Chương : Đoàn ái khanh, lâu rồi không gặp.
Tác giả: Thiên Địa Linh Linh
Trần Lệ vốn đờ đẫn bên dưới lại giật mình, vẻ mặt trở nên đáng sợ, đột ngột giãy lên như cá chép.
"Ngươi vừa nói gì?"
Nói gì? Thuấn Thần hoàn hồn, lại nắm chặt con dao trong tay.
Nàng hét lên:
"Đừng tới gần!" Đùa à sa, trước đó phải thương lượng được với tên Trần Lệ này, để hắn không oang oang khai chuyện giới tính của mình ra. Chưa kể, mình Quan gia tới gần thì không sao, chứ nguyên đám người ấy lại đây, áo mình còn chưa mặc cho hẳn hoi, nhỡ bất cẩn lộ ra vải băng ngực thì phải làm thế nào bây giờ?
Rất may, nàng có anh chồng rất nghe lời, cho nên cả Trần Thuyên và đám lính đều cách một quãng xa, không ai dám tiến lên dù chỉ nửa bước.
Liếc xuống biểu cảm của Trần Lệ, nàng chẳng hiểu ra sao, nên không biết phải trả lời câu hỏi của hắn thế nào, lòng thầm nghĩ: Chẳng nhẽ lại nói Tôi mới chửi bậy đấy? Mà người anh em này, tôi cũng có chửi anh đâu, sao phải để tâm thế?
"Sao ngươi biết câu này?" Đôi mắt Trần Lệ đỏ bừng, cánh tay bị đầu gối nàng đè lên cố gắng cựa quậy muốn thoát ra.
Câu nói ấy người đó từng nói không ít lần. Hắn tò mò hỏi ý nghĩa, người đó nói, là dùng để bộc lộ cảm xúc vô cùng kinh ngạc. Không hiểu sao khi giải thích, gò má người đó lại đỏ lên, còn che miệng ho khan mấy cái, trông rất thiếu tự nhiên.
Thuấn Thần cau mày nhấn con dao lên cổ hắn. Cảm giác đau xót nơi cổ khiến Trần Lệ tỉnh táo lại, bấy giờ mới ngừng kích động, nhưng đôi mắt ngập nước vẫn đăm đăm nhìn nàng.
Thuấn Thần bấy giờ mới ngộ ra. Chậc, hoảng quá nên lỡ miệng phun ra từ hiện đại. Thời này làm gì có câu chửi thề như thế!
Mà Trần Lệ kích động tới vậy, hẳn là do từng nghe ai đó từng nói hệt như nàng. Về phần "ai đó" này, cũng đâu có gì là khó đoán.
"Sao hả? Sư phụ của ngươi từng nói câu này à?"
Trần Lệ không trả lời nàng, đôi môi hắn mấp máy, run run hỏi: "Ngươi ... đến từ nơi đó, giống như Sư Phụ?"
"Phải." Thuấn Thần cũng chẳng buồn giấu hắn. Dù sao chuyện này nói ra, ngoại trừ Quan gia nhà nàng, thì chẳng có ai tin. Cùng lắm chỉ nghĩ Trần Lệ tạo phản bất thành, không cam tâm đến mức trở nên lú lẫn hoang tưởng, đầu óc có vấn đề mà thôi.
Lời khẳng định của Thuấn Thần đã đập nát phòng tuyến cuối cùng của Trần Lệ, đáy mắt hắn lóe lên tia tuyệt vọng, ngửa cổ cười lớn: "Hóa ra là vậy. Chẳng trách. Ha ha, hóa ra ngươi chính là biến số mà Sư Phụ nhắc tới. Ý trời, đúng là không thể chống lại."
Tiếng cười dần nghẹn lại, hắn nghiến răng, ánh mắt sắc như muốn chọc cho người trước mặt thủng vài lỗ: "Sư Phụ nói đúng, đáng ra mới đầu ta không nên mềm lòng với ngươi."
Thuấn Thần vẫn bình thản, chẳng hề né tránh ánh mắt hắn.
"Ngươi thua rồi." Trước mặt bại tướng dưới tay, cớ gì phải sợ hãi cơ chứ?
Trần Lệ ngước nhìn bầu trời xanh trong. Là một ngày đẹp trời. Vậy thì, có gì để nuối tiếc cơ chứ?
Hắn nhắm mắt, âm thanh trầm thấp phát ra từ cổ họng, nhẹ tựa gió thoảng, giống như một tiếng thở dài. Hắn nói:
"Phải, ta thua."
Dứt lời, hắn gồng mình lao về phía lưỡi dao sắc nhọn. Ánh thép lóe lên dưới tia nắng, đẹp đẽ mà cũng thật lạnh lẽo.
May thay, Thuấn Thần nhìn biểu hiện kì lạ của hắn, đã nghi ngờ nãy giờ, kịp thời phản ứng, vội vã rút lưỡi dao về, đồng thời ấn đầu Trần Lệ xuống đất, quát: "Ngươi làm trò gì thế?"
"Sao hả? Đe dọa giết ta, tới giờ lại không dám ra tay à?" Trần Lệ cười giễu cợt.
Bao nhiêu người vô tội đã chết vì hắn, tội còn chưa trả, muốn chết là chết được ư? Thái độ này khiến Thuần Thần càng tức giận, chất vấn:
"Sư phụ ngươi đã đổi mạng cho ngươi được sống, tại sao lại khiến sự hy sinh của hắn trở nên uổng phí?"
"Ngươi có ý gì? Đổi mạng?" Trần Lệ kinh ngạc mở lớn mắt.
Thuấn Thần cũng cảm thấy khó hiểu: "Hắn chết để ngươi được sống. Quan gia đã mắt nhắm mắt mở bỏ qua, cũng không đuổi cùng giết tận, nếu ngươi biết điều, có thể bình an tới cuối đời. Vậy không phải đổi mạng thì là gì. Chỉ trách ngươi tự tay vứt cơ hội đi mà thôi."
Trần Lệ không nói nên lời. Miệng đóng mở hồi lâu, đầu khẽ lắc, thì thầm lặp đi lặp lại một câu Không thể nào.
Hắn bất chợt gấp gáp nói lớn: "Không phải đó là cách để trở về nơi ở cũ hay sao? Sư Phụ đã bảo ta, nếu chết ở nơi này thì sẽ được trở lại nơi Sư Phụ thuộc về, không cần lo lắng mà."
Mỗi lần giận hắn, người đó đều đòi đi chết để trở về chỗ gọi là "hiện đại" ấy. Mới đầu hắn rất sợ hãi, lập tức ngoan ngoãn nghe lời, lâu dần thành quen, cũng không tin là thật nữa, cho đến khi bọn họ cãi nhau to ...
"Chúng ta không phải thần tiên, đều là người bình thường như ngươi, cũng chỉ có một thân xác duy nhất này. Chết là chết, không thể quay lại đâu cả." Thuấn Thần thở dài, kéo hắn trở về đối mặt với hiện thực tàn khốc mà hắn muốn trốn tránh.
"Vậy, vậy Sư Phụ ..."
"Hắn chết rồi. Chết ngắc."
Hai mắt Trần Lệ dại đi.
Đợi một lát để hắn tiếp nhận sự thật, Thuấn Thần mới tiếp tục: "Thấy không? Đó là lý do ngươi phải sống tiếp, bất kể là để trả thù hay chuộc tội. Vì cái mạng này không phải của ngươi, nó là của sư phụ ngươi. Ngươi nỡ tự tay phá hủy ư? Thế thì có khác gì chính ngươi đi giết sư phụ ngươi?"
Trần Lệ không trả lời.
Không khí im lặng hồi lâu, cuối cùng nàng hỏi:
"Đi chứ?"
Đổi lại một cái gật đầu khe khẽ của hắn.
Thuấn Thần thầm thở phào, đứng dậy trước, cúi mình muốn xốc Trần Lệ đứng lên. Nào ngờ, không biết Trần Lệ lấy đâu ra sức mạnh, vùng thoát khỏi cánh tay nàng. Thuấn Thần vì đang túm tay hắn, bị lực kéo làm cho lảo đảo. Mà quan trọng là, vực thẳm còn đang nằm ngay trước mặt nàng. Mắt thấy sắp lao thẳng xuống vách đá, trong lòng Thuấn Thần đã chuẩn bị xong bài sớ chửi rủa Trần Lệ để dâng lên cáo trạng với Diêm Vương.
Nào ngờ, trong lúc hoảng loạn, eo nàng được siết căng, tay cũng bị kéo mạnh.
Toàn thân nàng nhào vào cái ôm dịu dàng quen thuộc. Áp tai sát lồng ngực chàng, nàng phát hiện nhịp tim trước nay luôn vững chãi giờ giống như chú thỏ bất an nhảy loạn.
Thuấn Thần rầu rĩ khi nghĩ tới rắc rối mình gây ra cho chàng, lại xen lẫn chút vui sướng vì được gặp lại người nàng mong nhớ. Cảm xúc phức tạp khiến chóp mũi cay cay.
"Đoàn ái khanh, lâu rồi không gặp." Trần Thuyên không vội buông nàng ra, ngược lại còn lén siết chặt vòng tay vài giây mới nới lỏng, giọng nói ấm áp vọng tới từ trên đỉnh đầu nàng.
Giống như đã xa cách cả một thế kỉ. Trong thời gian không có đối phương ở bên, nàng luôn nhắc nhở bản thân phải kiểm soát tâm tình thật tốt. Không được dành quá nhiều thời gian nhớ nhung, không được yếu đuối, phải lấy đại cục làm trọng. Nhưng tới khi gặp chàng, chạm vào cơ thể nóng ấm, nỗi nhớ đè nén bấy lâu giống như nước vỡ đê, cuồn cuộn cuốn phăng lý trí. Nàng ước mình có thể không màng tới bất cứ ánh mắt người nào, đưa tay ôm chàng thật chặt, thật lâu.
Nhưng tiếng bước chân vội vã sau lưng Trần Thuyên nhắc nhở nàng nhớ, hiện tại thân phận bọn họ cách biệt. Chàng là vua một nước, nàng giả trai, trở thành trọng thần của triều đình. Một khi người ngoài biết được mối quan hệ này, không chỉ nàng, ngay cả chàng cũng sẽ toàn thiên hạ dè bỉu, còn có khả năng trở thành điểm yếu bị kẻ thù lợi dụng, giống như Trần Lệ đã muốn dùng nàng uy hiếp Trần Thuyên.
"Bệ hạ, có thể gặp lại người, là phúc của thần." Nàng đáp, luyến tiếc rời khỏi cái ôm của chàng, nhân lúc không ai nhìn thấy, ngón tay quấn quýt miết khẽ lên vạt áo trước ngực chàng, chỉ hai giây rồi rời đi.
Như vậy, cũng đủ rồi.
Huệ Vũ Đại vương Trần Quốc Chẩn lau mồ hôi bên thái dương, bước lên trách móc: "Bệ hạ, nguy hiểm quá!"
Trần Thuyên cũng chỉ cười cười lắc đầu với hắn. Nguy hiểm ư? Để bảo vệ nàng, chàng còn không nhận ra đó là việc nguy hiểm tới mức nào cơ đấy, phản ứng lại thì đã ôm nàng trong lồng ngực rồi.
Trần Lệ khi này đã bị hàng chục lưỡi gươm chĩa vào ngực. Có điều vẻ mặt hắn không có chút sợ hãi nào.
Trần Thuyên phất tay: "Áp giải hắn về."
"Đợi đã!" Vào lúc này, Trần Lệ lại bất chợt nói lớn.
Hắn nhìn thẳng vào Thuấn Thần bên cạnh Trần Thuyên, khiến nàng giật thót: Chết cha! Khi nãy Trần Lệ muốn tự tử khiến mình hoang mang quên mất tiêu chuyện giới tính. Giờ hắn phun ra thì phải làm sao?
Thuấn Thần còn đang chột dạ, lóng ngóng tay chân, một bóng lưng vững chãi đã chắn đằng trước nàng, ngăn cản ánh mắt của Trần Lệ. Đối mặt với cái nhìn không hài lòng của Trần Thuyên, Trần Lệ bật cười lắc lắc đầu:
"Đoàn Mật viện sứ đúng là giỏi thuyết phục người khác. Nhưng mà ngươi không biết một điều."
Thuấn Thần nghi hoặc nghiêng đầu ló ra từ sau lưng Trần Thuyên, lén nhìn hắn. Tựa như ảo giác, nàng thấy đáy mắt Trần Lệ lấp lánh ánh nước. Ngữ điệu hắn cũng mềm mại hẳn đi:
"Người đó là mục đích sống duy nhất của ta."
Đồng tử Thuấn Thần co lại.
Không để nàng kịp phản ứng, Trần Lệ thì thầm:
"Xin lỗi."
"Giữ hắn lại!" Thuấn Thần hét lên, nhưng không kịp nữa, Trần Lệ đã quay mình nhảy xuống vực, chỉ trong cái chớp mắt, ngay trước mặt tất cả bọn họ.
Mọi người dường như đông cứng. Một phút sau, Trần Quốc Chẩn là người đầu tiên cử động, bước tới gần mép vực, ngó xuống dưới, lạnh nhạt: "Cao lắm. Hắn chết chắc rồi."
Hắn nhìn Trần Thuyên như đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Cuối cùng, hắn nhận được cái gật đầu nặng nề của anh trai. Nét mặt Trần Thuyên không biểu lộ thêm gì, lặng lẽ quay lưng lên xe ngựa.
Thuấn Thần cũng yên tĩnh bước theo sau chàng, vẫn giống như lúc hai người còn ở trong Hoàng cung, khi chưa hề có chuyện gì xảy ra, mọi thứ đều êm ả ngọt ngào.
Tà dương dần tắt. Vài vì tinh tú vui vẻ nhấp nháy. Chuyện thế gian, vốn chẳng thể ảnh hưởng tới vạn vật trong vũ trụ bao la này.
- Hết chương -