"A". Người tới không có bất kỳ chuẩn bị nên bị Tiểu Tiểu va chạm, cả người lảo đảo một bước, suýt nữa ngã xuống.
Còn chưa phản ứng kịp, Tiểu Tiểu đã bó tay luống cuống đứng tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đỏ bừng. Bé vừa cúi đầu không đành lòng nhìn vị quý phụ ăn mặc hoa lệ trước mắt, vừa không ngừng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi". Đều do bé, nếu không phải bé lỗ mãng xông về phía trước, không nhìn thấy bà ta, bé cũng đã không đụng vào.
"Một câu xin lỗi của mi là coi như xong chuyện sao?". Quý phụ bị đụng căn bản không chú ý đến lời xin lỗi của Tiểu Tiểu, tiếp đó vung tay lên tát một cái.
"Chát". Tiếng một cái tát vang lên, lập tức khiến tất cả mọi người trong nhà hàng xoay đầu lại, nhìn về hai người trong cuộc.
Tiểu Tiểu bởi vì một cái tát kia, mặt bị đánh lệch, sợi tóc vốn ngay ngắn cũng biến thành hơi xốc xếch. Bé kinh ngạc nhìn vị quý phụ phách lối trước mắt, lại nhìn những vị khách mang vẻ mặt đùa giỡn chung quanh, rốt cuộc nước mắt nổi lên trong hốc mắt.
Âu Y Tuyết cách bé không xa cũng mới phản ứng kịp, lúc thấy Tiểu Tiểu co rúm bả vai, tim không khỏi thắt chặt. Không nghĩ ngợi chút nào, cô cất bước tiến lên, đi tới bên cạnh Tiểu Tiểu. Nhưng cô không hề chỉ trích Tiểu Tiểu lỗ mãng, mà là nói xin lỗi với vị quý phụ kia giùm bé.
"Thật xin lỗi, đều do tôi sai, không liên quan chuyện của bé". Thanh âm rất thanh thúy, cũng bao hàm áy náy của cô.
"Tiểu thư. . .". Tiểu Tiểu uất ức ngẩng đầu nhìn Âu Y Tuyết đứng ở bên cạnh bé, nước mắt suýt nữa rớt xuống.
Quý phụ không ngờ sẽ có người ra ngoài giải vây, bà ta nhìn gương mặt tuyệt sắc của Âu Y Tuyết một lát. Đợi sau khi bà ta quan sát cả người Âu Y Tuyết một lần xong, miệng lập tức mỉa mai: "Tuổi nhỏ như thế đã mang thai, lớn cái bụng mà không ở trong nhà, còn chạy đến mất mặt xấu hổ, thật không biết xấu hổ!".
Không ngờ bà sẽ nói như vậy, sắc mặt của Âu Y Tuyết lập tức biến đổi, tất cả lời nói xin lỗi lập tức bị nghẹn ở trong cổ họng.
Cảm thấy người bên cạnh biến hóa rõ ràng, Tiểu Tiểu liền có lòng bảo vệ chủ, không để ý vừa rồi bị tát một cái, cắn cắn môi ngẩng đầu lên nói: "Vị phu nhân này, tiểu thư của chúng tôi không thù không oán với cô, cô đừng làm khó cô ấy". Tất cả đều là lỗi của bé, tại sao muốn chỉ mũi nhọn vào người vô tội!
"Làm khó?!". Quý phụ cất cao giọng nói, không dám tin chuyển tầm mắt qua người trong cuộc Tiểu Tiểu, sau đó trên gương mặt trang điểm đậm tràn đầy tức giận: "Mi nói ta làm khó bọn mi?".
Bà ta nói ra lời chanh chua này xong, lập tức khiến hơn phân nửa khách trong nhà hàng theo tiếng nhìn về họ. Dĩ nhiên cũng bao gồm, người ở bàn của Mạc Dĩ Trạch.
Lúc mới gặp gỡ Âu Y Tuyết, Mạc Dĩ Trạch còn tưởng rằng mình hoa mắt, bởi vì quá nhớ cô, cho nên mới xuất hiện ảo giác thấy cô. Cho đến khi quý phụ kia phát ra một dãy lời chua ngoa, mới biết đó không phải là ảo giác của mình.
Xem tình hình, tựa hồ là cãi nhau. Ánh mắt lơ đãng liếc về phía Âu Y Tuyết cúi thấp đầu, lòng của Mạc Dĩ Trạch căng thẳng muốn đứng dậy giải vây, không ngờ người bên cạnh lại đứng dậy mau hơn anh một bước, sau đó bỏ lại một câu: "Đó là mẹ em". Sau đó liền chạy tới.
Mà anh lại không dừng lại nửa phần, cũng đi theo.
※
Cơn giận của quý phụ không vì sắc mặt uất ức của Tiểu Tiểu và sắc mặt trắng bệch của Âu Y Tuyết mà yếu bớt chút nào, ngược lại khi nhìn kỹ trang phục hàng hiệu trên người Âu Y Tuyết thì càng tức giận hơn.
"Chẳng lẽ tôi nói sai sao?". Quý phụ cắn răng nghiến lợi nói, trong ánh mắt tràn đầy khinh bỉ: "Nhỏ tuổi vậy đã thành người tình của người khác, còn ra ngoài lắc lư đụng người ta ở nhà hàng, vậy mà không biết lỗi, không có gia giáo!". Truy rõ nguyên do, bà ta đổ hết toàn bộ sai lầm lên người Âu Y Tuyết.
Tiểu Tiểu nghe nói, lập tức run run, mà sắc mặt của Âu Y Tuyết càng thêm khó coi, nhưng bé lại không phản bác được.
Đang lúc tất cả mọi người dùng vẻ mặt xem kịch vui nhìn chằm chằm họ, một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng quý phụ.
"Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?".
Quý phụ vừa quay đầu lại liền thấy con gái bảo bối của mình. Vốn định lên tiếng oán trách một phen, nhưng khi ánh mắt liếc thấy Mạc Dĩ Trạch theo phía sau, lập tức nuốt oán trách vào trong bụng, ngược lại nhếch miệng cười, sau đó dịu dàng nói.
"Không có gì, chỉ là bị họ đụng một cái mà thôi". Nói xong, dùng ánh mắt liếc liếc Âu Y Tuyết còn đứng bên cạnh.
Vậy mà, Mạc Dĩ Trạch lại không hề để ý lời nói của bà ta, chỉ nhìn chằm chằm Âu Y Tuyết sắc mặt tái nhợt, cảm giác đau lòng lập tức tự nhiên sinh ra. Vậy mà, khi tầm mắt Âu Y Tuyết tiếp xúc với anh, lập tức liền dời ánh mắt đi né tránh.
"Thiếu . .". Tiểu Tiểu vốn muốn giải thích tất cả với anh đều do mình làm sai, vậy mà Âu Y Tuyết bên cạnh lại kéo kéo vạt áo của bé, ngăn trở lời bé sắp sửa nói ra.
"Thật xin lỗi, tất cả đều là sai lầm của tôi, thật rất xin lỗi". Không muốn bị anh nhìn ra vẻ khổ sở trong mắt mình, Âu Y Tuyết ép buộc mình hít sâu, sau đó nói xin lỗi.
Thấy cô không để ý mình như thế, sắc mặt của Mạc Dĩ Trạch lập tức trở nên xanh mét. Lời quan tâm vốn muốn nói với cô cũng theo đó tan thành mây khói, anh nhíu lông mày đen, trên mặt tuấn nhã phi phàm tràn đầy sương hàn lạnh lẽo, ngón tay cũng không tự giác nắm thành quyền.
"Không sao". Cô gái mỹ lệ, có khí chất rất tốt bên cạnh anh cười nhạt, nói tiếp: "Chúng tôi cũng có lỗi". Nói xong kéo tay quý phụ kia, ý bảo bà cũng nói gì đó.
Tiếp thu được tin tức con gái truyền tới, vừa thấy Mạc Dĩ Trạch vẫn còn ở nơi này, quý phụ cũng chỉ có thể nuốt giận, tiếp đó trợn mắt một cái: "Được rồi được rồi, coi như tôi xui xẻo, hai người đi đi". Giọng điệu không mấy vui vẻ.
"Cám ơn". Âu Y Tuyết cố ra vẻ cảm kích gật đầu một cái với cô gái xinh đẹp kia, tiếp đó mới chậm rãi đỡ hông của mình, nói mấy câu với Tiểu Tiểu bên cạnh rồi mới rời đi.
Trước khi đi, cô cố ý chịu đựng không nhìn gương mặt đẹp không chút nhiệt độ của Mạc Dĩ Trạch, nhưng trái tim mạnh mẽ tiết ra chua xót đã để lộ tâm trạng thật của cô.
Vì vậy, một vở kịch gây gổ liền tan rã trong không vui.
※
Cô gái xem mắt với Mạc Dĩ Trạch mượn cớ đi toilet, liền lôi kéo quý phụ rời đi. Mà sau đó, tất cả suy nghĩ của Mạc Dĩ Trạch đều rời đi theo Âu Y Tuyết, vô tri vô giác tự mình trở lại chỗ ngồi, anh mới phát hiện Lục Bình và Mạc Dũng dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh.
"Cô gái lớn bụng vừa rồi. . .". Sự chú ý của Lục Bình vẫn còn trên người Âu Y Tuyết, bà chậm rãi dời tầm mắt mình về phía Mạc Dĩ Trạch, tiếp đó không dám tin hỏi: "Là Âu Y Tuyết phải không?".
Mạc Dĩ Trạch ngẩng đầu nhìn bà một cái, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Lấy được câu trả lời của anh, Lục Bình không tự chủ hít một hơi, sắc mặt thay đổi.
"Trời, con bé nhỏ vậy, sao lại. . .". Lớn bụng? Nhưng lời còn dư lại bà không hỏi ra được, bởi vì bà thấy sắc mặt của Mạc Dĩ Trạch không tốt.
Trực giác nói cho bà biết chuyện không đơn giản vậy, kết quả là Mạc Dũng và Lục Bình nhìn nhau, tiếp đó lại trầm mặc.
※ Chưa nói gì với Trần Di đã dẫn Tiểu Tiểu ngồi lên xe taxi rời khỏi nhà hàng.
Trở lại trong biệt thự, Âu Y Tuyết cự tuyệt dùng cơm, chỉ bỏ lại một câu ‘tôi mệt mỏi’ liền trở về phòng, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy. Còn cô lại giam mình trong phòng cả buổi chiều, đến trước bữa ăn tối cô cũng không có ra ngoài.
Nghe Tiểu Tiểu nói cô nghỉ ngơi trong phòng một buổi chiều, bữa trưa cũng không có ăn. Cho nên vừa về tới nhà, còn chưa kịp lấy hơi, Mạc Dĩ Trạch liền bỏ lại tất cả mọi chuyện lên lầu.
Đẩy cửa phòng ra, một cơn lạnh lập tức xâm nhập lên, anh không tự chủ nhíu mày, cả phòng tối đen làm anh có chút không quen. Anh không tiếng động đi tới mở đèn lên, trong nháy mắt, ánh sáng bốn phía, đèn dầu sáng rỡ.
Theo bản năng đi đến bên giường nhìn xuống, lại thấy cô cuộn mình thành một đống, đôi tay vây quanh mình, đầu tựa vào hai cánh tay của mình.
Anh đến gần cô, cơn giận cả buổi chiều vào thời khắc này đều chuyển hóa hết thành đau lòng.
"Tại sao không ăn cơm?". Anh vươn tay kéo đôi tay che kín nửa mặt của cô ra, sau đó nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay nâng cằm của cô lên, thấy khóe mắt cô dính chút nước mắt, liền thương tiếc: "Tại sao khóc? Chuyện gì xảy ra?". Chín tháng qua, đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc, cho nên nhất thời, anh cũng rối loạn.
Đắm chìm trong trong bóng tối một lúc lâu, cho nên ánh đèn chói mắt làm cô không thích ứng lắm, đôi mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn anh, lập tức xoay đầu, rời xa anh.
"Không có gì". Cô nhanh chóng lau đi nước mắt của mình, tiếp đó không nhanh không chậm nói: "Chỉ nghĩ đến mấy chuyện khổ sở thôi".
"Em. . .". Biết rõ cô không muốn nói thì chết cũng sẽ không nói, Mạc Dĩ Trạch không có ép cô. Chỉ nhíu chặt mày, anh kéo lỏng cà vạt ở cổ nói: "Chuyện trưa hôm nay, anh. . .".
Chỉ là còn không đợi anh nói hết lời, Âu Y Tuyết liền chiếm ưu thế nói: "Đều do tôi sai, không liên quan đến Tiểu Tiểu". Cho là anh muốn trách cứ Tiểu Tiểu, Âu Y Tuyết vội vàng bổ sung: "Nếu như không phải tôi cố chấp, Tiểu Tiểu cũng sẽ không đụng vào vị phu nhân kia. . .". Nhạc mẫu tương lai của anh.
"Không sao, anh không trách em. Anh chỉ muốn. . .". Lúc này, Mạc Dĩ Trạch cảm thấy nhức đầu, hình như là mấy việc làm lúc trước của anh đã tổn thương cô quá sâu, cho nên cự ly giữa bọn họ mới có thể càng ngày càng xa: "Anh chỉ muốn giải thích với em. . .".
Nghe anh nói thế, Âu Y Tuyết rốt cuộc hiểu rõ anh muốn nói cái gì. Cô lắc đầu một cái, không muốn nghe tiếp.
"Mặc kệ anh muốn nói gì, anh cũng không cần giải thích với tôi". Cô không phải ai của anh, không cần cũng không có tư cách nghe anh giải thích. Cô nhiều nhất cũng chỉ là mẹ của con anh thôi, ngoài ra cô không phải là gì cả.
Trong một lúc, Mạc Dĩ Trạch muốn nói lại thôi, nhìn sắc mặt không biến đổi của cô mà sững sờ.
Vừa không có chú ý vừa không muốn nhìn thấy thái độ của anh, Âu Y Tuyết rũ mí mắt, nói thật nhỏ: "Chờ đứa bé ra đời xong tôi liền rời đi ngay, cho nên anh không phải cần lo lắng vị hôn thê của anh sẽ biết chuyện của chúng ta".
Không biết vì sao, nói mấy lời này cô lại cảm thấy tim của mình thật đau, tựa như bị xé mạnh, máu thịt dầm dề.
Đợi đến khi cô nói xong hết, trầm mặc ước chừng hai ba phút, Mạc Dĩ Trạch mới lên tiếng.
"Em. . . Thật nghĩ như vậy?". Nếu không phải chính tai nghe cô nói như vậy, anh cũng sẽ không tin tưởng. Thì ra thời gian qua, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thẳng anh, chỉ muốn sinh ra đứa bé, sớm ngày rời đi.
"Ừ". Âu Y Tuyết lạnh nhạt lên tiếng, tóc mái hơi dài che lại dung nhan của cô, làm người ta không thấy rõ nét mặt của cô.
Nghe được câu trả lời chắc chắn của cô, tim của Mạc Dĩ Trạch bị nhấc lên như có sóng to gió lớn, gương mặt anh lạnh lùng, sau một hồi lâu mới nói ra một câu: "Tốt, như em mong muốn!".
Nói xong, anh liền kiên quyết xoay người rời đi.
Cửa bị nặng nề đóng lại! Cho đến khi không có một tiếng vang, chỉ còn lại tiếng hô hấp của cô, lúc này mắt của cô mới chứa đầy nước mắt.
Cô bất lực cắn môi của mình, cúi đầu vuốt ve cái bụng nhô cao của mình, chậm rãi nói: "Con, mẹ nên làm sao. . .".
Cô chỉ cảm thấy rất buồn, rất bức bối; tim giống như mất đi thứ gì quan trọng nhất, trống rỗng. . .
※
Trên thực tế cũng quả thật ‘như em mong muốn’ giống như Mạc Dĩ Trạch nói. Sáng sớm hôm sau, anh liền điện thoại thông báo Lục Bình và Mạc Dũng quyết đoán nhất định kết hôn; ngày tới, tất cả tin tức về anh và thiên kim ‘Bùi thị’ kết hôn chớp nhoáng liền tràn đầy trời đất, tờ báo, tạp chí, tin tức đua nhau, ngay hôm đó liền lên trang đầu. . .
Mặc dù Âu Y Tuyết dùng sức ép mình không nhìn, không khổ sở. Nhưng trái tim giống như không thể khống chế, vô cùng đau đớn, khiến cô gần như hỏng mất.
Kể từ đêm đó nói chuyện với anh xong, quan hệ của hai người liền giảm đến độ. Anh không có ôm cô ngủ mỗi đêm, mà là tốt bụng để lại căn phòng cho cô sau đó ngủ một mình trong phòng sách; nhưng cô cũng không thể ngủ ngon, không có lồng ngực của anh, cô trắng đêm khó ngủ. Mỗi lần màn đêm buông xuống, đó chính là lúc cô gian nan nhất.
Ngày thứ tư, chín giờ sáng --
Âu Y Tuyết ăn bữa sáng từng chút ở trong phòng ăn, mệt mỏi uể oải hiện lên ngũ quan xinh xắn của cô. Mà trông bộ dáng cô như thế, Tiểu Tiểu tất nhiên cũng gấp gáp.
"Tiểu thư, có phải cô ngã bệnh không? Sao sắc mặt kém như vậy?". Kể từ hôm đó trở đi, bé đã mơ hồ nhận ra chuyện có cái gì không đúng, rồi sau đó thiếu gia chớp nhoáng ban bố thông báo kết hôn, càng thêm xác nhận suy đoán trong lòng cô. Nhưng thân là người giúp việc cô lại không thể ra sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện xảy ra.
"Có lẽ là vì em bé, mấy ngày nay nó cử động lợi hại, buổi tối rất khó ngủ". Âu Y Tuyết không muốn làm cho bé lo lắng vì mình, liền nói bừa.
"Ra vậy". Tiểu Tiểu tin. Gật đầu một cái. Bé nhìn thấy Âu Y Tuyết buông cái muỗng trong tay xuống, vì vậy quan tâm hỏi: "Tiểu thư không ăn được?".
"Ừ". Cô hạ mi mắt, lên tiếng. Mấy ngày qua, cô quả thật không có khẩu vị, mặc dù đã mấy lần ép mình ăn nhiều hơn nữa, nhưng ăn không bao lâu sẽ ói ra.
"Vậy cháu cho cô ly sữa bò nóng nhé". Tiểu Tiểu tốt bụng nói.
"Cám ơn". Mặc dù ăn không vô, nhưng không muốn cự tuyệt ý tốt của bé. Âu Y Tuyết đỡ bụng của mình đứng lên, nói: "Cô đi ra vườn hoa phơi nắng một lát".
"Vâng".