Cố Chấp Yêu Đương Ngọt Ngào

chương 35

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

EDIT: Kanalz

__________________

Mỗi lần đến thứ sáu thì y rằng sân trường cứ như cái hội chợ vậy, đầy ắp các loại xe oto đến đưa con em về nhà cuối tuần.

Tôn Miên Miên và Lý Mộc Ca đã lên được xe của nhà mình rồi nhưng vì đường bị tắc nên di chuyển rất chậm.

Sau khi lên được xe, Lý Mộc Ca ngồi im tại chỗ đưa tay lên đếm " Ngữ văn, sinh học, tiếng Anh, vật lý,.., mỗi môn đều có một sấp đề cương!! Mặc dù toán với hóa không có đề cương nhưng bù lại phải làm cả chục đề ôn. A a a a a a a! Cuộc đời học sinh của tớ chỉ còn có 1 năm rưỡi nữa thôi mà bây giờ nào là thi giữa học kỳ, thi xong một cái là họp phụ huynh! Nghĩ thôi cũng đủ đau đầu... "

Lý Mộc Ca nói xong, cô nàng quay qua nhìn nhưng Tôn Miên Miên chả có phản ứng gì, bộ dạng cứ như đang suy nghĩ đăm chiêu lắm ấy. Lý Mộc Ca liếc mắt nhìn tài xế ngồi đằng trước đang tập trung lái xe, cô ấy cúi xuống hỏi nhỏ bên tai Tôn Miên Miên " Cậu cãi nhau với Phong thần à? "

Tôn Miên Miên lắc đầu " Không có. "

Cãi nhau cái gì mà cãi nhau, mấy ngày nay số lần bọn họ nói chuyện còn đếm được trên đầu ngón tay thì cãi bằng niềm tin.

Tôn Miên Miên quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, mơ hồ thấy một bóng người. Sở Phong đang đứng trên vỉa hè nghe điện thoại, hình như không có ai đến đón anh hoặc căn bản là anh chẳng thèm thông báo cho người nhà đến đón?

Đột nhiên trong lòng cô dâng lên cảm giác sôi sục.

" Mộc Ca, tớ có chút việc, sẽ về trễ một chút, cậu nói với cô là tớ đi mua sách nhé. "

" A? "

Chưa đợi Lý Mộc Ca trả lời, Tôn Miên Miên đã bảo tài xế dừng xe lại còn mình thì mở cửa vội vã chạy xuống.

Qua điện thoại di động, giọng Lôi ca oang oang bên tai Sở Phong " Anh biết cậu không quan tâm đến chút tiền thưởng nhỏ nhoi kia nhưng tuần trước đội đua của anh bị lật hai chiếc xe, đến bây giờ người vẫn đang nằm trong bệnh viện. Cậu cũng biết mấy tay đua được anh dẫn dắt ngoại trừ cậu ra thì mấy người kia vẫn còn rất kém, không dám ra trận. Hôm nay là thứ 6, không ảnh hưởng đến việc học tập, liệu cậu có thể xem xét đến đây giúp anh không? "

Lần đua trước là Sở Phong tự mình tìm đến cửa. Lần này mặc dù không muốn làm phiền Sở Phong nhưng bất quá Lôi ca cũng phải gọi điện cầu cứu anh. Anh ta biết rõ tình hình gia đình của Sở Phong, dĩ nhiên là không thiếu chút tiền thưởng ít ỏi này rồi. Lôi ca đã soạn sẵn 5 6 phương án trong đầu, nếu lỡ như Sở Phong từ chối thì sẽ năn nỉ đến được thì thôi nhưng ai ngờ vừa mở miệng Sở Phong đã đồng ý ngay lập tức.

Nhìn bên kia đường, Sở Phong lên một chiếc taxi, Tôn Miên Miên liền vội vội vàng vàng đón một chiếc chạy theo.

Khi chiếc xe đến đoạn đường núi quanh co Tôn Miên Miên mới chợt nhận ra, đây chẳng phải là con đường đi đến cao tốc bị bỏ hoang hay sao?

Lại đua xe?

Ở Nam Thành đang mưa, lúc này vẫn còn mấy hạt mưa lấm tấm tí tách rơi.

Đường đua có nhiều khúc cua ngoằn ngoèo và dốc đứng, nếu lúc sau trời mưa to lên thì đường sẽ trơn trượt, rất nguy hiểm.

Càng nghĩ, Tôn Miên Miên càng lo lắng.

Mưa lớn hơn rồi.

Sở Phong đứng dưới làn mưa ướt như chuột lột, bóng người hiu quạnh cô đơn. Cô thấy cái người tên Lôi ca kia đang đứng nở nụ cười tươi rói đưa chìa khóa xe cho Sở Phong, anh ta không ngừng đập đập vào lưng Sở Phong khen anh là bạn tốt.

Chiếc xe oto màu đen được cải tiến dành cho việc đua xe, ánh đèn xanh huỳnh quang chiếu rọi trong buổi chiều mưa rơi tầm tã.

Bỗng nhiên trong làn mưa xuất hiện một cô bé nhỏ nhắn.

Cô không có che ô, cũng không mặc áo mưa, trên người vẫn đang mặc một bộ đồng phục học sinh bị mưa rơi thấm ướt, màu sắc trở lên đậm hơn.

Mái tóc rối bù mềm mại dính vào cái trán nhẵn nhụi của cô.

Sở Phong lập tức xuống xe, đi mấy bước lại chỗ Tôn Miên Miên, anh cởi cái áo trên người mình xuống khoác cho cô " Sao cậu không về nhà? "

Áo khoác mang theo nhiệt độ và mùi hương của anh, rất ấm.

Tôn Miên Miên mím chặt môi, không trả lời, ngược lại nói " Nếu như cậu đua thật thì phải cho tớ đi chung. "

" Không được! " Sở Phong không suy nghĩ ngay lập tức từ chối " Hôm nay thời tiết xấu, rất dễ xảy ra tai nạn. "

" Đã biết vậy mà sao cậu vẫn đến? " Tôn Miên Miên nhìn thẳng vào mắt anh, không né tránh.

Có người mặc áo mưa đạp nước văng tung tóe chạy đến " Số một, số hai chuẩn bị, 5 phút nữa bắt đầu "

Nói xong lại chạy đi mất.

Mặc dù trời vẫn đang mưa lớn nhưng bầu không khí xung quanh rất náo nhiệt. Bởi vì hôm nay thời tiết xấu, độ khó sẽ tăng lên, tranh đua sẽ gay gắt hơn thậm chí là mất mạng làm không ít người cảm thấy hưng phấn mà chạy ra hóng hớt.

Sở Phong đút hai tay vào túi quần, anh phóng tầm mắt ra xa nhìn mưa vẫn đang tí tách rơi, trầm mặc, không khí tràn ngập mùi đất ẩm.

" Tớ không chắc 100% " Anh nâng cặp mắt lên nhìn thẳng vào Tôn Miên Miên, tựa như đang đấu tranh cái gì đó.

Tôn Miên Miên nhìn Sở Phong, cô nhấc chân bước qua người anh, cô đi thẳng đến chiếc xe sau đó mở cửa ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn đầy đủ.

Hai người họ, một trong một ngoài, đối lập nhìn vào nhau.

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh đến vạch xuất phát, vẫn là cô gái mặc đồ hở hang trang điểm đậm lần trước, cô ta chồng một lớp áo mưa bên ngoài, nâng cờ xuất phát lên thật cao.

Tiếng còi vang lên, cây cờ ngay lập tức được cô ấy thả xuống.

Động cơ của hai chiếc xe nổ ầm ầm, bánh xe còn dính nước phi thẳng ra khỏi vạch xuất phát. Trong nháy mắt, ánh sáng của đèn hậu đã biến mất ở một khúc cua.

Đường đi rất hẹp, một bên là vách núi, lúc hai xe chạy song song nhau phải ép sát đến mức nghe được tiếng ma sát của bánh xe vang lên, gương chiếu hậu cọ vào thân xe đối phương.

Chưa kể đến, đường nhựa bởi vì trận mưa mà sạt lở, từng miếng nhỏ đang rơi xuống vực.

Tiếng sấm âm u vang lên, trận mưa này càng lúc càng lớn, cần gạt nước đang hoạt động liên tục nhưng bởi vì lượng nước quá nhiều nên không gạt kịp, điều này cản trở tầm nhìn phía trước.

Nếu không kiềm chế và cẩn thận một chút, chắc chắn sẽ có tai nạn xảy ra.

Lòng can đảm và kỹ năng lái xe, một thứ cũng không được thiếu.

Tôn Miên Miên nắm chặt dây an toàn.

Phía trước lại là một khúc cua.

Mặt Sở Phong không để lộ cảm xúc nào, anh đánh tay lái về phía bên trái, thân xe nặng nề ầm một cái đụng thật mạnh vào xe đối phương, kính chiếu hậu của cả hai đều vỡ nứt ra.

Tiếng ma sát giữa bánh xe và mặt đường chói tai vang lên, chiếc xe của đối thủ bị bật đụng vào rào chắn, một cái bánh xe đã rơi ra khỏi mặt đường.

Tôn Miên Miên cảm giác được người bên cạnh lập tức ấn chân ga, dùng tốc độ tốc đa đi về phía khúc cua đằng trước.

Tim đập mạnh đến mức muốn văng ra khỏi ngực, cái áo sơ mi trắng đồng phục học sinh của cô đã bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, áp sát vào người.

Vừa lạnh vừa nóng.

Cho đến khi cuộc đua kết thúc, Sở Phong dẫn Tôn Miên Miên đến một cái lều nhỏ nghỉ ngơi nhưng tay cô vẫn còn run bần bật.

Một giọt mồ hồi chảy vào mắt, hơi rát.

Chiếc cốc giấy dùng một lần vẫn còn đang bốc khói nghi ngút được Sở Phong đặt trước mặt cô, anh ngồi xuống trước mặt " Cậu không sao chứ? "

Tôn Miên Miên cầm ly lên, uống hai ngụm nước ấm, từ từ bình tĩnh lại.

" Chạy một vòng rồi, trong lòng cậu đã thoải mái hơn rồi đúng không? " Cô hỏi.

Sở Phong khẽ gật đầu.

Tôn Miên Miên không nói gì, cô đặt ly nước xuống bàn, cởi áo ra trả cho anh, quay người rời đi.

Sở Phong nhanh chóng đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

" Miên Miên, đừng giận. "

Tôn Miên Miên hất tay anh, cô không thèm quay đầu nhìn lại một cái mà chạy thẳng ra ngoài, hòa mình vào làn mưa.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân vội vã, một cái ô trong suốt xuất hiện trên đỉnh đầu cô.

Tiếp tục đi thẳng thêm 10m nữa, Tôn Miên Miên hít sâu vào, cô chậm rãi quay người lại, ngẩng đầu nhìn Sở Phong.

Vốn dĩ cô đã thấp hơn anh cả mười phân rồi mà bây giờ còn đang xuống dốc, khi nhìn anh cô phải ngước cổ lên thật cao, đuôi mắt nhướn lên, trông rất hung dữ.

So với dáng vẻ bình thường dễ thương đáng yêu thì lúc này cứ như hai người khác nhau hoàn toàn vậy.

Ngay cả giọng nói cũng mang vẻ lạnh lùng lãnh đạm.

" Tớ đang giận. "

" Trong lòng cậu có chuyện không vui, tớ hiểu, tớ thông cảm không hỏi cậu để cậu có không gian riêng tư. Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nếu cậu không nói tớ cũng sẽ không hỏi, nhưng cậu không thể cứ chịu đựng một mình, kể cả tớ cũng bài xích, không cho tớ cơ hội đến gần. "

" Cậu xem tớ là gì vậy? "

" Tớ là đồ chơi, là tình nhân của cậu à? Lúc có tâm trạng thì đến trêu chọc, lúc không vui thì một phát liền đá bay, đẩy ra xa không nói một lời? "

" Tớ là cái gì? "

" Tại sao lúc cậu không vui lại không nói gì với tớ? Chỉ cần cậu nói một câu thôi, tớ sẽ sẵn lòng bỏ hết mọi thứ để dỗ dành an ủi cậu mà? "

" Cuối cùng, trong lòng cậu tớ không đáng tin chút nào. "

Tôn Miên Miên nói một lèo rồi quay đầu không thèm nhìn anh nữa. Khuôn mặt trắng nõn bởi vì tức giận mà đỏ lên, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Chắc chắn là rất giận.

Mẹ nó, Sở Phong cảm thấy bản thân như thằng đê tiện vậy.

Chỉ biết những ngày qua mình hoang mang thống khổ, không nghĩ đến cô gái nhỏ sẽ vì vậy mà lo lắng.

Anh không nói không phải bởi vì không tin tưởng cô mà là anh quá quý trọng, thương yêu cô.

Anh sợ những thứ kinh khủng đó sẽ dọa cô, anh không muốn vì một phút ích kỷ mà đi vùi nát thế giới trong sáng, đầy rẫy ánh mặt trời cùng sức sống của cô.

Đáng lẽ cô ấy phải ở trường học, được giáo viên khen thưởng vì thành tích xuất sắc, bạn bè vây quanh, là " nữ thần xinh đẹp " của mọi người, trên môi luôn nở nụ cười ngọt ngào. Chứ không phải ở đây, thế giới u uất xám xịt của anh.

Cô ấy luôn luôn trong sáng và xinh đẹp như vậy mà.

" Miên Miên, tớ rất thích cậu, cực kỳ cực kỳ thích cậu. "

" Xin lỗi cậu, mấy hôm nay đều là lỗi của tớ. Bây giờ tớ rất buồn, cậu dỗ tớ được không? "

Những hạt mưa rơi tí tách trên chiếc ô nilon.

Tôn Miên Miên không nói gì.

Một lát sau, theo tiếng hét kinh hãi, Sở Phong bế cô lên.

Một tay cầm ô, một tay ôm lấy chân cô nhấc bổng lên. Tư thế giống như đang bế trẻ con vậy.

Theo phản xạ có điều kiện, Tôn Miên Miên vội vàng đưa tay ôm cổ Sở Phong " Cậu làm cái gì vậy!? "

" Cậu giận, tớ dỗ cậu. " Sở Phong thấp giọng rủ rỉ bên tai Tôn Miên Miên.

Anh dỗ người khác đều bế lên như vậy à?

Thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của mấy ông con trai thẳng thắn mà...

" Cậu muốn tớ phải làm gì cậu mới hết giận? Cho cậu đánh hai cái? "

Tôn Miên Miên không trả lời, cô há miệng cắn xuống cổ anh, cắn rất mạnh.

Có vị mồ hôi mặn chát.

" A "

Sở Phong đau, anh hít một hơi thật dài. Nhưng nhờ cô cắn như vậy, tâm trạng khó chịu mấy ngày nay được giải tỏa không ít.

Tôn Miên Miên nghe thấy tiếng kêu của anh, nghĩ rằng mình cắn hơi mạnh, cô rốt cuộc cũng mềm lòng nhả ra, không nhẫn tâm nhìn anh bị đau.

Nhưng mà, Sở Phong lại đè ót cô xuống " Miên Miên ngoan, cắn thêm một cái nữa đi. "

( Đến đoạn này anh nhà cứ như kiểu bị M ấy =]])

Tôn Miên Miên "... "

Đây là lần đầu tiên trong đời cô nghe được loại yêu cầu này...

Nhưng mà, giọng Sở Phong cực kỳ ôn nhu, anh vẫn khư khư giữ đầu cô lại.

Hơn nữa, không biết có phải cô đang ảo tưởng không nhưng trong giọng nói của anh cứ như đang hưởng thụ đặc quyền gì ấy.

Cô ngập ngừng há miệng cắn lại một lần nữa.

Khoảng khắc răng cô chạm vào cổ anh, Tôn Miên Miên nghe thấy Sở Phong thấp giọng thở dốc bên tai mình, âm thanh đặc biệt gợi cảm.

Tôn Miên Miên giảm bớt lực đi, cô nhìn dấu răng trên cổ anh " Không đau? "

Sở Phong lười biếng dùng giọng mũi ừ một tiếng.

Vậy nên, đây không phải là một mũi tên trúng hai con chim à? Cô hết giận, anh thoải mái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio