Thân thể thướt tha càng giãy dụa sẽ càng vô hình mà đốt lên lửa nóng trong người của Dạ Thiên Ưng. Cô còn ngây thơ hoàn toàn không biết.
Chỉ liên tục mấy động tác như thế, cô đã đẩy dục vọng của Dạ Thiên Ưng từ từ ‘ thức tỉnh ’. . . . . .
Đột nhiên, giống như xảy ra kỳ tích, bàn tay Dạ Thiên Ưng từ từ rời khỏi nơi rất tròn kia.
Ngô Hiểu Dao"Phù. . . . . ." một tiếng, thật dài thở phào nhẹ nhõm. . . . . .
Như vậy, rốt cuộc cũng dừng lại sao? ? ? Sẽ không có chuyện gì tiếp tục xảy ra nữa chứ? ?
Đang lúc cô lo lắng suy nghĩ cân nhắc. . . . . ."Ưmh. . . . . ." Giữa khóe miệng để lộ ra một chút vô cùng dịu dàng hát khẽ, cái âm thanh kinh ngạc này rất nhỏ, Dạ Thiên Ưng không có nghe được, mà ngay cả chính cô cũng không có cảm thấy.
Cắn chặt môi dưới, cô chau mày cúi thấp đầu xuống. . . . . .
Chỉ thấy, ngón tay cái Dạ Thiên Ưng đang nhẹ nhàng sờ nụ hoa hồng phấn ở nơi rất tròn kia.
Vậy mà, vẫn chưa hết, nụ hoa bị đầu ngón tay trêu chọc vừa mới dừng lại, giống như đang chờ đón một chút cảm giác ướt át. . . . . . nlk.
Hơn nữa. . . . . .
Cảm giác kia cô đã không có cách nào khống chế mà run rẩy. Lần này. . . . . . Cô càng thêm không có cách nào khống chế. . . . . .
"Ưhm. . . . . ." Bây giờ, cô rõ ràng nghe được âm thanh mà chính mình không tự chủ đang phát ra ở khóe môi truyền ra khẽ ngâm.
Nét mặt xấu hổ khó khăn trong nháy mắt đọng ở trên gương mặt Ngô Hiểu Dao. Cô thật vô cùng muốn mắng chính mình! ! ! ! !
Tại sao như vậy? ? ? Có thể do cô đang bị cường bạo cho nên mới phát ra loại âm thanh ghê tởm này? ? ?
Hôm nay như thế nào? ? Rốt cuộc là thế nào ? ? Giống như tất cả đều đã thay đổi , cũng thay đổi. . . . . . Hay là do mình hư hỏng?
Không biết! Không biết! ! Hôm nay mình thật giống như không phải là mình.
Ngô Hiểu Dao đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân lại đồng thời tự tra tấn mình, đêm đó Thiên Ưng cũng đã nghe được âm thanh dễ nghe khẽ ngâm kia rồi.
Môi hắn từ từ rời khỏi môi cô và nụ hoa hồng phấn kia. Ngẩng đầu lên, vẻ mặt hắn tràn đầy mập mờ cười : "Cô gái nhỏ, em thật đúng là rất mẫn cảm đấy."
"Không phải vậy! Không phải vậy! ! Là anh như vậy, tôi mới có thể như vậy. . . . . . Anh. . . . . . Tôi. . . . . ." Nghe được câu nói hài hước kia của Dạ Thiên Ưng, cô vô cùng xấu hổ bàng hoàng, cô chỉ vì muốn giải thích, lại phát hiện không thể nào nói được.
tuổi cô căn bản không biết gì tại sao lúc đó lại phát ra âm thanh kia.
Cô càng không biết câu vừa mới nói kia của mình làm cho Dạ Thiên Ưng cảm thấy thỏa mãn cùng hưng phấn.
Tà mị cười, hắn không nhanh không chậm từ ngữ nói ra vô cùng hài hước: "Như vậy nói cách khác. . . . . . Em chỉ cùng chính tôi ở cùng nhau có cảm giác này?"
Đối mặt với nghi vấn của Dạ Thiên Ưng, cô căn bản không có cách nào trả lời, cũng không biết trả lời từ đâu.
Bởi vì cô chưa bao giờ cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ chưa nói tới cái cảm giác với ai ở chung một chỗ, dĩ nhiên, cô hiểu rõ mình không muốn cùng người đàn ông trước mắt này có cảm giác như vậy, mà cô lại cũng chưa từng thử nghiệm qua cảm giác này, về sau cô càng không muốn đi thử nghiệm cùng tìm hiểu. . . . . .
"Van cầu anh, thả tôi đi! !" Nước mắt Ngô Hiểu Dao không ngừng chảy từ hai gò má xuống, cô căn bản không biết gì nên làm thế nào cho phải, chỉ biết là hiện tại cô sắp bị Dạ Thiên Ưng làm cho điên mất rồi.
Trong lòng vô cùng chống cự cùng chán ghét, nhưng. . . . . . Thân thể dần dần hướng về Dạ Thiên Ưng khuất phục.
Đối mặt với hung bạo, đây chính là biểu hiện của mình sao? Rốt cuộc cái nào mới là mình chân thật! ! ? ? ? Có phải hay không trời sanh chính mình là phụ nữ đê tiện? ? ?
Trách mắng, xấu hổ, khuất nhục, bàng hoàng cảm giác nhanh chóng quây quanh suy nghĩ của Ngô Hiểu Dao, ngay đêm đó Thiên Ưng lần nữa nắm bắt thời điểm, lúc cô khủng hoảng ngửa tay ra sau.
Cùng nhau ngửa. . . . . .
Cả người cô nhanh chóng hướng về phía mặt đất nhớ về quá khứ. . . . . .
Mọi người thông cảm. Không biết bị lỗi gì mà khi chọn cỡ chữ lại không chọn được. Đã bôi đen rồi mà khi kích vào cỡ chữ nó lại không được.