joe không hiểu ra sao, biểu tình trên mặt Mạc Dĩ Trạch là chưa bao giờ thấy.
“Tốt lắm, để chuyện này qua một bên” Thật sự là không hiểu nổi anh, Joe bỏ qua. Thay đổi vẻ hời hợt, nghiêm túc nói: “Hai năm rồi, cậu vẫn chưa quyết định sao?”
Thân thể Mạc Dĩ Trạch run lên, nụ cười cứng ngắc. Tròng mắt nghiêm túc nhìn Joe, Anh không trả lời chỉ nhìn Joe.
Đối với bộ dáng hắn thấy này Joe nhìn cũng đã chục lần, trong lòng thở dài: “Chẳng lẽ cậu muốn ngồi xe lăn cả đời? Coi như không vì bản thân suy nghĩ, nhưng phải vì một nửa tương lai mà suy tính. Chẳng có cô gái nào đồng ý lấy một người ngồi xe lăn cả. Dĩ nhiên nếu có thì người ta là nhìn tài sản của cậu”.
Chữ chữ sắt bén, chuẩn xác. Đánh vào lòng Mạc Dĩ Trạch, đả kích anh.
Mạc Dĩ Trạch biết hắn nói thật, cũng muốn tốt cho anh. Mặc dù anh giàu có người người hâm mộ, khuôn mặt anh tuấn, nhưng chỉ là bề ngoài. Anh nhìn thấy những ánh mắt hâm mộ anh nhưng khi nhìn đến đôi chân anh thì tiếc nuối.
Joe không biết anh thế nào, chỉ lấy tâm trạng của một người bác sĩ khuyên bảo: “Chân cậu có hy vọng, chỉ là muốn cậu đánh cuộc thôi, sao lại trở nên nhát như vậy?”
“A, đánh cuộc?” Mạc Dĩ Trạch cười nhẹ, có mỉa mai.
Muốn anh dùng % đi đánh cuộc hai chân của mình, anh còn chưa có thong dong như vậy. Bản năng muốn cự tuyệt, chẳng qua khi nhớ đến bóng dáng một người, anh...... do dự.............