Nhìn người đối diện mà An Nhi không tin vào mắt mình. Tay cô vô thức đưa lên dụi mắt mấy lần nhưng kết quả vẫn là Hải Phong bằng xương, bằng thịt đang nhoẻn miệng cười trước mặt. Khuôn mặt vạn kiếp bất tán kia sao cứ ám cô hoài vậy. Đi gặp mặt khách hàng cũng đụng mặt anh ta, thật không ngời vận đen của cô lại lớn đến như vậy.
“Khó tin đến vậy sao.” Hải Phong bật cười trước biểu hiện của An Nhi.
ì sao?
“Phụt….” Ngụm cà phê trong miệng An Nhi được hoàn trả vào trong ly cà phê trên tay cô.
“Em sao vậy?” Thiên Ân rút giấy đưa cho An Nhi. Cô xua tay sau đó tự rút giấy lau miệng mới bình tĩnh phun ra một câu: “Tôi nghĩ anh không cần phải đợi nữa.”
“Tại sao?” Ai đó ngơ ngác nhìn cô hỏi.
“Vì người mà anh đợi đang ngồi trước mặt anh rồi.”
“Ồ. Thì ra là em”
Nhìn biểu cảm trên gương mặt kia An Nhi không biết nên nói gì. Chả hiểu sao cô lại có cảm giác mình đang bị trêu đùa suốt thời gian qua. Mặc cho người ta trêu đùa, vần qua vần lại, suốt ngày quẩn quanh với suy nghĩ làm sao cho vị thượng đế siêu cấp biến thái của công ty hài lòng vậy mà cuối cùng người khiến cô luôn đau đầu khổ mà vò đầu bứt tai lại là Hải Phong.
“Nếu đã quen từ trước rồi vậy thì không cần làm quen nữa. Chúng ta lập tức đi xem nhà.” Vừa nói An Nhi vừa từ từ đứng lên.
“Anh tưởng lần trước em nói không quen anh cơ mà.”
Bàn tay đang kéo ghế của An Nhi khưng lại vẻ mặt tối xầm. “Anh…..Tôi không rảnh mà tiếp anh. Hôm nay tôi còn có hẹn.”
“Thôi được rồi. Không chọc em nữa. Chúng ta đi xem nhà.”
“Đi về chứ đi đâu. Mọi chuyện không phải xong rồi sao? Không phải anh nói đồ nội thất anh sẽ tự chọn sao?” An Nhi trả lời theo lẽ tất nhiên.
“ Anh chưa nói hết. Ý anh là chúng ta sẽ cùng đi mua nhưng người lựa chọn là anh. ”
Quả nhiên lừa vẫn là lừa, la vẫn là la, lừ không thể là la mà la cũng chẳng thể biến thành lừa được. Anh ta vẫn không thể thay đổi bản chất thích hành hạ người khác nhất là thích hành hạ cô.
Thấy đồng hồ chỉ còn mười lăm phút nữa là tới cuộc hẹn do ba cô đích thân sắp xếp lại nghĩ đến em máy tính đang vẫy tay gọi cô cô liều chết đồng ý giúp anh ta nhưng trước mắt việc xem mắt vẫn quan trọng hơn.
“Vậy được. Ngay mai nhé. Giờ tôi có hẹn rồi. Tôi xin phép.”
“Nhưng mà sang mai anh phải bay ra Hà nội công tác rồi.”
“Vậy thì hôm sau. Anh đi công tác thì có liên quan gì tới cuộc hẹn của tôi.”
ờ anh ta lại lấy giám đốc cô ra làm bia chắn mà uy hiếp cô. Nếu giám đốc biết cô vì chuyện riêng mà phá hỏng việc của vị khách mà bên phía công ty ngày đêm muốn chiêu mộ, muốn lấy lòng thì công việc của cô coi như xong. Đàn ông có thể không đi gặp, cơm có thể không ăn, máy tính cũng có thể từ từ mua nhưng công việc của cô không thể mất được. Lao đến vồ lấy chiếc điện thoại An Nhi mặt cười nhưng tâm dòng lệ tuôn trào: “Tôi đi. Tôi đi là được chứ gì.”
“Anh không ép em đâu đấy. Nếu có hẹn em cứ đi đi.”
“Là tôi tự nguyện. Tôi tự nguyện. Được chưa.” Còn dám nói là không ép cô. Đánh vào điểm yếu của cô, lợi dụng sếp cô uy hiếp cô còn bản thân mình thì phủi sạch trách nhiệm không liên quan. Quả nhiên là ném đá dấu tay, giết người không dao.
“Anh đói rồi. Chúng ta tìm chút gì ăn rồi tiếp tục công việc.”
“Ăn. Phải ăn chứ.” An Nhi nghiến răng nói từng chữ. Đúng. Phải ăn.Nhất định phải ăn.Anh ta không cho cô ăn cơm nhà hàng năm sao vậy thì cô phải ăn của anh ta, ăn cho anh ta sạt nghiệp,ăn cho bõ tức.
Mãi sau này An Nhi mới biết hôm đó cô căn bản quá ngốc, lại bị lừa rất dễ dàng đến như vậy. Lúc đó cô không biết việc người nổi tiếng ham ăn nhưng ăn rất ít như cô mà lại ăn uống thả ga khiến ai đó thỏa mãn đến thế nào.Nếu biết trước có lẽ lúc đó cô nhịn quách đi còn hơn.
Lúc cô đi mua sắm đồ nội thất cùng Hải Phong mấy cô nhân viên ai cũng nghĩ hai người là vợ chồng sắp cưới cho nên giới thiệu rất nhiệt tình, hơn nữa cái gì cũng là đồ đôi còn nói mấy câu kiểu như anh chị thật hạnh phúc khiến An Nhi vừa tức vừa xấu hổ lại vừa nghẹn lời. Vậy mà người đi cùng cô lại thản nhiên như không.