Editor: Kim
Beta: Vee
Một giấc ngủ thật ngon.
Thẩm Diệc Hoan thức dậy khi mặt trời đã lên cao, cô mơ màng chớp mắt, chờ đại não khởi động mười phút, sự việc xảy ra ngày hôm qua từng chút hiện lên.
Chậc.
Cô nhấc di động lên xem thời gian, giờ rưỡi.
Đêm qua cô lấy khăn ướt tẩy trang sương sương, vừa tỉnh dậy còn chưa kịp trang điểm, trong túi chỉ mang một cây son.
Cô vừa mặc xong quần, Lục Chu liền đẩy cửa bước vào, trong tay cầm một cái túi, ném tới trên giường.
Thẩm Diệc Hoan nhìn, một cái khăn lông sạch sẽ và bàn chải cùng kem đánh răng, đều là đồ mới.
Lục Chu cả người rất tỉnh táo, hẳn là đã dậy từ sớm.
Cô rửa mặt đơn giản xong đi ra phòng ngủ, Lục Chu đang rút quần áo từ trên giá xuống, trên sofa là khối đậu hũ được gấp rất vuông vắn.
“Cầm.” Anh đem quần áo gấp gọn, xếp vào trong túi.
Thẩm Diệc Hoan nhận lấy, nhìn anh lại đi vào phòng ngủ, trong chốc lát phòng tắm liền vang lên tiếng nước.
Cô ngồi ở trên sô pha, rũ mắt liền thấy gạt tàn thuốc tràn đầy đầu mẩu thuốc lá, hơn mười cây, đều là cả đêm hút.
Đây là hút trong bao lâu hả…
Anh đêm qua không ngủ sao......
Khi trở lại anh đã thay một bộ quần áo, quần áo của Lục Chu trong tủ đều là một kiểu, trừ quân trang thì đều là kiểu ngắn tay đơn giản, quần thể thao và quần jean.
Hôm nay anh mặc một áo trắng cộc tay và quần đen, rất sạch sẽ, trên mặt cũng không có nét mệt mỏi.
"Đi thôi." Anh cầm lấy chìa khóa xe.
"Đi đâu?" Thẩm Diệc Hoan nhíu mày, "Em đang để mặt mộc đó."
"Em không phải đi làm à?"
“Công việc của em tự do, hơn nữa bây giờ cũng muộn rồi.” Thẩm Diệc Hoan quơ quơ điện thoại trong tay.
"Vậy đưa em về nhà."
"Đi ăn sáng đi." Cô đề nghị, "Em đói bụng."
Lái xe đến một cửa hàng đồ ăn sáng truyền thống Trung Quốc mang sắc son nổi bật.
Là một cửa hàng mới mở, rất nổi tiếng trên mạng, đã qua giờ nhưng bên trong vẫn kín hết chỗ ngồi.
"Xuống xe, tôi đi tìm bãi đỗ." Lục Chu nói.
"Được."
Thẩm Diệc Hoan ngoan ngoãn xuống xe, quan hệ giữa cô và Lục Chu thật khó khắn mới hòa hoãn được, cô không dám chọc anh tức giận.
Trong tiệm ăn sáng đồ ăn rất nhiều loại, thủ công tinh xảo, Thẩm Diệc Hoan đi dạo một vòng, càng cảm thấy đói bụng đến cồn cào.
Gần đây công ty làm việc với một đài truyền hình đang đàm phán về một chương trình mỹ thực, yêu cầu có người quay mỹ thực đi cùng, Thẩm Diệc Hoan cảm thấy nếu chụp nhà hàng này để làm chương trình, hiệu quả chắc chắn sẽ rất tốt
Dạo xong một vòng, cô ra cửa chờ Lục Chu.
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến âm thanh ồn ào, một thân ảnh hồng nhạt đi tới, xung quanh đều là nam nữ giơ điện thoại chụp hình.
Thẩm Diệc Hoan hạ mắt, Trương Đồng Thích.
Thật đúng là không muốn nhìn thấy ai lại càng phải nhìn.
Cô không trang điểm, hoàn toàn để mặt mộc, càng không muốn cùng cô ta dây dưa, vừa định xoay người tránh đi thì nghe được một tiếng ôn nhu như nước: “Diệc Hoan!”
"......"
Trương Đồng Thích cười đẩy ra đám fans, kinh hỉ nói: "Sao cô cũng tới đây!"
"......" Thẩm Diệc Hoan cạn lời, nhìn fans xung quanh, "Tới ăn sáng chứ sao nữa."
"Cùng ăn đi."
Thẩm Diệc Hoan giơ tay, tránh cô ta đụng chạm ra vẻ thân mật: "Còn những người kia thì sao"
“Cùng nhau ăn đi, tôi không ngại."
Thẩm Diệc Hoan thật sự không muốn, lại sợ lỡ như chọc giận đám fans này càng phiền toái, chỉ nhàn nhạt quét cô liếc mắt một cái: "Tôi và Lục Chu đi cùng nhau."
Trương Đồng Thích sắc mặt rõ ràng thay đổi một chút, lại rất nhanh kéo ra một nụ cười nhẹ: "Thật trùng hợp, đều là bạn học." Cô cười với các fans nói, "Mọi người giải tán đi, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, bây giờ tôi muốn đi ăn."
Cô nói xong liền trực tiếp lôi kéo Thẩm Diệc Hoan gọi một phần ăn.
"Chúng ta tìm chỗ ngồi trước đi, lát nữa Lục Chu lên đây là được. Đúng rồi, anh ấy đi đâu?"
Thẩm Diệc Hoan mang một bụng dấm: "Đỗ xe."
Xung quanh vẫn có fans ở lại chụp, bất quá khoảng cách xa, đại đa số chỉ là người qua đường thấy minh tinh liền chụp ảnh, cũng không được tính là cuồng nhiệt, chỉ là nhìn qua thì tầm mắt cũng không thoáng đãng được.
Thẩm Diệc Hoan bị nhìn chằm chằm có chút phiền, không trang điểm, mà Trương Đồng Thích lại make up kĩ càng, gương mặt ửng đỏ với gò má hồng, so sánh liền thấy cô so với cô ta quá mộc mạc.
Làn da cô thật sự rất trắng, mặt không chút phấn, mặt mày hoàn toàn mộc mạc, nhưng chỉ cần nhìn kỹ sẽ phát hiện đường nét của cô so Trương Đồng Thích xinh đẹp hơn nhiều, hơn nữa là có khí chất thoát tục nổi bật giữa đám người.
"Sao cô và Lục Chu lại cùng đi ăn?" Cô hỏi.
Thẩm Diệc Hoan liếc nhìn cô một cái: "Liên quan đến cô à."
Hai người ngồi ở góc, cũng không cần lo lắng nói chuyện sẽ bị ai nghe được.
“Cô lại theo đuổi anh ấy sao”. Trương Đồng Thích lòng bàn tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn cô, "Không nghĩ tới Thẩm Diệc Hoan cô lại có ngày đi cầu người ta quay lại đấy.”
Thẩm Diệc Hoan thần sắc không đổi, lấy khăn ướt lau tay, mười ngón đều chậm rì rì lau một lần, cô vẫn luôn không hiểu được quan hệ phiền toái này.
Trước kia cô cùng Lục Chu là tình lữ, tự nhiên không cần để ý tới, nhưng bây giờ hai người lại đang lôi kéo nhau trong mối quan hệ không tên này, còn phải đội chiếc mũ "kẻ địch" giả tưởng này.
"Không phải trước kia cô cũng thích anh ấy sao, không theo đuổi thì có thể thành cái gì hả, sau đó còn không phải là tôi và anh ấy ở bên nhau sao." Thẩm Diệc Hoan nói.
Trương Đồng Thích rất tự tin: "Đó là tuổi trẻ, còn hiện tại không như vậy."
"Lục Chu nếu không thích tôi thì cũng không bao giờ thích kiểu người như cô." Thẩm Diệc Hoan đôi tay ôm ngực, cằm khẽ nâng, "Tôi và anh ấy bên nhau năm, hiểu rất rõ."
Trương Đồng Thích trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, bỗng nhiên hướng cửa vẫy tay: "Bên này!"
Thẩm Diệc Hoan quay đầu lại.
Được lắm.
Tình huống bây giờ trở thành cô là kẻ thứ ba quấy rầy người ta ăn cơm.
Lục Chu mua xong trở về nhấc một bàn ăn lại đây, kéo ra ghế dựa bên cạnh Thẩm Diệc Hoan ngồi xuống.
"Thật trùng hợp." Trương Đồng Thích cùng anh đến gần.
Lục Chu "Ừ" một tiếng.
"Xin lỗi nhé, còn quấy rầy đến hai người ăn cơm, thật ra tôi đã định đến nơi này từ sớm, cũng không muốn người chú ý." Cô ta nói chuyện ngữ khí hoàn toàn thay đổi, nghe thực mềm.
Thẩm Diệc Hoan nhướng mày, thật sự muốn buông đũa mà vỗ tay cho cô ta.
Cả người xinh xắn này, một cái khẩu trang còn không mang, còn không biết xấu hổ nói cô ta không muốn để người ta chú ý.
Lục Chu ăn phần cơm nắm: "Không có việc gì."
Thẩm Diệc Hoan xem mâm bánh bao nhỏ của anh, đem đĩa dấm lỡ lấy nhiều qua cho anh: "Lục Chu, anh cần không?"
Anh dời đi cháo chén: "Tôi có rồi."
Trương Đồng Thích nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng.
Thẩm Diệc Hoan nhạy cảm ngẩng đầu, thanh âm lạnh: "Đủ rồi nhé, âm dương quái khí thì đừng ăn, mau đi đi."
"Tôi cảm thấy cô rất buồn cười, không phải nói Lục Chu trừ cô sẽ không thích một ai khác sao?"
Thẩm Diệc Hoan sửa đúng: "Tôi nói chính là sẽ không thích cô."
"Cô lấy đâu ra tự tin, còn cảm thấy chính mình cả ngày cùng các nam sinh hư hỏng chơi bời rất lợi hại sao, biết cô khi đó ở trong mắt chúng tôi có bao nhiêu buồn cười không, tiểu thái muội còn......"
Lục Chu nhìn cô ta một cái, biểu tình thực lạnh.
Sau đó buông chiếc đũa, giữ chặt tay Thẩm Diệc Hoan: "Em nói rất đúng."
"Hả, cái gì?" Thẩm Diệc Hoan ngây người một chút, không phản ứng kịp.
"Sẽ không thích cô ta."
Anh mất tự nhiên rũ xuống mắt, có vài phần xấu hổ, thế nhưng hiện ra chút ngoan.
Giống một con...... sư tử nhỏ.
Thẩm Diệc Hoan tưởng tượng không điểm dừng.
Anh cũng chưa xem sắc mặt Trương Đồng Thích hiện tại có bao nhiêu khó coi, thấy Thẩm Diệc Hoan đã ăn xong rồi, cũng chưa chào hỏi một tiếng, liền cùng nhau đi ra cửa hàng.
Bãi đỗ xe hơi xa, dọc theo đường đi Thẩm Diệc Hoan lải nhải lên án công khai Trương Đồng Thích, cô mới vừa được Lục Chu trợ công, thành công bắt lấy first kill, cả người đều có điểm đắc ý vênh váo.
"Quá ghê tởm! Chính là cố ý! Trang điểm đậm như vậy, thấy em để mặt mộc liền đi tới gọi em, nhiều người như vậy chụp ảnh khẳng định sẽ phát lên trên mạng, bị so sánh không bằng cô ta, em tức!"
Cô bất mãn chu miệng, "Hừ! Em hối hận quá đi! Ít nhất cũng nên có son môi, trên mạng mọi người khẳng định đều sẽ khen cô ta đẹp, em không muốn cùng cô ta so đo......"
Cô nói nửa ngày, Lục Chu vẫn luôn trầm mặc đi ở cô bên cạnh.
Thẩm Diệc Hoan khuỷu tay đụng phải đâm anh: "Anh nói chuyện."
"......"
Vẫn là trầm mặc.
Thẩm Diệc Hoan cũng không ngại.
Vừa rồi Lục Chu nói một câu làm cô cực kì vui vẻ, không cùng anh chấp nhặt.
"Cơ mà hình như cô ta đẹp hơn ngày xưa, khi đó khuôn mặt cô ta em cũng không có ấn tượng, haiz, hôm nay son môi của cô ta cực kì xinh đẹp, nếu như không phải tại lời cô ta nói, em còn muốn đi lên hỏi màu gì đó."
Lục Chu nghiêng đầu.
Tầm mắt nhìn tiểu cô nương đang khoe khoang, tung tăng nhảy nhót, giống như trước kia vậy.
"Em đẹp." Anh nói.
Thẩm Diệc Hoan sửng sốt.
Sau khi phản ứng lại mặt mày càng hớn hở, từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa, đưa cho Lục Chu.
Hướng anh cười: "Thưởng cho anh một viên kẹo."
Anh rũ mắt, móng tay chỉnh tề mượt mà, ngày trước đi spa hiện tại đã có móng tay mới trông dài hơn, ở dưới có một hình trăng nhỏ sáng bóng.
Một màu phấn nhỏ nhỏ nằm trên móng tay, cầm một viên kẹo đường bọc giấy bóng lấp lánh.
Khóe môi anh cong lên một chút, anh khẽ cười, thần sắc nhu hòa lại thỏa hiệp.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngọt không ngọt không!!