Trong lều nỉ có đốt than, ấm muốn toát mồ hôi.
(lều nỉ: yurt—chỗ ở của dân du mục)
Thôn dân biên phòng chủ yếu đều là dân chăn nuôi, đang bê lên từng bát sữa dê nóng hổi.
Hội Vương Cấu ngồi quanh bàn gỗ, ai nấy đều mang vẻ đại nạn không chết.
Kim Dân Hải bưng sữa dê nhưng không uống, hắn muốn hỏi thôn dân về tình hình của Diệp Tiểu Thuyền, nhưng ngôn ngữ không thông, người ta còn chẳng hiểu hắn nói gì.
Thấy cách đó một đoạn còn vài lều nỉ nữa, Kim Dân Hải định đến từng lều để tìm Diệp Tiểu Thuyền thì bị thôn dân ngăn lại.
Vương Cấu hét vọng ra: "Cậu đừng ra ngoài, đây là địa bàn của người dân tộc thiểu số, người ta đã không cho đi lung tung thì đừng có đi. Cậu cũng thấy có người bế Diệp Tiểu Thuyền đi rồi đấy thôi? Nhìn có vẻ là người quen của Diệp Tiểu Thuyền. Đâu cần đến cậu quan tâm nữa?"
Kim Dân Hải nhíu mày, đành phải quay lại bàn gỗ.
Hắn thấy người mà Vương Cấu nói đến rõ hơn ai hết, Diệp Tiểu Thuyền gọi người đó là "Anh", cửa bên ghế lái vừa mở ra, Diệp Tiểu Thuyền liền vươn tay túm lấy quân phục của đối phương.
Người kia sở hữu đường nét sắc bén, bộ dáng mang lại cảm giác áp bách cho bất kì ai ở đối diện, khí chất lạnh lùng cứng rắn, ánh mắt như dao, không nói một lời nào, cũng không dùng ánh mắt đáp lại Diệp Tiểu Thuyền chứ đừng nói là nhìn đến ai khác, mà chỉ trực tiếp bế Diệp Tiểu Thuyền lên, bước đi trong làn tuyết.
Qua mấy ngày ở chung, Kim Dân Hải cũng thăm dò được một ít đặc điểm ở Diệp Tiểu Thuyền—cực kì ghét đụng chạm, xa cách với tất cả, cũng không tin tưởng bất kì ai, không thích nói chuyện, bản chất lương thiện nhưng tính cách cộc cằn, gặp khó khăn cũng không thể hiện ra mấy.
Một Diệp Tiểu Thuyền như vậy, ở trước mặt người kia không những trở nên yếu đuối ỷ lại, mà còn tùy ý để đối phương ôm đi.
Diệp Tiểu Thuyền gọi "Anh", nhưng Kim Dân Hải không cho rằng người đàn ông cao lớn lãnh đạm kia là anh trai cùng huyết thống với Diệp Tiểu Thuyền.
Rất có thể, đó chính là người mà Diệp Tiểu Thuyền mỗi tối đều gửi ảnh, sau đó ngẩn ngơ chờ đợi, dù chẳng bao giờ chờ được một lời hồi đáp.
Nghĩ vậy, Kim Dân Hải nhíu mày càng chặt.
Trong một gian lều nỉ cách đó mấy chục mét, Thiện Kiều đang nói chuyện với một thôn dân biên phòng. Bọn họ dùng tiếng Cáp Tát Khắc, Diệp Tiểu Thuyền nghe cũng không hiểu.
(Cáp Tát Khắc: dân tộc Kazak bên Trung)
Trên đường từ Lực Tháp Khắc về, Diệp Tiểu Thuyền nửa nằm nửa ngồi trên ghế phó lái của chiếc Prado, quanh người quấn một lớp chăn lông dày cộp.
Đường đi rất dài, mặc dù cách nhau chả bao xa, nhưng trong thời tiết cực đoan như hiện tại, ngay cả Prado cũng phải cẩn thận chạy chậm. Thiện Kiều vốn định cho hắn ra ghế sau nằm ngủ một giấc, nhưng Diệp Tiểu Thuyền nhất quyết không chịu, đòi ngồi ghế phó lái bằng được.
Thiện Kiều cũng không ép hắn, chỉ sang xe khác hỏi mượn thôn dân biên phòng cùng chạy tới Lực Tháp Khắc này một chiếc chăn lông.
Trong xe lúc ấy còn cả những người khác, Diệp Tiểu Thuyền có thật nhiều lời muốn nói—sợ hãi, may mắy, ủy khuất, nhớ nhung—tất cả đều liên quan đến Thiện Kiều, nhưng hắn lại chẳng thể nói ra, chỉ đành nhìn sang Thiện Kiều đầy trông mong.
Ngồi ghế phó lái, lại muốn nhìn người ở ghế lái, quả thực không phải tư thế dễ chịu gì. Thiện Kiều nhìn lại, gần như ra lệnh, "Đừng nghiêng, ngồi thẳng đi."
Thoải mái hẳn ra, nhưng Diệp Tiểu Thuyền cũng chẳng ngồi yên được quá năm phút.
Sau đó Thiện Kiều cũng không nhắc hắn nữa, trầm mặc suốt dọc đường về đến thôn Khố Tháp.
Thôn dẫn coi Thiện Kiều như người nhà, cho nên cũng rất chu đáo với người mà Thiện Kiều đưa về, dứt khoát dọn cho khách hai cái lều nỉ, còn vội vàng chạy đi nấu một nồi thịt dê.
Phân nửa người sống ở Viễn Thành là dân tộc thiểu số. Ở Viễn Thành cũng coi như đã lâu, nhưng Diệp Tiểu Thuyền vẫn chưa quá quen với đồ ăn của dân tộc thiểu số—thịt dê nướng cay còn được, chứ xương dê hầm ra cái nước canh gì đó ở trước mắt hắn lúc này thì không tài nào nuốt trôi.
Thiện Kiều tiễn vị thôn dân đứng tuổi ra khỏi lều, quay lại thấy trên đĩa Diệp Tiểu Thuyền vẫn còn bốn miếng sườn dê.
Múc ra bốn miếng, còn nguyên cả bốn.
Diệp Tiểu Thuyền quấn chăn quanh người, sắc mặt đã không còn tái mét như lúc ở trong rừng. Chạm phải ánh mắt của Thiện Kiều, Diệp Tiểu Thuyền vội vàng cầm lên một miếng sườn dê, "Em ăn đây."
Song dạ dày trống rỗng gặp phải mùi thịt dê nồng đậm lại khiến Diệp Tiểu Thuyền không nhịn được mà nôn khan.
Thiện Kiều hơi nhíu mày.
Diệp Tiểu Thuyền hiểu sai ý anh, lại tưởng Thiện Kiều chê mình phiền phức, bèn vội vàng cầm đĩa đứng dậy khỏi giường, "Trong này nóng quá, em ra ngoài ăn."
"Quay lại." Thiện Kiều nói: "Không ăn được thì đừng cố."
Diệp Tiểu Thuyền vẫn cứng miệng, "Thịt chứ gì đâu mà không ăn được, bánh bao nguội ngơ nguội ngắt em còn ăn cơ mà..."
Thiện Kiều nhìn hắn, trực tiếp ngắt lời, "Để anh nấu cái khác."
Diệp Tiểu Thuyền ngơ ngẩn, "Nấu... cho em sao?"
"Về nằm đi." Thiện Kiều nói, "Ở trong lều nỉ không được nấu ăn, anh phải sang phòng bếp, nửa tiếng nữa sẽ quay lại."
Diệp Tiểu Thuyền cuộn mình trên chiếc giường cứng ngắc, nghe tiếng máy phát điện chạy bằng diesel gầm vang vọng vào, trái tim dần bị cảm động làm cho ê ẩm.
Chưa đến nửa tiếng, Thiện Kiều đã quay lại, hai tay đều bưng đồ nên chỉ có thể dùng vai huých mở màn cửa lều nỉ.
Diệp Tiểu Thuyền cấp tốc ngồi dậy, "Anh, để đó em ra!"
Mùi thịt dê gây gây vốn còn phảng phất trong lều nỉ, hiện đã bị thay thế bởi mùi đồ ăn mới.
Thiện Kiều lọc thịt dê dắt trên những miếng xương mà Diệp Tiểu Thuyền không ăn được ra chế biến lại, bỏ thêm khoai tây và rau xanh, làm thành một suất cơm trộn thịt dê lớn, kèm một bát bánh canh cà chua.
Hơi nóng bốc lên nghi ngút, hun đỏ cả hai mắt Diệp Tiểu Thuyền.
"Cái này thì ăn được chứ?" Thiện Kiều hỏi.
Diệp Tiểu Thuyền thiếu điều vùi cả mặt vào bát cơm, ăn như hổ đói.
"Ăn từ từ thôi." Thiện Kiều ngồi xuống cạnh giường, cũng không nhìn lại Diệp Tiểu Thuyền ở sau lưng, quay ra vươn tay đến gần lò sưởi.
Sau khi giải quyết sạch sẽ cả cơm lẫn canh, Diệp Tiểu Thuyền nói "Anh, em đi rửa bát đây."
Thiện Kiều không ngăn hắn, chỉ nói: "Phòng bếp ở hướng hai giờ, nhớ nói "Cảm ơn" người ta một tiếng, bọn họ hiểu đấy."
Để chuẩn bị cho chuyến cứu viện này, người bận rộn không chỉ có Thiện Kiều với trạm biên phòng, mà còn cả các thôn dân biên phòng, hiện đang tụ tập uống rượu ăn thịt quanh bàn gỗ trong bếp.
Diệp Tiểu Thuyền không quen nói cảm ơn ra miệng, sau khi rửa sạch bát đũa thì cúi người thật sâu với bọn họ.
Máy phát điện chạy bằng diesel không thể chạy cả đêm, lò cũng không đốt được đến sáng.
Thiện Kiều đã trải sẵn đệm và chăn, để Diệp Tiểu Thuyền kịp ngủ trước khi lò sưởi tắt.
Trải qua một ngày đầy biến cố như hôm nay, Diệp Tiểu Thuyền mệt thì mệt thật, nhưng lại chẳng buồn ngủ chút nào.
Ở lều nỉ đồng nghĩa với việc ngủ chung, căn bản là ít hay nhiều người mà thôi.
Lều nỉ của Kim Dân Hải có bốn người bọn họ, mà lều nỉ này chỉ có mỗi mình Diệp Tiểu Thuyền và anh.
"Anh, anh ngủ luôn chưa?" Diệp Tiểu Thuyền nằm trong chăn hỏi.
Thiện Kiều cầm áo khoác quân phục lên, "Anh ra ngoài một lát."
"Anh đi đâu vậy?"
"Trạm biên phòng."
Diệp Tiểu Thuyền không nói gì nữa. Nếu hôm nay không có trạm biên phòng, thì dù Thiện Kiều có ở ngay Khố Tháp cũng bất lực. Thiện Kiều đến trạm biên phòng, dĩ nhiên là để cảm ơn người ta.
Cả đi cả về từ thôn Khố Tháp đến trạm biên phòng mất không ít thời gian, đến khi Thiện Kiều quay lại, lửa than đã sắp tắt.
Diệp Tiểu Thuyền đã kéo đệm và chăn của hai người lại gần nhau, thấy Thiện Kiều về liền rời khỏi ổ chăn hiện tại, chuyển sang bên còn lại.
"Anh, anh ngủ bên này này."
Em làm ấm chăn cho anh rồi.
Trên người Thiện Kiều vẫn lưu lại hơi lạnh rõ rệt, khi anh đến gần, Diệp Tiểu Thuyền còn ngửi được cả mùi của gió tuyết.
Thiện Kiều vừa nằm xuống, hắn liền xích lại gần, ỷ vào bóng tối mà tuỳ tiện dựa vào Thiện Kiều, "Anh, anh lạnh không?"
"Ngủ đi." Thiện Kiều nói.
Nghe được sự mệt mỏi trong giọng nói của Thiện Kiều, Diệp Tiểu Thuyền cũng không dám lộn xộn nữa, chỉ lặng lẽ giơ tay vòng qua ổ chăn của Thiện Kiều.
Lửa than rốt cục tắt hẳn, nhiệt độ trong lều nỉ dần hạ xuống.
Diệp Tiểu Thuyền đành phải thu tay vào chăn, ủ cho ấm một lúc rồi lại vươn ra ôm Thiện Kiều.
Thiện Kiều quay lưng về phía hắn, chăn mền của tộc Cáp Tát Khắc vừa dày lại vừa cứng, hắn còn tưởng Thiện Kiều không biết anh đang bị mình ôm.
Lúc Diệp Tiểu Thuyền đang vươn tay ra lần nữa, Thiện Kiều bỗng nhúc nhích.
Diệp Tiểu Thuyền còn chưa kịp rụt lại, đã nghe thấy Thiện Kiều lên tiếng: "Không ngủ được à?"
Diệp Tiểu Thuyền miệng nhanh hơn não lỡ thốt lên: "Tại hơi lạnh..."
Sau khi lửa tắt, trong lều quả thực không còn ấm áp như trước, nhưng cũng chẳng lạnh đến mức không ngủ được.
Thôn dân biên phòng không bao giờ đốt lửa tới tận sáng, một vì không cần thiết, hai vì để than cháy trong lúc ngủ rồi nhỡ mà xảy ra bất trắc thì hậu quả sẽ vô cùng khôn lường.
Diệp Tiểu Thuyền nói xong mà tim đập dữ dội.
Có lạnh hay không, lạnh tới mức nào—chẳng lẽ Thiện Kiều ở ngay cạnh hắn lại không biết?
Hắn thấp thỏm sợ bị phát hiện là nói dối, bèn dịch khỏi Thiện Kiều một chút.
Thiện Kiều xoay người, hơi nhổm dậy, dường như đang nhìn xuống hắn.
Lều nỉ trên cao nguyên không thể so được với nhà trên thành thị, ở thành thị có đủ loại nguồn sáng, tắt điện đi rồi thì vẫn còn đèn hắt vào từ cửa sổ, không bao giờ đến mức đen thui. Nhưng ở lều nỉ, một khi tắt điện thì chỉ còn ánh trăng và sao, mà cả hai đều đã bị màn cửa chặn lại ở bên ngoài, bên trong hoàn toàn là bóng tối nuốt chửng năm ngón tay.
Diệp Tiểu Thuyền gần như nín cả thở.
Giây lát sau, Thiện Kiều tung chăn lên, "Lạnh thì vào đây."
Diệp Tiểu Thuyền không khỏi bật ra một tiếng kinh hô trầm thấp.
Thiện Kiều nhanh chóng túm lấy chăn của hắn, chồng hai tấm lên nhau.
Hắn cứ thế lọt sang đệm của Thiện Kiều.
Hai tấm chăn xẹp xuống, ấm áp lập tức bủa vây.
Nhưng phần lớn ấm áp này không đến từ chăn đệm, mà là từ thân nhiệt của Thiện Kiều.
Từ khi thành niên, đây là lần đầu tiên Diệp Tiểu Thuyền ở sát Thiện Kiều đến vậy, tim hắn đập loạn liên hồi, thiếu điều nhảy luôn ra khỏi lồng ngực.
Hắn sợ rằng Thiện Kiều sẽ nghe được nhịp tim điên cuồng của mình, cho nên đành lặng lẽ cúi người xuống, mặt vì đụng phải bả vai của Thiện Kiều mà nóng lên phừng phừng.
Âm giọng trầm thấp của Thiện Kiều truyền xuống, "Còn lạnh không?"
Diệp Tiểu Thuyền lắc đầu.
Thiện Kiều với tay chỉnh lại phần chăn sau lưng cho Diệp Tiểu Thuyền, rồi rất tự nhiên quàng qua người đối phương.
Đời này Diệp Tiểu Thuyền chưa bao giờ khẩn trương đến vậy, hắn muốn nói gì đó, nhưng lại sợ vì quá kích động mà ra lời không nên.
"Ngủ đi." Thiện Kiều nói.
Với tâm trạng như lên đỉnh, Diệp Tiểu Thuyền dần bình ổn lại nhịp tim rồi cũng thiếp đi. Khi tỉnh lại, cửa sổ mái đã được mở ra, rót vào phòng ánh nắng trong trẻo sau trận tuyết.
Hắn mở mắt, thấy mình và Thiện Kiều vẫn đang ôm nhau nằm.
Thiện Kiều ôm hắn, hắn ở trong vòng tay của Thiện Kiều.
Hắn đang ở dưới, cho nên không dám cử động chút nào, vì một khi Thiện Kiều tỉnh dậy, cũng là lúc giấc mộng này của hắn kết thúc.
Bên ngoài lều nỉ đã vọng vào tiếng nói, tiếng hát ca cao vút của thôn dân biên phòng.
Dường như, những cư dân đời đời gắn với nơi biên cảnh lúc nào cũng vui vẻ như vậy.
Diệp Tiểu Thuyền im lặng quan sát hồi lâu, sau khi chắc chắc Thiện Kiều vẫn còn ngủ say, mới cúi đầu đặt lên ngực anh một nụ hôn nhẹ.
-
vtrans by xiandzg