Nghe cũng có lí, Liêu Nhan, Lạc Nhiên gật gù đồng ý nhưng mà với cái vấn đề nóng hổi như bánh bao mới ra lò này thì đời nào mấy bà chịu bỏ qua. Lạc Nhiên nói tiếp:
“Nhưng mà trong ngôn tình rõ ràng là biểu hiện vậy chứng tỏ là người con gái đang yêu mà”
Liêu Nhan một fan trung thành của ngôn tình cũng không thể ngồi im được nữa mà lên tiếng:
“Đúng thế, theo lí thuyết thì chuyện này hết sức mờ ám”, cô nàng làm bộ làm tịch cái vẻ ngoài triết lí sâu sa muốn đấm.
Không nể nang mà thẳng tay bốp một cái lên đầu Liêu Nhan, Bối Mễ Nhai hùng hồn bảo vệ quan điểm của mình:
“Ảo tưởng ít thôi cho cái não của mày nó được nghỉ ngơi, mày không thấy tội nghiệp khi não mày sắp bại liệt rồi sao?”
Đằng sau rôm rả quá chừng thì làm sao không khiến đằng trước chú ý? Hai người đằng trước lần lượt lên tiếng. Người đầu tiên là Cảnh Túc, tâm điểm của vòng xoáy tranh cãi:
“Mấy đứa đang nói chuyện gì mà vui quá vậy? Anh tham gia cùng nhé!”
Thấy có người hỏi tới, ba cái mồm tự dưng nín thinh, làm sao có khả năng đó xảy ra, nếu anh tham gia vào câu chuyện thì coi như ba đứa chết chắc rồi còn gì. Dù không đả động tới thân thế nhưng mơ hồ cũng có thể nhận ra, anh chắc chắn có gia thế mà đối với những người kiểu này thì nhất định phải biết tiến biết lùi mới gọi là khôn ngoan.
Y như rằng, ba cái loa thu mỏ lại, ngọt sớt từ chối khéo:
“A hi hi he he hơ hơ hi ha anh cứ đùa, chuyện của tụi là chuyện của bọ con gái, anh làm sao có thể hiểu được chứ ạ”.
Sớm không sớm, muộn chẳng muộn, ngay lúc này đây, Cảnh Hoa lên tiếng chặn đường lui của ba đứa bạn một cách vô tình:
“Chúng mày không phải ngại, anh của tao cũng chả ngại thì chúng mày ngại cái gì, thấy chúng mày vui vẻ thế nhất định là tìm ra trò gì rồi”, vừa nói Cảnh Hoa vừa giữ nguyên vị trí của cái cổ mình hướng về vị trí của lũ bạn lắm mồm.
Tình trạng giờ là rất khốn đốn nhá, siêu khốn nạn luôn, ba đứa Liêu Nhan, Lạc Nhiên, Bối Mễ Nhai lúi dúi kéo áo nhau ở dưới ghế, trợn mắt, lườm nguýt, ra đủ mọi ám hiệu làm hai người phía trước càng tắc mắc:
“Chúng mày sao thế?”
“Mấy đứa có sao không? Ốm à, nếu ốm thì bảo để anh đưa đi luôn nhé!”, Cảnh Túc vừa lái xe vừa nhìn qua gương chiếu hậu.
Như người sắp chết đuối vớ được cọc, Liêu Nhan cùng Lạc Nhiên ngay lập tức đè Bối Mễ Nhai ghế, rống lên trông cực kì dị:
“Anh Cảnh Túc, thực ra con Bối nó đau bụng nãy giờ mà không chịu nói, nó nhịn đau lâu quá nên chúng em mới an ủi nó”
“Vậy ngồi vững để anh quay ngược hướng ban nãy nhá, Mễ Nhai à, cố chịu một chút, anh đưa em đi khám ngay đây, chắc là ăn không quen thức ăn đây mà, xin lỗi em nhé!”, dù không biết thật giả, Cảnh Túc vẫn vòng xe như những gì mình nói.
Tự nhiên Bối Mễ Nhai bứt dứt quá, làm cho anh Cảnh Túc lo lắng không đâu, tất cả là tại Liêu Nhan, cô thầm nguyền rủa rồi cố gắng vực người dậy nhưng mà không thể bì lại với sức của Lạc Nhiên, tưởng nó ốm ốm mà nặng xương ra phết. Nghĩ bụng Bối Mễ Nhai biết mình chẳng thoát được sự đày đọa của hai đứa bạn, bạn Bối chỉ biết im ru làm theo sự chỉ huy liều lĩnh của Liêu Nhan.
Chứng kiến một màn trình diễn chả tới mức tệ này, Cảnh Hoa nảy sinh nghi ngờ trong lòng. Chẳng biết lũ bạn của cô định giở trò gì vậy chứ, nói Bối Mễ Nhai ngộ độc thực phẩm thì sao không bảo cô đi ăn mì tôm hết hạn sử dụng đã ba tháng, chuyện đó đáng nghi vô cùng. Cô hỏi dò:
“Này Bối, mày có sao không hả, cứ nằm im nhé, sẽ mau đến bệnh viện thôi”, nói kết hợp với quan sát quả là một chiêu tuyệt vời để có thể phân biệt thật giả nhưng chính cô hôm nay cũng bị họ qua mắt rồi. Không được, Cảnh Hoa cảnh tỉnh bản thân vì lo rằng Cảnh Túc sẽ bị vướng vào mấy trò nghịch phá của họ mà vốn biết tính của Cảnh Túc là không hề thích bị đùa giỡn nên cô lo một rồi lo thành mười luôn. May thay cái não của cô vẫn chưa bị hỏng hóc, cô phải cầu cứu tới Nhược Phi, chỉ có Nhược Phi mới có thể ngăn mấy trò phá phách của đám phòng này lại. Nhưng Nhược Phi đang ở đâu, cô chẳng rõ, chỉ đành thử gọi điện xem sao.
---------------------------- tôi là dải phân cách là lá la -------------------------------
Trở về bên phía Nhược Phi.
Nhược Phi cứ phía trước mà tiến bỏ lại mọi người phía sau.
Tức giận. Vô cùng tức giận. Anh ta nghĩ anh ta là ai mà dám đụng tới Tịch Nhược Phi cô đây, thật đáng ghét!
Cô vung tay vung chân trút giận vào cái cây. Thật tội nghiệp cho nó, phải chăng nghiệp chướng của nó nặng quá nên mới gặp phải Nhược Phi?
“Mày không biết đau à Phi?”
Nghe có tiếng nói, Nhược Phi quay ra để nhận diện chủ nhân giọng nói ấy. Không ngoài dự đoán đó là La Nhã, tiếng của cô rất đặc trưng, nghe một lần có thể nhận ra ngay tức thời.