Biết cô thích vẽ và đồ họa nên lần đi công tác này anh cố ý mua hẳn một bộ bút vẽ D tặng cô, nhất định cô sẽ thích. Xuống máy bay anh mở máy gọi cho cô dùng bộ bút vẽ mà cô luôn mơ ước này để buộc cô đi đón mình. Sau một thời gian dài mới được nghe giọng cô, sự mệt mỏi suốt thời gian qua nhanh chóng. Lúc anh nói mình mới về cô rất thờ ơ:
“Anh về thì liên quan gì tới em.”
“ Em không thể đến đón anh được à.”
“ Ẩn Lan đâu? Không thì anh có chân, tự bắt taxi mà về.” Bây giờ cô rất mệt, không có hứng mà cãi nhau với người vô duyên này. Về thì về, đâu cần phải hạch họe người khác như vậy.
“ Xem ra là bộ bút D mà anh mới mua không có tác dụng rồi. Nếu em không cần thì...” Anh kéo dài giọng uy hiếp. Cô đang định cúp máy thì nghe thấy mấy từ này liền khựng lại:
“Anh nói gì...? Em...em...em...”
“Rầm.”
Giây tiếp theo chiếc điện thoại trên tay cô rơi xuống, chân cô mềm nhũn, ánh mắt trở nên mơ màng, sau đó cô không còn biết gì hết.
“Cô gì ơi....”
“Có ai không....?”
“Gọi cấp cứu....”
“Nhanhlên, nhanh lên...”
“Anh nói...này, An Nhi, em sao vậy? Sao ồn ào quá vậy, An Nhi, An Nhi... Em đâu rồi?"
Hải Phong nghe thấy tiếng âm thanh lộn xộn bên kia mà trong lòng hỏang sợ, anh gào tên cô trong điện thoại nhưng ngoài những âm thanh hỗn loạn kia thì không hế có tín hiệu đáp lại nào. Lòng nóng như lửa đốt anh kéo hành lý chạy ra ngoài gọi taxi. Đang cuống lên thì trong điện thoại có âm thanh truyền đến, giọng điệu vô cùng gấp gáp:
“Xin lỗi. Alo. Alo. Có ai không ạ?”
Ngay lập tức anh đáp lại, trong lòng lại thấy sợ hãi “ Ai vậy? An Nhi, Cô ấy đâu?”
“ Cô ấy, Cô ấy...?”
“Tôi hỏi cô ấy đâu? Cô có nghe thấy không?” Cái thái độ ấp úng của đầu dây bên kia làm anh tức điên lên, giọng nói cũng trở nên tức giận hơn. Ngay cả tài xế taxi cũng bị anh làm cho hoảng sợ.
“ Anh là người thân của cô ấy? Cô ấy vừa gặp tai nạn xe trên đường. Chúng tôi đang đưa cô ấy tới bệnh viện thành phố. Phiền anh mau chóng....”
Đầu óc anh ong lên, cuống cuồng hét lên với tài xế chạy thật nhanh tới bệnh viện, ngoài chuyện đó ra anh không thể nghĩ được gì hết. Mọi thứ đều hỗn loạn, chỉ cần nghĩ đến cô thân thể ốm yếu nằm trên giường bệnh máu me be bét là anh lại cảm thấy hận chính bản thân mình. Cô bị tai nạn, tai nạn trong lúc nói chuyện điện thoại với anh, nếu cô có mệnh hệ gì thì anh làm sao mà sống được đây.
Hết nhìn An Nhi nằm bất động trên giường bệnh, tay chân toàn bông băng lại nhìn Hải Phong mệt mỏi nằm thiếp đi bên cạnh cô ấy mà lòng Ẩn Lan chua xót. Bác sĩ nói do cô ấy suy nghĩ, lo lắng suốt một thời gian dài nên dẫn đến suy nhược, có lẽ lúc xảy ra tai nạn do cơ thể quá yếu và bị choáng nên không phản xạ kịp mới bị va chạm. Đầu bị va chạm mạnh vào kính trước xe ô tô, chân tay trong quá trình va đập và rơi xuống đường cũng bị xầy xước khá nặng cộng thêm mất máu quá nhiều, tuy đã qua quá trình nguy hiểm nhưng lại rơi vào tình trạng hôn mê. Do chấn thương ở đầu nên cô ấy có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào hoặc cũng có thể vĩnh viễn không tỉnh lại. Mọi người vì chuyện này mà ai nấy đều nháo nhào cả lên. Bác gái và Ngọc Nhi cũng đã khóc đến mức ngất lên ngất xuống mấy lần rồi.
Cô ấy nằm ở đó như vậy đồng nghĩa với việc cô sẽ mất đi đối thủ cạnh tranh, theo lý mà nói cô nên vui mừng mới đúng nhưng tại sao nước mắt cứ tuôn rơi. Nam ngồi đó im lặng cho cô một bờ vai vững chắc để tựa vào. Cô hối hận, hối hận thật rồi. Rốt cuộc cô đã làm những gì? Người đang nằm trên giường bệnh thoi thóp đứng giữa ranh giới sống còn kia là đối thủ nhưng đồng thời cũng là người bạn thân từ thuở ấu thơ của cô, là người luôn hết lòng vì cô. Với một người vô ưu, vô lo như An Nhi thì có thể vì chuyện gì mà lo lắng, mà mệt mỏi, không phải đáp án đã quá rõ ràng rồi sao. Chắc chắc là chuyện tình cảm giữa cô, An Nhi và Hải Phong. Trong khi cô ấy mệt mỏi suy nghĩ, rồi lại tìm cách né tránh tình cảm của Hải Phong thì cô lại đi bày mưu tính kế lừa gạt cô ấy. Rõ ràng cô ấy không có ý tranh đoạt gì với cô hơn nữa còn có ý định giúp cô và anh đến với nhau nhưng hết lần này đến lần kia cô lại xắp xếp tất cả để gạt chính người luôn yêu quý mình hơn cả người thân. Nhất Anh nói đúng. Là cô không đủ tự tin vào chính mình, là cô ngay từ khi bắt đầu đã cố chấp mà làm tất cả cùng tổn thương, cùng đau khổ dằn vặt, là lỗi của cô. Nam cũng vậy, anh đã từng khuyên cô không nên cứ ôm lấy tình cảm đơn phương của chính mình mà tự làm tổn thương mình, tự tay cắt đứt thứ tình cảm bạn bè với Hải Phong và An Nhi. Anh cũng từng bảo cô cho tới tận cùng với Hải Phong chưa chắc đã là yêu mà đơn giản chỉ là đúng lúc cô cần thì anh xuất hiện ở bên cạnh cùng cô vượt qua mọi thứ nên cô lầm tưởng, nên cô tự mình đa tình mà thôi. Cô muốn có bằng được Hải Phong chỉ đơn giản vì sự cố chấp, ích kỉ của bản thân, vì không có được nên lại càng muốn chiếm mà thôi. Đấy không hẳn là tình yêu. Người ngòai cũng hiểu mà bản thân cô lại cố tình không hiểu, bây giời khi mọi chuyện đã rồi thì mới nhận ra.
“Là lỗi của em, tất cả là lỗi của em.. Tai em nên mọi chuyện mới như thế.”
“Chỉ là chuyện ngoài ý muốn. An Nhi sẽ không trách em, em cũng đừng tự trách mình.” Nam vỗ nhẹ bờ vai đang run rẩy của người bên cạnh. Nhìn cô khóc anh còn đau lòng hơn gấp bội. Anh hiểu những gì cô đang nghĩ, anh cũng biết cô đang tự đổ hết mọi lỗi lầm lên chính mình rồi dằn vặt bản thân.
“Không. Là vì em nên cô ấy mới vậy. Nếu không vì quá mệt mỏi suy nghĩ chuyện của em cô ấy sẽ không như vậy, sẽ không phải nằm như thế kia.”
Càng an ủi, càng vỗ về cô lại càng xúc động, càng tự trách chính mình nhiều hơn. Nhưng chuyện tình cảm rất khó nói, không ai biết thế nào mới là đúng, mới là sai. Anh nói cô đừng nên cố theo đuổi thứ tình yêu đơn phương kia như bản thân mình lại mãi đuổi theo hình bóng cô suốt gần chục năm qua. Nói thì dễ nhưng làm lại chưa chắc đã dễ như vậy. Không nhẫn tâm nhìn cô như vậy anh quay qua nắm lấy bả lai cô hét lên:
“Em tỉnh lại đi. Khóc lóc thì có ích gì. Cô ấy có khỏe mạnh lại được không?”
“Nhưng là em có lỗi với cô ấy.”
“Nếu thấy có lỗi thì em sửa đi. Thay vì ngồi mà khóc lóc ỉ ôi thì em lo mà ăn uống đi xong rồi lấy sức mà vô kia chăm sóc rồi xin lỗi cô ấy kìa. Em làm như bây giờ chỉ khiến cô ấy thấy không yên lòng, thấy thất vọng về em thôi. Biết sai mà không sửa thì làm được gì. Em phải dùng hành động mà sửa đổi nó đi, dùng hành động mà chứng minh cho cô ấy thấy em đã thay đổi đi, như vậy biết đâu cô ấy sẽ tỉnh lại.”
Ẩn Lan bị nói đến đờ cả mặt ra, nhưng cái gì anh nói cũng đúng, không sai chút nào. Nhờ anh mà cô mới ngộ ra hành động vừa nãy của mình nó ngu xuẩn đến mức nào. Đứng phắt dậy cô dùng giọng quyết tâm nhất có thể mà nói với anh.
“Đúng. Biết sai thì phải sửa. Em phải ăn, em phải sống, phải chăm sóc, phải đền bù cho cô ấy. Cơm…Cơm…em muốn ăn cơm, ngay bây giờ.”
“Được. Chúng ta đi ăn.”
Quả nhiên những lúc như vậy càng mềm mỏng, an ủi càng phản tác dụng, vẫn là nên dùng biện pháp cứng rắn, mắng cho cô ấy tỉnh ra thì mới có thể giải quyết được.