Ngoại truyện nhỏ thứ hai: Chỉ cần nàng không buông, trẫm quyết sẽ không rời.
Tác giả: Thiên Địa Linh Linh
Gió mang tới những cánh mai trắng rơi trên thư án, cũng mang tới bước chân thanh thoát của nữ nhi xinh đẹp hơn hoa.
Trần Khắc Chung từ tốn buông bút, hướng về người đang cởi giày ngoài cửa kia mà cười: "Công chúa, luyện võ xong rồi sao?"
Nàng Công chúa này độ tám chín tuổi, hậm hực bước vào trong, giận dỗi nói: "Ta ghét luyện võ, rất mệt, rất đau."
Trần Khắc Chung rót cho nàng một chén trà: "Công chúa có thể đi kiến nghị với Thượng hoàng, người tám phần là sẽ đồng ý."
Nàng nghe xong, càng cau có hơn: "Như vậy rất mất mặt! Nhà ta nam nữ già trẻ đều thiện võ, ta thân là Công chúa, không được phép thua kém bọn họ!"
Nàng dẩu môi, nghĩ nghĩ lại nói: "Giao Châu mách cho ta một kế, nếu học võ không tốt, vậy sau này phải tìm được một phò mã thật giỏi. Như thế nếu có ai dám bắt nạt ta, ta chỉ việc núp sau lưng hắn yên tâm cổ vũ, hắn sẽ lo việc đánh người."
Trần Khắc Chung xem nàng ra vẻ người lớn, không nhịn được bật cười: "Vậy Công chúa tìm được phò mã chưa?"
Gò má Công chúa nọ thoắt cái hồng lên. Nàng lắc lư eo nhỏ, cúi đầu nhìn mũi hài, thật lâu sau mới ngại ngùng lên tiếng: "... Ngài có muốn không?"
Lần này đến lượt Trần Khắc Chung gượng gạo. Hắn bất giác đưa tay sờ mũi, hồi lâu mới nói:
"Công chúa mau học thuộc quyển sách này đi, sau đó thần sẽ suy nghĩ."
Nàng hớn hở cầm sách chạy ra ngoài, hứng chí bừng bừng, bước chân vội vã khiến cho hoa mai rơi trên đất nối gót bay lên, bỏ lại sau lưng một người ngây ngốc trông theo.
Hồi ức tươi đẹp năm ấy, nay chỉ còn mình hắn luyến tiếc khắc ghi.
Huyền Trân lần nữa xuất cung. Gần đây tâm tình nàng không tốt, muốn dạo chơi cho khuây khỏa.
Vua Chiêm Thành cầu hôn, bá quan văn võ đều cật lực phản đối. Cả triều chỉ có Văn Túc Vương Trần Đạo Tái chủ trương bàn việc này, lại thêm Trần Khắc Chung tán thành.
Văn Túc Vương thì có thể hiểu được, nhưng còn Trần Khắc Chung...
Hôm qua tình cờ gặp mặt, hắn cũng chỉ nhàn nhạt cúi đầu chào. Câu cuối cùng hắn nói với Huyền Trân, là thật lòng hi vọng nàng sẽ được hạnh phúc.
Huyền Trân đã thề sẽ không thích hắn nữa, nàng cũng thật sự không thích hắn nữa. Chính vì vậy nên mới ghét cái cảm giác như bản thân phải chịu ơn hắn này.
"Chị gái xinh đẹp, có thể cho em mứt sen không? Sau đó, sẽ nói cho chị một bí mật."
Huyền Trân nghe tiếng gọi, giật mình cúi đầu nhìn. Trước mặt là một cậu bé khoảng sáu bảy tuổi, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh đang nhìn chằm chằm gói mứt sen trên tay nàng. Huyền Trần khôi phục nụ cười rạng rỡ, xoa đầu cậu bé rồi đưa mứt sen ra:
"Cho này, nhóc con thật có mắt nhìn người. Chị đây đúng là rất xinh đẹp."
Cậu bé cầm lấy mứt sen, cảm thấy mức độ nhận thức đúng trọng điểm của chị gái trước mặt hơi kém, nhưng vẫn giữ lời hứa mà nói: "Bí mật chính là, đằng kia có một chú đi theo chị từ rất lâu rồi. Chú ấy có phải kẻ xấu không?"
Huyền Trân cảnh giác quay đầu, đến khi trông thấy rõ ràng "chú đi theo chị" là ai rồi, vẻ phòng bị trên mặt lập tức tan biến, thay vào đó là kinh ngạc cùng mừng rỡ.
Chế Mân bước đến, lạnh mặt nhìn cậu bé: "Gọi anh được rồi, chú cái gì mà chú?"
Cậu bé không hiểu lắm. Sao mức độ nhận thức đúng trọng điểm của cái chú này cũng kém quá vậy?
Tuy nhiên đã lấy được mứt sen rồi, cậu bé cũng không muốn tiếp tục ở lại để bị cái chú đáng sợ này nhìn chằm chằm nữa, bèn nhanh chóng chạy đi.
Huyền Trân vành mắt đã đỏ lên, vội vã lao tới khoác tay Chế Mân, sau đó cảm giác không đúng lắm. Nàng nhìn khu chợ náo nhiệt, bèn rụt tay lại, cuối cùng lén lút nắm lấy vạt áo hắn lắc lắc, nói giọng hờn dỗi: "Mân Mân nói sẽ thường xuyên đến thăm thiếp, nhưng đây lại là lần đầu tiên."
Chế Mân mặc cho nàng nắm vạt áo, vừa đi vừa nói: "Xin lỗi, thời gian trước quá bận."
Huyền Trân thôi không để ý nữa, cười càng vui vẻ hơn: "Bỏ đi, chẳng phải bây giờ đã tới rồi sao? Chúng ta mau mau hẹn hò thôi!"
Chế Mân thế mà thật sự cùng Huyền Trân đi hẹn hò cả một ngày. Hắn ngoài mặt tuy không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng bên trong lại thầm cảm thán, tại sao hôm nay thời gian trôi qua nhanh như vậy.
"Thiếp không đi nổi nữa, ăn no quá." Ngồi bên bờ sông, Huyền Trân uể oải nói rồi đưa túi giấy cho Chế Mân. Nàng hôm nay đã ăn quá nhiều, vừa nãy còn cố sống cố chết mua thêm một túi bánh rán mật, bây giờ vẫn chưa ăn được bất cứ miếng nào.
Bờ sông lúc này vắng lặng không một bóng người, gió mang theo hơi nước phả lên da thịt, lành lạnh. Chế Mân đem khăn choàng của hắn quàng lên người Huyền Trân, lại giúp nàng vuốt bụng xuôi cơm. Huyền Trân thoải mái dựa vào lòng hắn, cất lời: "Hôm nay thiếp vui lắm, cảm ơn chàng."
Chế Mân không nói gì, chuyên tâm chăm sóc Huyền Trân. Nàng tựa lưng vào ngực hắn nên chẳng hay, trên gương mặt dày dạn sương gió kia, toát ra vài tia căng thẳng cùng bất an mơ hồ.
Cuối cùng, sau mấy lần đấu tranh nội tâm kịch liệt, Chế Mân mới gắng sức duy trì vẻ mặt bình thản, dựng Huyền Trân dậy, lại cầm chân nàng lên.
"Cả ngày đi nhiều như vậy, để trẫm xoa bóp cho nàng."
Huyền Trân gật gật đầu: "Ngón chân đúng là có chút đau nhức. Nhưng Mân Mân biết xoa bóp sao? Giỏi thật."
Gió lạnh làm lòng nàng sảng khoái, đồng thời cũng khiến nàng thông suốt được rất nhiều chuyện.
Cùng Chế Mân đi được tới bước này đã không dễ dàng rồi. Nàng chẳng muốn để ý đến bất cứ chuyện gì nữa. Trần Khắc Chung có ý tốt thì sao, mà có ý xấu thì sao?
Nam nhân duy nhất nàng quan tâm bây giờ, cũng chỉ có người đang ân cần bóp chân cho nàng mà thôi.
Đột nhiên, Chế Mân buộc lên cổ chân Huyền Trân một sợi dây màu đỏ.
Huyền Trân tưởng hắn tặng vòng cho nàng, nhưng nhìn kĩ lại, sợi dây này không chỉ quấn quanh chân nàng, mà còn vòng trên cổ tay của hắn.
"Chàng định làm gì?"
"Đây là tơ hồng, nghe nói nếu hai người buộc chung một sợi, thì định sẵn sẽ trở thành vợ chồng, cùng nhau sống trọn đời trọn kiếp."
Dứt lời, tay Chế Mân trượt qua gót chân Huyền Trân, nhẹ nhàng vuốt lên bắp chân, nắm lấy rồi rướn người hướng đến tai nàng thì thầm: "Trẫm cầu hôn nàng, bọn họ phản kháng kịch liệt. Nhưng chỉ cần nàng nguyện ý gả, trẫm chẳng buồn quan tâm bọn họ là ai. Dẫu cho tất cả thế gian chống đối, thì với trẫm cũng không bằng một cái gật đầu của nàng."
Huyền Trân nhìn thẳng vào gương mặt góc cạnh của người đàn ông phía trước, hai mắt nàng dâng lên một tầng hơi nước mờ ảo. Nàng đột nhiên đưa tay nắm lấy vạt áo Chế Mân, kéo xuống rồi đặt lên môi hắn một nụ hôn dịu dàng.
Chế Mân thoáng cứng người, nhưng liền nhanh chóng chủ động nghênh đón, dùng tay còn lại ôm lấy gáy Huyền Trân, tham lam chiếm hữu hương vị ngọt ngào nơi cánh môi đỏ mọng của nàng.
Đến khi nhịp tim hai người đều đã rối loạn, Chế Mân mới tiếc nuối buông Huyền Trân ra. Hắn vùi mặt vào hõm vai nàng, hơi thở nặng nề. Huyền Trân dùng cả hai tay ôm lấy cổ hắn, nàng trông lên ánh trăng sáng vằng vặc trên nền trời đêm, khẽ cười nói:
"Thiếp nguyện ý."
Chế Mân ngồi thẳng dậy, đôi mắt sâu thẳm chuyên tâm ngắm nhìn nàng. Huyền Trân khôi phục dáng vẻ thường ngày, dụi dụi trong lòng hắn, ngước lên chu môi dặn dò:
"Sau này chàng phải đối xử tốt với thiếp đó."
Chế Mân vuốt ve tóc nàng, cất giọng trầm trầm: "Chỉ cần nàng không buông, trẫm quyết sẽ không rời."
Thực ra, hôm nay chẳng phải lần đầu tiên Chế Mân đến tìm Huyền Trân. Hắn thường xuyên cứ cách vài ba ngày lại tới.
Nếu hộ vệ nói Huyền Trân không ra khỏi thành, vậy hắn sẽ ở ngoài cổng thành, uống một chén trà, ngồi hướng mặt vào bên trong thành ngẩn người mấy canh giờ. Nếu hộ vệ nói Huyền Trân lại lén xuất cung, vậy hắn sẽ lặng lẽ đi phía sau nàng, cùng nàng dạo mấy con phố, nếm thử những món nàng thường ăn, nhìn ngắm những thứ nàng thích.
Chỉ có như vậy, Chế Mân mới cảm giác được đang cùng nàng hít thở chung dưới một bầu trời, như những đôi tình nhân bình thường khác, cùng nhau hẹn hò.
Rõ ràng có thể quang minh chính đại mà đi tới gọi nàng một tiếng, nhưng hắn lại vô cùng ngoan cố. Hắn muốn xem xem, trên đời này có thật sự tồn tại thứ gọi là duyên phận?
Chế Mân luôn tự nhủ, cứ như vậy chờ đến một ngày, khi nàng bất chợt quay đầu nhìn lại, hướng về phía hắn nở nụ cười rạng rỡ tựa ánh dương, thì hắn, sẽ cầu hôn với nàng.
Mặt trăng bởi vì suối tóc của người mà ánh bạc, tơ hồng bởi vì làn da của người mà tươi thắm.
Còn ta bởi vì tình yêu của người, mà cố chấp đến cuồng si.
Đại hôn của Chế Mân và Huyền Trân tuy đã định, nhưng công đoạn chuẩn bị phải mất một khoảng thời gian khá dài. Dù sao đây cũng là sự kiện trọng đại, ai nấy đều bận tới mức đầu tắt mặt tối.
Đám Thuấn Thần thì lại khá nhàn rỗi, chỉ tranh thủ may bộ đồ mới rồi ngồi chờ để đi ăn cưới.
Một ngày trước khi đại hôn diễn ra, Trần Thuyên có nghiêm chỉnh dặn dò Huyền Trân: "Về đó nếu bị ai bắt nạt thì phải nói với Chế Mân, nếu thật sự không giải quyết được, vậy gửi thư cho trẫm. Đừng nói với cha, người chỉ cần nghe những chuyện vui, còn chuyện buồn để trẫm giải quyết. Nhớ chưa?"
Huyền Trân nước mắt lưng tròng, đánh chàng mấy cái: "Anh, anh muốn em buồn chết sao? Làm em khóc rồi, anh thật xấu!"
Trần Thuyên để mặc cho nàng đánh: "Được rồi được rồi, đánh cho thỏa thích đi, dù sao sau này cũng không có ai để em trút giận nữa."
Đứa em gái nhỏ ngốc nghếch lại kiên cường của hắn, cuối cùng cũng gả đi rồi.
Ngày đại hôn, thời tiết rất tốt.
Chế Mân trước ngực quấn vải Điệp trắng (), buông xuống chân, để lộ một phần hình thể, càng làm tôn lên làn da màu đồng cùng những đường nét cơ bụng rõ ràng của hắn. Trên cổ hắn buộc dải anh lạc (), ngang ngực thắt đai ngọc tinh xảo. Bên hông đeo bảo kiếm khắc hình loài voi thần, được người Chiêm tôn thờ giống như rồng của Đại Việt. Vỏ kiếm làm bằng vàng, nơi tiếp giáp với chuôi kiếm nạm hồng ngọc.
() Vải Điệp trắng: vải dệt bằng bông, đường may rất khéo léo.
() Anh lạc: chuỗi dây tết bằng các loại châu ngọc, vốn là trang sức đeo trên tượng Phật.
Tạo hình này, nếu đem so sánh với Chế Mân một thân đen tuyền bảo thủ thường ngày, thì quả thật có chút khoa trương.
Bởi vì đường núi khó di chuyển, nên việc đưa dâu diễn ra qua đường biển. Trần Thuyên cùng quần thần Đại Việt chỉ đưa dâu đến cửa biển rồi quay về, đã có thuyền hoa của Chiêm Thành đứng đợi.
Sau khi hoàn tất các thủ tục rườm rà phức tạp, công đoạn cuối là đứng trên đài cao tuyên thệ cùng trời đất.
Chế Mân cầm tay Huyền Trân, nhạy cảm phát giác được bàn tay nàng hơi run rẩy. Hắn lo lắng nắm chặt lấy, cẩn thận quan sát nàng, lát sau mới nhẹ giọng như an ủi: "Sao lại khóc rồi..."
Hắn nghe thấy Huyền Trân nghẹn ngào hỏi: "Khổ sở lâu như vậy... cuối cùng chúng ta cũng chờ được một kết thúc có hậu, phải không?"
Vị Quân vương vai kề vai bên cạnh là lang quân của nàng. Mặc dù hắn chẳng phải mối tình đầu êm dịu ngọt ngào, nhưng chính là mối tình cuối khắc cốt ghi tâm.
Công chúa không có được phò mã, nhưng lại tìm thấy một vị vua.
Chế Mân hiếm hoi nở nụ cười nhẹ: "Ngốc, đây là khởi đầu. Cuộc sống hạnh phúc của trẫm và nàng, mới chỉ bắt đầu thôi."
Tiệc cưới tổ chức rất tưng bừng, kéo dài tới bảy ngày bảy đêm. Thuấn Thần, Sĩ Cố, Chu Bộ cùng nhiều vị quan khác trong triều - những người chưa gì đã phải quay lại chế độ làm việc điên cuồng, đối với tin tức này liền sâu sắc bày tỏ sự ngưỡng mộ cùng ghen tị dành cho quan lại Chiêm Thành.
- Hết ngoại truyện -
LỊCH ĐĂNG TRUYỆN LÀ THỨ TƯ HÀNG TUẦN. MỖI LẦN BÌNH CHỌN (VOTE) VÀ THEO DÕI (FOLLOW) LÀ TIẾP THÊM ĐỘNG LỰC CHO BỌN MÌNH. HÃY GÓP Ý ĐỂ TRUYỆN THÊM HOÀN CHỈNH NHA. CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ ^^
TianDiLingLing