Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

chương 119: anh hùng cứu mỹ nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Chủ Tịch Dạ."

"Chủ Tịch Dạ."

Dạ Thiên Ưng kịp lúc xuất hiện, đem Ngô Hiểu Dao ôm chặt ở trong ngực, mọi người thấy vậy trái tim hơi bị căng thẳng, vội vàng chào hỏi hắn, càng dọa cho Trương Mẫn sợ đến toàn thân không ngừng run rẩy lên: "Dạ. . . . . . Chủ Tịch Dạ. . . . . ."

Cái khuôn mặt đẹp trai kia ngay lúc này giống như cùng Satan, liếc nhìn mọi người, hắn từ từ bày ra nụ cười tà: "Quyến rũ người còn không biết xấu hổ?"

"Giỏi cho một kẻ được bao nuôi liền kêu người khác ghê tởm? ?"

Trong miệng hắn phun ra từng chữ làm mọi người không rét mà run, nhẹ meo mắt, vừa mang theo nụ cười tà: "Tôi nhớ được trước đây không lâu lúc ra cửa có người coi tôi như Ngưu Lang, xem ra tôi cũng như vậy rất ghê tởm đúng không?"

Có thể xem hắn như Ngưu Lang thì tên ngốc kia chỉ có thể là Ngô Hiểu Dao, bất quá cho dù là thật thì người thứ hai coi hắn là Ngưu Lang xuất hiện, đoán chừng người này hiện nay đã đi gặp Diêm Vương rồi.

Mọi người nghe nói vậy, vội vàng lắc đầu: "Không. . . . . . Không. . . . . ."

"A." Giễu cợt hừ một tiếng, hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu: "Tôi nói cho các người biết một bí mật. . . . . ." Ánh mắt nguy hiểm ánh mắt nhìn Ngô Hiểu Dao ở trong ngực mình, hắn một tay ôm lấy cô đang ngất xỉu: "Tôi đây, mấy ngày nay đang theo đuổi nha đầu này, xem ra tôi cũng vậy thật không muốn mất mặt đúng không hả?"

Dời đi tầm mắt của mọi người, vì vậy đám người này lộ rõ sắc mặt, Dạ Thiên Ưng không tiếc hủy hoại hình tượng của mình, tới nâng Ngô Hiểu Dao lên.

Không thể nghi ngờ, mọi người lần nữa lắc lắc đầu.

Xã hội này cứ như vậy, ngươi có tiền, người khác ăn phân đều nói là ngon ; ngươi không có tiền, ăn thịt người khác cũng cảm thấy thối!

Tường sập mỗi người đều hiểu đạo lý, chê bai Ngô Hiểu Dao lại không thể mất miếng thịt, đương nhiên là trò vui cho quần chúng rồi, ngược lại, đắc tội với tổng giám đốc nhưng sẽ có một cục diện khác rồi.

Trương Mẫn đang đứng ở một bên kia thật sự là bị dọa sợ, cô nhất định muốn làm nhục, làm nhục Ngô Hiểu Dao, lấy cô làm nơi trút giận, cũng không biết, cô ấy lại có Chủ Tịch bảo vệ? ? !

"Các người vừa mới không phải đều nói rất có thể sao? Hiện tại sao lại câm? Hả? ? ! !" Trong nháy mắt, Dạ Thiên Ưng phát ra tiếng gầm thét giận dữ, lông mày cau lại, sắc mặt trầm xuống: "Mấy người cũng rất nhàn nhã đúng không? Là muốn giảm tiền lương, hay là suy nghĩ muốn ta cho mấy người làm thêm giờ, mình nói, có chút rãnh rỗi đều ở đây nếu giảm bớt thì các người đều giảm được tai họa! ! !"

"Không, Chủ Tịch Dạ, chúng ta. . . . . . Chúng ta. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, mọi người nagy lập tức giải tán, biến mất ở ngay tai chỗ.

Dạ Thiên Ưng hai mắt chợt lóe lên, lạnh lùng nói: "Cô! Đứng lại cho tôi!"

Âm thanh này không phải kêu người khác, chính là gọi Trương Mẫn!

Trái tim căng thẳng, cô toàn thân không ngừng run rẩyquay đầu lại: "Dạ. . . . . . Chủ Tịch Dạ. . . . . ."

"Đừng sợ." Miệng nhếch lên mang theo một tia cười tà, hắn ôm Ngô Hiểu Dao chậm rãi đi tới trước mặt Trương Mẫn: "Cô và công ty là ký hợp đồng dài hạn chứ?"

"Phải . . . . . Đúng vậy. . . . . ."

"A. . . . . ." Khẽ gật đầu, hài lòng con ngươi chớp một cái làm mê người: "Vậy thì tốt. . . . . . Vậy thì tốt. . . . . ."

Chẳng biết tại sao, hắn tâm tình đột nhiên trở nên yên lặng như vậy, Trương Mẫn bị dọa sợ đến mức không dám thở dốc một cái!

Đột nhiên, nụ cười mê người của Dạ Thiên Ưng từ từ trở nên dữ tợn dữ dằn lên: "Trước khi hợp đồng chưa mất đi hiệu lực, ngươi đừng vọng tưởng tới việc từ chức, nếu không ngươi phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng bao nhiêu nên rõ ràng chứ?"

"Như vậy, tương lai mười năm, hai mươi năm, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý làm phục vụ trong thang máy đến khi mệt chết luôn đi! ! !" Dứt lời, Dạ Thiên Ưng ôm Ngô Hiểu Dao cũng không quay đầu lại tiến vào thang máy cao tầng.

Chiêu này, thật là quá độc ác!

Biết cái gì gọi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không thể sao?.

Trương Mẫn hiện nay nghĩ từ chức cũng từ không được chức rồi, coi như, trong công ty này không có mấy người có thể ký hợp đồng dài hạn , cũng bởi vì cô cùng quản lý Tôn kia có mối quan hệ đặc biệt đi bằng cửa sau. nlk.

Lúc này chế giễu, cuộc sống tương lai của cô chỉ sợ tăm tối, chỉ cần một ngày cô không chết, thì phải cô ty này nhốt chết.

Bất qua, yên tâm đi, với người như Dạ Thiên Ưng nếu ‘ chơi ’ cô ngán, thì tự nhiên sẽ đưa cô đến Diêm La Vương thôi!

Ôm cô gái nhỏ trong ngực, khóe mắt cô còn vương hai hàng nước mắt óng ánh trong suốt, Dạ Thiên Ưng thấy, đáy lòng có cảm giác nói không ra lời.

Nâng bàn tay lên, nhẹ nhàng lau sạch giọt nước mắt ở khóe mắt, hắn lanh lảnh cưng chìu ma sát khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Không cho phép bất kỳ ai khi dễ cô, ai cũng không rõ có thể, nhìn thấy mới vừa một màn kia, hắn đừng nhắc tới nghi ngờ đau.

Hiện tại với thân phận này, hắn cũng không biết muốn đem cô gái này tới nơi nào tốt. Quan trọng là, hiện nay hắn không muốn cho cô gái này biết mình là Chủ Tịch của công ty này. . . . . .

Vừa đúng, lúc này coi như Dạ Thiên Ưng ‘ đau khổ không có chỗ ở ’, Lăng Thánh Quân theo căn dặn của hắn vào giữa trưa, ở bên trong thang máy giả bộ cái bàn nhỏ, cái ghế nhỏ.

Này không, hai người bọn họ hình như đang ở trong công ty có không gian riêng của mình, cũng có thế giới an bình của mình.

Ngồi ở trên ghế, cô ngồi ở trong ngực hắn, nhẹ nhàng ôm ấp lấy cô, lắc lắc cô, tựa như đối đãi đứa bé như nuông chiều.

Chỉ trong chốc lát, Ngô Hiểu Dao từ trong hôn mê tỉnh lại, lông mi rậm nhẹ nhàng chớp nháy. . . . . .

Mình ở nơi nào, rất ấm. . . . . . Cùng với cảm giác lạnh lẽo lúc trước hoàn toàn thành ngược lại.

Ở đó mọi người chỉ trích phê bình mình, Ngô Hiểu Dao cảm nhận được bi thương cùng vô dụng, đến khi một người phụ nữ hoặc là cô gái nhỏ có loại cảm giác này, thường thường cần một cái ôm trong ngực làm dịu, hiện nay cô được ôm trong ngực thì đã cho cô cảm giác vô cùng an toàn.

"Đã tỉnh rồi hả ?"

Âm thanh làm say lòng người rót vào bên tai, trong lòng cô run lên, tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm lấy áo Dạ Thiên Ưng, chậm rãi mở mắt ngái ngủ ra. . . . . .

Con ngươi long lanh, trong khoảnh khác kia đập vào là khuôn mặt tươi cười cưng chiều của hắn, Ngô Hiểu Dao ở cũng không nhịn được ‘ oa ’ lên một tiếng, ở trong lòng hắn khóc rống lên. . . . . .

Cô gái nhỏ chưa trưởng thành này cần an ủi, cần an ủi, càng thêm cần ấm áp.

Mười tám năm qua cô kiên cường đã sớm vượt ra khỏi gánh nặng của cuộc sống, không người nào có thể trở thành nơi cô dựa vào, cô cũng chưa từng cần bất kỳ ai để dựa vào, cứ như vậy, mỗi ngày đều ngu ngốc cô độc sống qua ngày, chưa từng mang đến cho ai bất cứ phiền phức gì, còn không ngừng dùng sự nhiệt tình của mình chiếu sáng người khác.

Có lẽ, nha đầu ngốc này không biết, cô dùng lòng nhiệt tình của mình làm bao nhiêu người ấm áp, mà này người thứ nhất được cô mang đến ấm áp, chính là Dạ Thiên Ưng. . . . . .

Vỗ nhè nhẹ sống lưng của cô, ôm thật chặc cơ thể đang rét run của cô, từ trước đến nay Dạ Thiên Ưng chưa bao giờ bày ra sự dịu dàng kia, mới gặp mặt đã quan tâm.

Cái cảnh này thoạt nhìn là ấm áp cùng sự hòa thuận như vậy, giống như ở giữa người yêu nhau đưa đẩy lẫn nhau sự yêu thương . . . . . .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio