Có Chạy Đằng Trời

chương 19: người nhà của lục tiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau, Sơ Vân đang sốt như cũ bị Lục Tiến bắt uống hết chén thuốc đen sì nhưng cũng không đắng do vú nuôi nấu rồi nhanh chóng hạ sốt. Mà không biết từ khi nào Lục Tiến đã cho người mang tới một cái thùng gỗ thật lớn.

Đến tối, vú nấu một nồi nước ấm rót vào thùng gỗ sau đó thêm một chút nước lạnh để Sơ Vân tắm rửa. Có người ở bên nên cô cũng không quen nhưng cô vừa bệnh dậy, người còn thấy mềm nhũn, ngâm trong nước nóng không muốn cử động, thật sự rất tiếc phải từ chối mệnh lệnh của Lục Tiến bảo vú nuôi gội đầu cho cô.

“Tóc của cháu thật là dày.” Vú nuôi ngồi trên chiếc ghế trúc ngoài thùng tắm, dùng những ngón tay phủ kín bởi những vết chai sần nhẹ nhàng giúp cô gội mái tóc mềm mại đen nhánh. Hơi nóng bốc lên, cô gái hai má đỏ ửng ngồi trong thùng tắm bị hơi nước hun nóng càng thêm yêu kiều hồng nhuận, vú nuôi vừa dùng nước dội bọt trên những sợi tóc vừa nói chuyện.

Sơ Vân không hiểu gì, chỉ quay đầu lại hé miệng cười với bà. Hai tay của vú nuôi lập tức ngừng lại, kinh ngạc nhìn dung nhan của thiếu nữ vừa quay lại, trên khuôn mặt già nua hiện lên một vẻ hoảng hốt.

“Vú à?” Vì không nghe thấy tiếng nước xối nên Sơ Vân có hơi khó hiểu quay đầu lại nhìn bà.

“À, sao thế?” Vú nuôi phục hồi lại tinh thần, cuống quýt tiếp tục dùng gáo nước gội đầu cho cô.

“Vú à, có phải trông cháu giống ai đó không ạ?” Sơ Vân nghi hoặc hỏi. Đây đã là lần thứ hai cô trông thấy biểu lộ như vậy trên gương mặt của bà rồi.

Vú không nói gì, yên lặng gội sạch mái tóc đen dài cho cô, sau đó cầm lấy chiếc khăn mềm mại từng chút một lau khô tóc cho cô. Lau xong lại dùng một cái khăn khác quấn tóc lại cho cô.

Thấy vẻ nghi hoặc của Sơ Vân, trên gương mặt đen gầy gò của bà hiện lên một nụ cười, “Cháu gái hãy sống thật tốt với A Tiến, nghe lời một chút.” Bà từ ái sờ lên mái tóc của cô sau đó xoay người thu dọn mấy thứ trên mặt đất rồi ra khỏi phòng tắm.

Câu nói này Sơ Vân hiểu được. Cô ngẩn người một lúc rồi hạ rèm mi xuống, cắn môi thu mình vào trong làn nước ấm áp.

Nghỉ ngơi hai ngày, thấy cô đã thật sự không sao nữa rốt cuộc Lục Tiến mới gật đầu cho cô xuống lầu đi đi lại lại, mà hắn lại ngồi trên lầu hai chà lau bảo dưỡng các loại vũ khí cái dài cái ngắn tản ra vẻ u lãnh trên mặt chiếu. Lúc tâm trạng tốt hắn còn có thể nắm tay cô đi dọc theo phiến đá tản bộ một vòng trong thôn.

Đây là một thôn rất nhỏ, rất nghèo, rất thuần phác. Trong thôn có rất ít thanh niên, đại bộ phận thanh niên đều đã tham gia quân ngũ hết. Ngoài việc bởi vì tinh thần dân tộc còn là vì tham gia vào quân ngũ thì mỗi tháng sẽ được lĩnh vài chục kg gạo cùng vài chục nguyên tiền trợ cấp.

Phần lớn phụ nữ đều đen sẫm gầy teo, làn da thô ráp. Các cô mặc những chiếc váy không hề kiều diễm, có khi miệng còn ngậm tẩu thuốc, trên đầu đội một cái giỏ trúc đựng đầy quần áo ra bờ sông giặt.

Mọi người trong thôn trông thấy Sơ Vân đều vô cùng ngạc nhiên, bọn họ chưa bao giờ gặp một cô gái nào xinh đẹp như vậy. Hơn nữa cô gái xinh đẹp này còn được A Tiến dẫn về đây.

Nhưng Sơ Vân phát hiện ra tuy người dân trong thôn đều rất tò mò với cô nhưng không ai dám tới gần cô, mọi người đều e ngại Lục Tiến. Mà có mấy người già sẽ vừa hút tẩu thuốc vừa nói thầm thì gì đó khi bọn họ đi qua.

Lúc đi ngang qua những cây dong dại trong thôn có thể nhìn thấy rất nhiều những làn da ngăm đen, đôi mắt đen nhánh mở to hiếu kì nhìn cô gái của hắn nhưng cùng lắm cũng chỉ là những đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi, vác trên lưng một giỏ trúc, mà trong giỏ lại có một đứa trẻ nhỏ hơn.

Lúc này Lục Tiến móc trong túi ra một đống kẹo ném qua, bọn nhỏ thét chói tai bò xuống nhặt lên rồi bỏ chạy, sau đó trốn ở một góc rất xa cầm kẹo nhìn hai người cười. Mà khi Sơ Vân trông thấy ven đường dưới cây đại thụ có một đứa trẻ một hai tuổi đang hết sức chăm chú khám phá khẩu súng trường còn to hơn cả người bé thì kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Đó là thật sao?

“Bọn nhỏ không có đồ chơi, đối với bọn nó mà nói thì cái này chính là thứ đồ chơi tốt nhất.” Thấy dáng vẻ không thể tin được của cô, Lục Tiến buông tay cô ra, vén mấy sợi tóc rơi xuống gò má cô ra sau tai.

“Chờ khi bọn chúng lớn lên, lúc biết rõ mấy loại súng này giống như lòng bàn tay của mình sẽ có thể gia nhập quân ngũ.” Hắn nhìn qua đứa trẻ sau khi hoàn thành việc lắp súng thì vui vẻ vỗ tay, nhàn nhạt giải thích với cô.

Sơ Vân kinh ngạc nhìn đứa trẻ, một lúc lâu sau cũng chưa lấy lại tinh thần được.

Đêm nay, Lục Tiến vẫn ôm cô trong lòng ngủ. Cho dù không làm gì nhưng hắn cũng muốn cô quen thuộc với lồng ngực của hắn, quen thuộc với hương vị của hắn, quen thuộc với sự hiện hữu của hắn. Đến một ngày, cô sẽ không thể quên được thói quen này.

Một tay hắn đặt dưới gáy cô, một tay vòng tay qua hông cô, bàn tay to lớn vuốt ve bàn tay thon dài của cô một lúc lâu sau đó mười ngón tay giao nhau, triền miên quấy lấy. Đến khi tiếng hô hấp sau lưng đã vững vàng Sơ Vân mới lặng lẽ mở mắt ra. Nhìn qua hai cánh tay đang vấy lấy mình trước mắt, cô lại giật mình, đôi mắt đen nhánh có vẻ mê hoặc không nói nên lời.

Tất cả của người này đều làm cho cô bị mê hoặc. Cô có thể cảm thấy hắn có một loại chấp nhất khó nói nên lời, gần như là biến thái với cô. Nhưng hắn cũng chưa từng làm tổn thương đến cô. Đến tột cùng hắn là hạng người gì đây?

Hắn lớn hơn cô vài tuổi nhưng hoàn toàn không giống với những nam sinh tinh thần phấn chấn mà cô đã từng gặp. Hắn tà khí, lạnh lùng khát máu, tàn bạo, kiêu ngạo bất tuân, có vô số chuyện quá khứ.

Đến tột cùng quá khứ đó là thế nào? Hắn cũng giống như những đứa trẻ cô đã thấy ngày hôm nay, từ nhỏ đã lớn lên cùng súng ống sao?

Cô lăn lộn khó ngủ trong lồng ngực ấm áp, một lúc lâu sau mới không chịu nổi nữa mà ngủ thật say.

Sáng sớm, phía chân trời hiện lên những tia sáng bạc.

Hôm nay vú nuôi tới rất sớm, Sơ Vân bị âm thanh quét dọn của bà đánh thức, đôi mắt buồn ngủ kèm nhèm đứng dậy khỏi giường. Bên cạnh giường đặt bộ quần áo Lục Tiến đã chọn cho cô nhưng hắn đã đi từ sớm.

Sơ Vân yên lặng thay chiếc váy dài màu trắng vào, cột mái tóc dài sau gáy sau đó xuống lầu. Rửa mặt xong, cô lên lầu dùng cơm dưới mái hiên. Trên bàn cơm không có cháo thịt bình thường chuyên nấu cho cô mà là hai chén đồ hộp. Lục Tiến cũng nhanh chóng trở lại, toàn thân đều đẫm mồ hôi, chiếc áo T-shirt cũng ướt nhem, chắc là vừa mới vận động nặng.

Sau khi thay quần áo xong hắn yên lặng ăn sáng với Sơ Vân, không biết tại sao Sơ Vân mẫn cảm thấy được hôm nay tâm tình của hắn không được tốt lắm, mà vú nuôi tuy vẫn thu dọn nhà cửa như bình thường nhưng lại nhìn về phía trên dáng vẻ có chút bất an. Vì vậy, cô cũng không dám lên tiếng, chỉ vùi đầu vào ăn. Mì sợi có bỏ chút muối, hương vị thật sự không hề ngon, mà vì ngủ không đủ giấc nên cô chỉ ăn một ít rồi ăn không vô nữa.

Lục Tiến nhìn qua cô, vươn tay kéo chén của cô qua, ào ào vài ngụm đã ăn hết phần thừa trong chén của cô, sau đó đưa nước nóng còn lại trong chén cho cô, ý bảo cô uống một chút. Khuôn mặt trắng nõn của Sơ Vân phút chốc đã đỏ ửng. Cái này, thật sự là quá thân mật. Nhưng dưới ánh nhìn soi mói của hắn, cô không dám từ chối, chỉ phải bưng chén lên uống vài ngụm nước.

Tâm tình Lục Tiến cũng tốt hơn một chút, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt giống như bình thường. Ăn sáng xong, hắn nhận từ vú nuôi một chiếc giỏ trúc phủ một cái khăn trắng lên, sau đó nắm tay Sơ Vân ra khỏi cửa.

“Đi đâu vậy?” Sau khi đi qua hai con đường đá, hai người lên núi, con đường núi dốc hẹp gập ghềnh, mặc váy dài thật sự rất khó đi, một tay Sơ Vân nhấc váy lên chú ý dưới chân mình, không nhịn được lên tiếng hỏi hắn.

“Đi gặp người nhà của tôi.” Lục Tiến phóng lên một tảng đá lớn sau đó đưa tay nâng cô lên.

“Hả?” Sơ Vân mở to mắt nhìn hắn.

“Nhìn đường” Lục Tiến dắt tay cô đi tiếp. Sơ Vân nén kinh ngạc, vội vã đuổi theo.

Sau khi đi qua khu rừng rậm rạp, tầm mắt trở nên khoáng đạt, gió nhẹ lướt qua mang đến hương hoa nhàn nhạt.

Sau khi Lục Tiến nắm tay cô đi qua khe núi, Sơ Vân bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc la lên, “Đẹp quá!”

Hoa dại mọc khắp đồi núi rất tự nhiên nối tiếp nhau, theo gió chập chờn, cứ như vậy xâm nhập vào tầm mắt cô. Đỏ, vàng, tím, như thơ như vẽ làm cho người ta phải hoa mắt mê đắm. Cô không nhịn được thả tay Lục Tiến ra, xách váy lên chạy lên sườn núi, đi về phía biển hoa.

“Thật là đẹp! Thật sự quá đẹp!” Mặt trời vừa lên chiếu ánh vàng rực cả một biển hoa, đẹp không gì sánh nổi.

Lúc chạy đi dây buộc tóc đã rơi xuống, mái tóc dài bị gió nhẹ nhàng nâng lên, cô không nhịn được mở rộng hai tay, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu không khí mang theo hương hoa tươi mát.

Lục Tiến mỉm cười, đi đến triền núi, quỳ gối ngồi xuống một mỏm núi nhỏ, ánh mặt trời chiếu lên mặt hắn, vô cùng điển trai, hắn đưa tay ngăn trở ánh sáng, nheo mắt nhìn cô gái đang nhắm mắt hít thở phía trước.

Trong biển hoa, cô gái mặc váy trắng như đang tắm gội bằng ánh nắng màu vàng kim, kinh hãi than lên thiên nhiên thật kì diệu. Cô không nói gì, trước ánh mắt người khác nở một nụ cười mừng rỡ mới là hình ảnh đẹp nhất.

Một lúc sau, Sơ Vân hoàn hồn từ trong sự kinh ngạc. Quay đầu lại nhìn bốn phía, thấy Lục Tiến đang đứng trên triền núi đợi cô, cô bất an mấp máy miệng, cẩn thận xách váy đến gần hắn.

“Xin lỗi, tôi chỉ…” Cô khẽ nói xin lỗi, nhất thời ham vui nên đã làm cho hắn đợi đến mất kiên nhẫn phải không?

Lục Tiến không nói gì, chỉ duỗi bàn tay phải về phía cô gái có đôi gò má ửng hồng, đôi mắt ướt át của cô nháy nháy, tiến lên một bước đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào tay hắn. Bàn tay to lớn nắm lấy, bao quanh đôi tay ngọc của cô, kéo cô ngồi xuống cạnh mình.

“Ở đây đẹp không?” Hắn lẳng lặng nhìn cô.

“Ừm” Cô vui vẻ thoải mái nhìn biển hoa, không chút do dự gật đầu.

Lục Tiến mỉm cười, cùng cô nhìn về phía biển hoa. Nửa ngày sau, hắn buông cô ra, đứng dậy.

“Ơ, còn đi đâu nữa sao?” Sơ Vân cũng đứng dậy theo.

“Không cần, đến rồi.” Lục Tiến khẽ lắc đầu, cầm giỏ trúc vú nuôi đã chuẩn bị lên.

“Ơ?” Sơ Vân sửng sốt, không phải nói đi gặp người nhà cùa hắn sao?

“Ba, mẹ con đã về.” Lục Tiến lấy từ trong giỏ ra hai cái chén, đặt trên gò núi cách hai người không xa, sau đó chậm rãi đặt điểm tâm trong giỏ lên.

“Lão già thối, con đã về.” hắn đi đến gò núi thứ ba, lấy một bình rượu đế từ giỏ trúc ra, mở nắp bình rót đầy ba chung rượu, sau đó đặt lên sườn núi.

“Lão nghiện thuốc, con đã về.” hắn mang giỏ đến gò núi thứ tư, lấy một bao thuốc lá ra, sau đó một vài điếu trong bao ra, dùng bật lửa đốt ba điếu thuốc thơm, đặt từng cây lên phiến đá nhỏ trên sườn núi.

Cuối cùng, hắn hắn lùi về sau vài bước, lẳng lặng nhìn về sườn núi phủ đầy hoa dại xanh tốt.

Bàn tay nhấc váy của Sơ Vân thoáng cái buông lỏng ra. Cô nhìn về phía Lục Tiến đang lẳng lặng nhìn về mấy nầm mồ phía trước, sắc mặt lạnh lùng nhưng mang theo một vẻ cô đơn không nói nên lời, nước mắt rơi xuống, chảy đầy mặt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio