Trong mắt Lộ Phi Nhi, Lý Thanh Lưu đã không còn là một người vô cùng nghiêm túc âm trầm nữa rồi, Lý Thanh Lưu như vậy dường như chỉ có mình cô mới có thể nhìn thấy. Bọn họ vừa ăn cơm vừa nói chuyện phím, từ một chút việc vặt thông thường, đến những chuyện thú vị trước đây. Lúc này, Lộ Phi Nhi mới biết, thì ra trước đây Lý Thanh Lưu cũng vô cùng nghịch ngợm, thậm chí lúc còn thiếu niên, cũng xảy chuyện lén lút hút thuốc bị giáo viên và bố mẹ dạy dỗ, cũng sẽ vì bạn bè mà đánh nhau với người ta, đúng là rất sôi nổi, một người đàn ông đầy nhiệt huyết.
Lý Thanh Lưu nói một số chuyện thú vị lúc bản thân còn ở trong bộ đội, khiến Lộ Phi Nhi vô cùng hứng thú, cảm thấy bọn anh huấn luyện rất vất vả, cũng rất ít đoàn tụ với gia đình. Nhưng mà cuộc sống của bọn anh lại tràn ngập tinh thần phấn chấn, chỉ đơn giản như vậy lại có thể khiến cho người ta ngưỡng mộ và kính trọng. Nhân cơ hội này, Lộ Phi Nhi cũng hỏi trong gia đình anh còn có những người nào, hỏi vô cùng tự nhiên, Lý Thanh Lưu cũng không giấu diếm một chút nào nói cho cô nghe, bố mẹ anh khỏe mạnh, hơn nữa còn bỏ thêm một câu, anh vẫn còn độc thân.
Điểm này khiến Lộ Phi Nhi vô cùng vui vẻ, mặc dù bản thân cô cố ý trốn tránh, nhưng mà không thể không phủ nhận, quả thật cô thích người đàn ông này, nếu người đàn ông này vẫn chưa có vợ, như thế áp lực của Lộ Phi Nhi cũng nhỏ đi rất nhiều, hơn nữa lại có thể buông sự cảnh giác xuống. lqd Nhưng mà suy nghĩ trong giây lát, ánh mắt cô lại ảm đạm cụp xuống, tuổi tác giữa bọn rất chênh lệch, chênh lệch sự từng trải, thậm chí là cách sống cũng khác nhau. Bản thân cô còn chưa tốt nghiệp, hẳn là chờ sau khi tốt nghiệp, tìm một người đàn ông thích hợp với mình, có khả năng khoan dung với bản thân, môn đăng hộ đối, ít nhất là cũng là người có hoàn cảnh tương tự như cô thôi. Đưa ra một ví dụ có vẻ tầm thường như tiêu tiền, Lộ Phi Nhi sống ở nông thôn, bố mẹ đều là dân quê, trong suy nghĩ của cô, cô và Lý Thanh Lưu không giống nhau, có thể hào phóng mời tất cả đồng nghiệp ăn cơm, nghe anh kể rất nhiều chuyện mà Lộ Phi Nhi chưa từng nghe qua. Anh nói một số tên rượu, anh xem một số sách, anh lựa chọn cách thức nghỉ ngơi, thậm chí anh còn hướng tới cuộc sống tương lai, tất cả đều chênh lệch với cô rất nhiều. Những thứ này không phải bạn có thể học là được, mà là vấn đề hoàn cảnh sinh hoạt, là khoảng cách. Lộ Phi Nhi sống ở nông thôn, cho dù ở đó tương đối giản dị, nhưng vẫn rất xem trọng môn đăng hộ đối, Lộ Phi Nhi đã thấy qua không ít trường hợp như thế, khác biệt quan lqd điểm sinh hoạt, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống. Tâm tình không tốt, Lộ Phi Nhi vô thức uống ly bia trước mặt. Cô không biết bản thân đẫ uống mấy ly, tóm lại, cô cảm thấy suy nghĩ và hành động của bản thân có phần chậm chạp, thế này mới phát hiện, bản thân đã uống hơi nhiều.
“Chúng ta đi thôi!” Bởi vì Lý Thanh Lưu không đoán được vì sao đột nhiên Lộ Phi Nhi mất hứng, điều này khiến anh có phần bị đả kích, kỳ thực anh vẫn cho là Lộ Phi Nhi cũng thích mình. Anh cũng uống một chút, nhưng mà không có nhiều như Lộ Phi Nhi.
Đỡ Lộ Phi Nhi lên xe, bản thân anh cũng ngồi lên.
“Anh...còn có thể lái xe sao?” Mặc dù có hơi choáng váng, nhưng mà suy nghĩ của Lộ Phi Nhi vẫn rất tỉnh táo, cô nhớ rõ Lý Thanh Lưu hình như cũng uống bia.
“Ha ha, không sao, tôi chỉ uống có hai li bia.” Lý Thanh Lưu nhìn Lộ Phi Nhi lúc này thật sự rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, ánh mắt sương mù, dáng vẻ thùy mị, cô như vậy mới có vẻ càng thêm sức sống, đã không còn lạnh lùng giả tạo, khiến cho anh...khó kiềm lòng nổi.
Lộ Phi Nhi cẩn thận suy nghĩ lại một chút, hình như cô cũng uống vào một chai bia, thật sự không thể nói là rất nhiều, mà tại vì tửu lượng của cô quá kém, đây là lần đầu tiên cô uống bia. Lý Thanh Lưu lái xe vô cùng vững vàng, cũng rất chậm, mặc dù Lộ Phi Nhi tỉnh táo, nhưng mà vẫn cảm thấy mọi mọi thứ xung quanh đều chậm chạp. Đến dưới nhà Lộ Phi Nhi, tự cô mở cửa xe bước xuống, chỉ có điều bước đi có phần không ổn định. Trời đã tối, hành lang trên tầng cô ở lại không có đèn, chỉ có thể sờ soạn đi lên. Chỉ có điều lúc Lộ Phi Nhi muốn quay lại nói tạm biệt với Lý Thanh Lưu, lại thấy anh cũng xuống xe, khóa cửa lại.
“Tôi đưa cô lên nhà.” Lý Thanh Lưu đi tới, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay Lộ Phi Nhi, Lộ Phi Nhi cảm thấy hình như không được tốt lắm, nhưng mà nếu nói Lý Thanh Lưu theo cô đi lên để mưu đồ quấy rối, giống như có phần sỉ nhục người khác, dù sao bản thân cô không phải là người đẹp tuyệt thế gì. Nghĩ lại, Lý Thanh Lưu cũng không phải là người có thể cho phép người khác từ chối.
Cẩn thận lên bậc thang, bởi vì hành lang quá tối, hơn nữa Lộ Phi Nhi lại cảm thấy vô cùng choáng váng, cho nên có mấy lần, đều nhờ Lý Thanh Lưu đỡ cô, đến cửa, Lộ Phi Nhi lấy chìa khóa ra.
“Uả, lỗ đút chìa khóa ở đâu vậy?” Lộ Phi Nhi hơi khó hiểu, mất nửa ngày cuối cùng cũng tìm được. Sau đó cô quay đầu nói với Lý Thanh Lưu, “Anh về đi!” Hơn nửa ngày cũng không có phản ứng, Lộ Phi Nhi khó hiểu quay đầu, sau đó cô đột nhiên bị người ta đẩy sát vào tường, tiếp theo môi của bản thân cũng bị hôn. Nụ hôn của Lý Thanh Lưu cho Lộ Phi Nhi một cảm giác, vô cùng có tính xâm lược, từ lúc bắt đầu Lộ Phi Nhi kinh ngạc, hốt hoảng, ngượng ngùng, kích động, càng về sau muốn ngừng mà không được. Lý Thanh Lưu cũng từ từ hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của Lộ Phi Nhi, cô ấy cũng thích anh. Nghĩ đến đây, anh từ từ thu lqd hẹp cánh tay, môi cũng di chuyển đến tai và cổ của cô, đồng thời để lại dấu vết thật sâu ở đó. Mãi đến khi Lý Thanh Lưu nghe được tiếng ngâm khẽ của Lộ Phi Nhi, lúc này anh mới giật mình như người mới tỉnh mộng. Thực sự là anh lỗ mãng, nhưng mà cũng không có cách nào khác, anh là một người đàn ông bình thường, mặc dù đã từng nói qua chuyện tình yêu mãnh liệt, nhưng mà anh là người rất kiềm chế, suy cho cùng cũng không bước qua một bước kia. Chỉ có điều, như vậy cũng được, anh là một con người rất có trách nhiệm, một khi đã thân mật như vậy, sợ là cả đời cũng không bỏ xuống được, đó là trách nhiệm của anh.
Buông Lộ Phi Nhi ra, nhìn cô còn đang thở gấp, thật sự rất muốn tiếp tục, chỉ có điều anh vẫn phải nhịn xuống. Trước kia, bản thân anh có thể bảo đảm không mất thân, nhưng mà anh phát hiện nếu như người đó là Lộ Phi Nhi thì anh không dám đảm bảo rồi.
Lộ Phi Nhi cảm thấy có phấn mất mác, trong lòng nghĩ lại, chẳng lẽ Lý Thanh Lưu chỉ là nhất thời kích động thôi sao? Chẳng lẽ anh hối hận, nghĩ đến đây, Lộ Phi Nhi cũng tỉnh táo không ít, mặt âm trầm, xoay người lại tiếp tục mở cửa. Mặc dù Lý Thanh Lưu không nhìn rõ được vẻ mặc của cô, nhưng cũng biết nhất định cô tức giận.
“Phi Nhi!” Lý Thanh Lưu nhạy bén cỡ nào, kéo cô lại một phen, lại là một nụ hôn triền miên, chỉ có điều lần này anh vẫn phải kiềm chế một phen, “Ngoan, đi ngủ sớm một chút!”
Sau đó, Lộ Phi Nhi cứ ngây ngốc như vậy mà mở cửa, vào nhà, khóa cửa lại, rồi thay quần áo, qua một hồi lâu, cô mới phản ứng kịp, ý nghĩa của hai cái hôn này rất quan trọng nha!
Trong cục mời chuyên gia đến, cũng vào lúc này xảy ra một sự kiện, hung thủ kia lại xuất hiện, nhưng mà lần này hắn ta không thực hiện được. Nghe được tin tức này, Lý Thanh Lưu mang theo người trong đội và phòng kỹ thuật đến. Lộ Phi Nhi không đi, nhưng trong buổi họp tổng kết tài liệu, cô vẫn tham gia.
Nói đến cô gái tên Mạnh Kỳ này cũng thật sự rất may mắn, nửa đêm cô dậy để uống nước, đi đến phòng bếp cũng không có bật đèn, nhưng mà đột nhiên cô phát hiện có một người đang trèo trên cửa sổ nhà cô, theo bản năng, cô kêu lớn lên, sau đó lên điện thoại di động của mình gọi , cứ như vậy, cô nhặt được cái mạng của mình. Căn cứ theo lời kể lại của cô, người kia đội mũ, không có râu, hơn nữa lại mang theo mắt kính, trừ những thứ đó ra, cô căn bản không nhớ nổi cái gì nữa, lúc đó cô thật sự rất sợ hãi. Vào thời điểm này, đa số mọi người đều còn sử dụng điện thoại cố định, dĩ nhiên là hung thủ thật không ngờ cô gái này lại có điện thoại di động.
Tại hiện trường, Trì Ba không lấy được dấu vân tay, nhưng mà trên cửa sổ lại phát hiện một sợi thật nhỏ, còn có một vài dấu chân, tiến thêm một bước kết luận, còn phải đợi bản báo cáo kết quả kiểm tra mới được.
Trong cuộc họp, chuyên gia đề xuất ra một suy nghĩ như thế này, đó là hung thủ rất có khả năng sẽ nghĩ tất cả biện pháp đến đây để tìm hiểu tình hình tiến triển của vụ án, rất có khả năng hắn sẽ xuất hiện tại hiện hiện trường vụ án hoặc những nơi xung quanh, thậm chí còn có khả năng làm nhân chứng hay là người biết chuyện xuất hiện.
Lý Thanh Lưu vẫn tương đối coi trọng phương pháp này. Anh cảm thấy đây là một suy nghĩ mới. Vụ án giằng co lâu như vậy, bây giờ nhất định phải nắm lấy cơ hội này thật chặt.
Lấy tất cả hồ sơ ra, tìm tất cả tài liệu của những người đã cung cấp manh mối, lượng công việc này vô cùng lớn, tìm ra tài liệu của mọi người, mà còn phải sắp xếp từng cái một, cuối cùng bọn họ cũng tìm được hai người khả nghi.
Sau khi trải qua hai ngày không ngủ không nghỉ để tăng ca, kết quả kiểm tra cũng có, hung thủ là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, có vóc dáng cao khoảng từ m đến m, cân nặng khoảng từ kg đến kg. Nhưng kết quả này lại không có cách nào tìm ra được hung thủ thật sự từ hai người khả nghi.
“Không được, đây chỉ là một loại sợi bao tay vô cùng bình thường, có thể tìm được ở rất nhiều nơi trên thị trường.” Trì Ba thất bại tựa lưng trên ghế, Phương Mẫn cũng không thể không chấp nhận kết quả này. Lộ Phi Nhi vô cùng không cam lòng, cảm thấy rất khó chịu, cô không muốn bỏ cuộc. Cho nên, cô muốn tiếp tục kiểm tra, thậm chí sử dụng một số phương pháp chỉ có trên sách vở.
“Tôi muốn thử xem.” Lộ Phi Nhi suy nghĩ một chút, vẫn nên nói với Phương Mẫn về suy nghĩ của mình.
“Chúng ta thử xem đi! Nếu trái với quy định hoặc làm hỏng đồ vật căn cứ xác thực, chị sẽ chịu trách nhiệm.” Phương Mẫn và Trì Ba trao đổi ánh mắt một chút, rất nhanh đã đạt nhận thức chung, cho nên bọn họ lựa chọn ủng hộ, hơn nữa còn giấu diếm cấp trên Hoàng Chiếm Quân.
Trong khoảng thời gian này, cấp trên và mọi người trong đội cảnh sát hình sự vô cùng để ý đến tiến triển của phòng kỹ thuật, nhưng mà, việc này phải cần thời gian.
Từ sau hôm ấy, có lẽ bởi vì bận rộn, cũng có thể Lộ Phi Nhi cảm thấy xẩu hổ, hoặc có thể nói không biết phải đối mặt như thế nào, nên cô và Lý Thanh Lưu vẫn chưa nói chuyện riêng nhiều. Bởi vì vụ án có manh mối mới, hai người đều có việc để bận rộn, cho dù là tan ca cũng không về cùng nhau. Bởi vì thật sự quá bận rộn, thậm chí Lộ Phi Nhi cũng không có thời gian để suy nghĩ đến quan hệ của cô và Lý Thanh Lưu, có khi tình cờ gặp nhau trên hành lang, hoặc là lúc đi họp, cô có thể luôn luôn thấy con thỏ nhỏ mà Lý Thanh Lưu đã mua, Lộ Phi Nhi cảm thấy rất xấu hổ, nhìn thật đáng ghét. Khi đang họp, anh vẫn cứ nắm chặt con thỏ trong tay, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác thật giống như tay anh đang đặt trên thân thể cô vậy, bởi vì con thỏ đó đại biểu cho Lộ Phi Nhi.