An Nhi không biết do mình nghĩ vớ vẩn hay là thực tế vốn vậy nhưng dạo gần đây cô thấy Ẩn Lan có cái gì đó rất khác. Nhưng có điều khá rõ ràng là chỉ cần hai người đi với nhau thì sẽ nghe được những câu kiểu như “Hải Phong rất tốt, anh ấy thế này, anh ấy thế kia....” từ miệng Ẩn Lan. Mỗi lần như vậy cô lại cảm thấy thiếu tự nhiên, rất không thoải mái chút nào.
Theo lời cô ấy thì dường như dạo gần đây mối tình đơn phương này đang có bước tiến triển mới, hơn nữa còn là theo hướng tích cực. Không lẽ Hải Phong đang có suy nghĩ đáp lại tình cảm của cô ấy. Như vậy có phải là chuyện giữa cô và anh sẽ không tồn tại vấn đề nữa. Giao kèo kia cũng coi như hai người đã hoàn thành rồi, sự hiểu lầm giữa Ngọc Nhi và Tùng Lâm cũng coi như được sáng tỏ, họ đã liên lạc lại với nhau và Tùng Lâm cũng coi như đang theo đuổi chị ấy một lần nữa. Vậy thì đâu còn lí do gì mà cô cùng anh dây dưa với nhau nữa đâu. Nhưng nếu đúng như cô nghĩ thì có phải Hải Phong đã quyết định vượt qua rào cản để đến với Ẩn Lan hay không, dù sao anh cũng đã yêu và ở bên cô ấy suốt mấy năm nay. Xem ra sau bao nhiêu song gió cuối cùng mối tình đơn phương của cô ấy cũng đã được đáp lại, mà không nói chính xác thì có lẽ trong chuyện tình cảm này cô ấy chưa từng đơn phương.Nhưng nghĩ đến điều này vì lí gì mà một người ngoài cuộc vốn không liên quan như cô lại thấy mất mát. Rốt cuộc cô có thể mất mát cái gì trong chuyện này được. Đúng là phi lí hết sức.
“Này. Cậu nghĩ gì mà đăm chiêu thế? Xuống đi được rồi đó cô nương.”
“Đây. Đây. Đã xuống mặt đất theo yêu cầu của đồng chí.” Cả hai cùng nhìn nhau cười.
“ Cậu xem chiếc vòng cổ này có đẹp không?” Vừa nói Ẩn Lan vừa kéo chiếc vòng cổ giơ lên cho cô xem.
“ Nều mình khen đẹp cậu có tặng cho mình không?”
“Đương nhiên là không. Đây là quà sinh nhật Hải Phong tặng trước cho mình mà.”
“Ra thế. Chả trách cậu lại...vui đến thế.”
Đây không phải là chiếc vòng cổ hôm trước lúc cô xem ti vi ở nhà đã thầm xuýt xoa khen đẹp sao. Cô nhớ lúc ấy Hải Phong đang ở nhà cô còn cười nhạo cô chỉ vì cái thứ nhỏ xíu ấy mà hớn hở đến vậy. Lúc ấy cô còn hùng hổ cãi lại nói con gái ai mà chả thích những thứ như vậy, khi đó anh chỉ cười xòa cho qua. Vậy mà không ngờ anh lại mua cái thứ nhỏ xíu ấy tặng cho bạn thân cô. Hóa ra anh vì câu nói kia của cô nên mới muốn mua nó tặng cho Ẩn Lan để cô ấy vui vẻ.
Nói đến sinh nhật cô mới chợt nhớ ra, sinh nhật cô không phải trước sinh nhật chị em tốt cô có một ngày thôi sao. Vậy mà nhanh vậy cô ấy đã có quà trước rồi, hơn nữa còn là thứ mà cô ấy và cô đều rất thích. Không biết năm nay sinh nhật của cô sẽ như thế nào đây.
Có lẽ vì vốn dĩ cô rất thích chiếc dây chuyền hình cỏ bốn lá kia nên bây giờ khi nhìn thấy nó trước mắt cô lại càng thấy nó đẹp, thấy nó chói mắt, chói đến độ không muốn nhìn thấy nó nữa.
Đối với An Nhi thì việc tổ chức sinh nhật hay không, có được nhận quà hay không vốn không quan trọng, quan trọng là cô sẽ trải qua ngày đó cùng với ai. Gia đình chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho bất kì thành viên nào nhưng có thứ hành động cò ấm áp hơn những bữa tiệc kiểu đến hẹn lại lên đó.
Vào ngày sinh nhật của ai thì người đó sẽ nhận được món quà nho nhỏ từ những thành viên trong nhà, những món quà dù lớn hay nhỏ đều vừa vặn là những thứ người được tặng đang cần.
Lần sinh nhật này cô cũng không ngoại lệ. Ba mẹ tăng cô chiếc xe máy để tiện cho cô đi lại, chị Ngọc Nhi tặng cô một bộ đầm do chính tay chị ấy thiết kế và tự may. Em trai cô thì lại chiều theo sở thích đọc sách của cô mà tặng cô một quyển sách về kinh doanh, lập nghiệp. Sáng sớm thức dậy nhận được quà mà cô vui đến ứa nước mắt, rưng rưng nhìn cả nhà.
Đang tính rủ Ẩn Lan đi dạo phố thì lại thấy chuông cửa kêu, cô lật đật chạy ra mở cửa. Trước mặt cô không thấy người đâu mà chỉ thấy chú gấu Teddy đang vẫy vẫy tay với cô.
“Tén tén tén tèn. Ngạc nhiên chưa. Một chú gấu Teddy đúng như sở thích của cậu.” Sau câu nói đó cô thấy khuôn mặt Ẩn Lan lộ ra, cô ấy đang mỉm cười với cô - một nụ cười tỏa nắng.
Hai người cùng nhau khiêng nó lên phòng, đặt xuống giường cô lao lên ôm nó, tạo đủ mọi tư thế, dáng nằm bằng vẻ thích thú.
“ Bà mẹ trẻ có khác. Chỉ được cái hiểu ta là tốt thôi. Ha ha ha.”
“Đương nhiên hôm qua hai người bọn ta đi biết bao nhiêu chỗ mới tìm được đấy.” Ẩn Lan hất hàm đắc thắng nói.
“ Hai người cơ à. Ghê thiệt đấy.” Cô nhào về phía bạn mình chớp chớp mắt, dấu đi sự gượng gạo trước đó.
“Có quà là được rồi. Bắt bẻ vừa thôi.”
“Ôi, có người thẹn quá hóa giận kìa.”
“Kệ người ta. Lắm chuyện.”
Ẩn Lan hiểu người mà bạn mình đang nghĩ đến chắc chắn là Hải Phong nhưng cô không muốn giải thích gì, cô ấy càng hiểu lầm cô càng vui vẻ. Nhưng cô ấy vĩnh viễn sẽ không biết được người hôm qua cùng cô rong ruổi hết đây cùng đó mua món quà này chính là Nam. Nghĩ đến anh cô lại càng thấy ảo não, cô càng cố gắng tiếp cận Hải phong lại càng đẩy cô ra xa hơn. Hôm qua cô có rủ nhưng anh nhất định không chịu đi cùng, dù có nói qua là đi mua quà tặng An Nhi nhưng khi biết anh lại càng không đi. Quà thì không thể không tặng, nhưng đi một mình thì chán nên trong lúc cao hứng cô đã lôi Nam đi cùng.
Từ lúc tiễn Ẩn Lan về cô vẫn cứ thẫn thờ nhìn chú gấu kia. Có phải cô thất thường, mau chán hay không mà khi nãy còn vui đến phát điên mà ôm nó sung sướng vậy mà giờ ngay cả nhìn lại cũng không thích nữa. Chợt thấy mình thật giả tạo nhưng cô cũng không biết ngoài việc cố gắng tươi cười mà trêu chọc chị em tốt của mình như khi nãy thì cô có thể làm gì.
Hai người họ đi cùng nhau, cùng mua quà chúc mừng sinh nhật mình đáng lẽ cô nên vui mới đúng. Hai người họ thân thiết với nhau hơn không phải tốt sao? Nếu như vậy không phải cô sẽ không cần lo sợ có một ngày mình sẹ mềm lòng trước sự theo đuổi của Hải phong sao. Nếu đã không yêu tại sao còn cảm thấy mất mát khi anh tìm được người anh yêu chứ.
Yêu ư? Từ này xuất hiện trong đầu khiến cô bàng hoàng sực tỉnh. Đúng là trước đây khi còn nhỏ cô từng thích anh, lúc học lớp cô cũng từng thích anh nhưng đó cũng chỉ là thứ tình cảm rung động đầu đời khi còn nhỏ. Sau đó cô căm ghét anh, thậm chí là hận anh suốt một thời gian dài,càng hận lại càng nhớ, càng khắc ghi hình bóng anh, nhưng tất cả chỉ vì hiểu lầm, giờ cô đối với anh rốt cuộc là gì. Là chấp niệm, là u mê từ thuở thơ bé còn đeo bám thành thói quen hay vốn dĩ trước giờ cô chưa từng hết thích anh, chỉ là hận càng nhiều, yêu càng sâu mà thôi. Nhưng giờ đã khác, trong tim anh đã có người con gái anh yêu, hơn nữa người này còn là người mà cô thân hơn ruột thịt và cô ấy vì anh cũng đã dằn vặt đau khổ suốt nhiều năm. Vậy cô có tư cách gì mà xen vào giữa hai người bọn họ. Cô cũng không đủ can đảm mà xen vào nó vì nếu xen vào thì không những tình yêu không có được còn đánh mất tình yêu thậm chí còn khiến cho mình đầy thương tích.
Đời người chỉ như gió thoảng mây trôi vậy sao lại phải vì mình mà khiến cho những người mà mình yêu thương, trân trọng bị thương tổn vì mình. Không muốn Ẩn Lan tổn thương, không muốn ai khó xử nên cô chọn cách thu mình lại. Chỉ cần cô phong bế thứ tình cảm không nên có kia vào một nơi chỉ có cô mới biết thì tất cả sẽ bình yên. Hải Phong, em sẽ giấu anh vào nơi sâu thẳm, vào nơi riêng mình em biết rồi sẽ mỉm cười chúc phúc cho hai người.