“Phù phù…” Sơ Vân cố sức chạy vào trong rừng. Khu rừng yên tĩnh khiến cô chỉ có thể nghe thấy nhịp thở cùng tiếng tim đập của chính mình. Sau khi vượt qua một đoạn rêu xanh mọc khắp nơi, cô trốn sau một gốc cây đại thụ rồi tựa lưng vào thân cây cúi người, hai tay chống lên đùi không ngừng thở dốc.
Chạy xa như vậy rồi, chắn là không đuổi nữa đâu nhỉ? Thở hổn hển mấy hơi xong, cô nuốt nước miếng, mở to mắt kinh hoàng nhìn bốn phía, đây là chỗ rất sâu trong rừng rậm. Ở đây có cây cao trăm met, vỏ cây phủ bởi rêu xanh dày đặc, ngay cả tiếng chim hót cũng không có, mặt đất phủ bởi một tầng lá mục, tỏa ra hơi thở ẩm ướt nguyên thủy của rừng rậm nhiệt đới.
Lúc đang cẩn thận quan sát xung quanh, đột nhiên cô cảm thấy mắt cá chân của mình ngưa ngứa, hình như có cái gì đó đang nhúc nhích! Cô đưa tay định kéo ống quần của mình lên.
“Hả á….” Tuy tiếng kêu sợ hãi đã bị tay mình bịt lại nhưng cả người cô lại không kìm được mà nhảy dựng lên từ phía sau thân cây.
Mắt cá chân bên phải trắng nõn của cô dính một con con sâu rừng đen ngòm, vừa mềm lại vừa nhũn! Hơn nữa con vật này còn đang uốn éo trên da thịt cô, bò lung tung bốn phía!
“Hơ hơ hơ…” Sơ Vân sợ tới mức muốn nhảy trên mặt đất để con sâu rơi xuống. Nhưng con vật kia đã ngửi thấy mùi vị ngọt ngào của máu nên đã chuẩn bị hút lấy thức ăn đặc biệt này, làm sao mà cam lòng rời đi chứ?
“Hu hu hu Lục Tiến ơi Lục Tiến.” Cô không ngừng khẽ nức nở nghẹn ngào, kêu tên người kia, cố lấy dũng khí nhặt một cành cây trên mặt đất lên chọc vào người con sâu. Con sâu mềm nhũ bị cành cây chọc vào nên uốn người kéo dài thân ra, trông vô cùng tà ác đáng ghét, sau đó nó thật sự không chịu nổi cành cây nên chỉ có thể buông vòi hút ra, bị ném vào trong một bụi cây xa xa cùng cành cây.
Sơ Vân dùng tay gạt đi nước mắt, sau đó dùng vớ cố định ống quần mình lại, ôm hai tay tiếp tục chạy. Một lúc sau cô tìm được một cây đại thụ giữa rừng thân cây đã gần mục nát, cẩn thận kéo phiến lá to ra, nhìn kĩ không thấy có con vật gì trong đó mới khụt khịt mũi chui vào, sau đó cắn môi kéo phiến lá cực lớn hai bên ra tạo thành một nơi che chắn.
Trong cây đại thụ cực kì oi bức, mồ hôi từ từ chảy dọc rồi trượt vào cổ áo, vừa ngứa vừa khó chịu nhưng cô không hề dám cử động chút nào.
Đột nhiên bên ngoài bụi cây có tiếng xột xoạt rất nhỏ của cành cây bị động vào. Sơ Vân dùng tay vây chặt lấy mình, đến thở mạnh cũng không dám, chỉ liều mạng tự nói thầm với mình đừng sợ, đừng sợ, bọn họ không tìm thấy mày đâu, nhất định Lục Tiến sẽ đến cứu mày, nhất định anh ấy sẽ đến.
Đột nhiên phiến lá to lớn xuất hiện gương mặt ngăm đen đầy hưng phấn!
“Á!!!” một bàn tay đen thu to lớn luồn xuống dưới cây đại thụ với thật mạnh bàn chân cô!
“Hì hì tao tìm được rồi!” Tên lính bắt được cô gọi một tiếng, sau đó cầm lấy chân cô kéo cô ra khỏi thân cây đại thụ.
“Đừng mà!” Sơ Vân hoảng sợ đến cực điểm, hét lên thật thê lương!
Mấy gã lính cười ha ha, kéo cô đến chỗ lá cây chồng lên nhau dày đặc sau đó tay kia bắt lấy cái chân còn lại không ngừng quẫy đạp của cô, gương mặt xinh đẹp ngập nước mắt của cô khiến cho đám lính kích động đến mức mũi căng phồng lên, xúc cảm mang đến khi bàn tay vân vê mắt cá chân trắng nõn khiến gã nuốt nước miếng!
“Thả tôi ra, đừng mà…!” Tên lính bị sắc đẹp của cô gái trẻ kích thích đến mức hai mắt đỏ lên cúi đầu xuống liếm láp cặp đùi nhỏ vừa trắng vừa mịm của cô, miệng phát ra tiếng thở hổn hển, tay kia mò vào bên hông sờ lên da thịt tinh mịm của cô!
“Á!!!!” Sơ Vân bị sự động chạm khủng bố này kích thích đến nỗi phải phát ra tiếng kêu vô cùng thê thảm, hai tay cô phí công giãy giụa, thật sự hận không thể chết ngay lập tức!
Mấy tên lính thở phì phò, sự giãy giụa của cô gái trẻ trong mắt hắn mềm yếu vô lực là thế, gã vừa dùng bàn tay thô ráp vuốt ve cặp đùi trắng nõn của cô, vừa dùng tay cởi bỏ quần trong rồi moi ra thứ đang căng cứng đau nhức đến nảy lửa của mình.
Cô bé này thật là đẹp, mang về thì không biết có bao nhiêu đứa sẽ cướp đoạt, gã muốn là người đầu tiên chiếm đoạt cô ở đây!
Trong sự giãy giụa tuyệt vọng, Sơ Vân bắt lấy một nắm đất bùn trên mặt đất vung vào gã. Tên lính bị bùn ném trúng mắt không tự chủ được mà nhắm mắt lại, Sơ Vân lập tức dùng cành cây cầm trong tay bên kia đâm vào mu bàn tay đáng ghê tởm của gã.
“Á!!!” Tên lính đau đớn kêu lên, buông lỏng tay ra, cô lập tức xoay người bò dậy phóng vào trong rừng cây!
“Mẹ nó!” Tên lính nhổ cành cây đâm vào mu bàn tay rồi ném đi thật mạnh, nhảy dựng lên nhét cái thứ đang đau đớn trở vào trong đũng quần sau đó đuổi theo về phía rừng cây. Một tên lính khác cũng chạy tới, cùng theo sau truy đuổi.
Lúc này Sơ Vân không còn sự lựa chọn, mặc kệ đông tây nam bắc, liều lĩnh chạy trốn vào chỗ thật sâu trong rừng! Trong đầu cô chỉ có một ý niệm duy nhất đó là dù có chết cũng không chịu nỗi nhục nhã này!
Cô không nghĩ ngợi gì, chạy thật nhanh, đi qua một tấm biển được cắm xuống đất, trên tấm biển không ghi gì, chỉ vẽ một cái đầu lâu và hai khúc xương trắng chéo nhau.
Cô không nghĩ ngợi gì, cô tuyệt vọng chạy trốn vào trong rừng cây, hai tên lính đuổi theo phía sau cô bị một bóng đen đến từ địa ngục ngăn lại, ngay cả súng cũng chưa kịp giơ lên đã bị bóng đen chém đứt gân tay!
Ánh sáng từ lưỡi dao lóe lên, khẩu súng trong tay bọn chúng rơi xuống đất, máu từ cổ tay phun ra!
“Người của tao mà chúng mày cũng dám động đến à? Hửm?” Không gian truyền đến tiếng nói khẽ khàng u ám.
Hai tên lính há to miệng, còn chưa kịp kêu ra tiếng thì, “Á á…” Lại một luồn ánh sáng bạc hiện lên, gót chân của hai gã cũng bị chém đứt. Trong tiếng kêu gào thê lương, người kia nhíu mày.
“Thật là phiền…” Hắn dùng tay nhẹ nhàng lướt qua cổ hai gã này một vòng, tiếng kêu thảm thiết lập tức biến thành tiếng kêu ngắt quãng khủng khiếp. Cổ họng hai tên lính đồng thời phun ra máu tươi!
Tay trái của Lục Tiến nhấc cằm một tên lính lên, xoáy con dao nhỏ vào rồi rút ra, một thứ máu me nhầy nhụa rơi ra khỏi cổ tên lính, rơi trên tầng lá dày đặc trên mặt đất! Gã lính đau đớn nằm co quắp trên mặt đất, miệng “phốc” một tiếng phun ra một ngụm máu.
Tay hắn lại chuyển động, hai tiếng “xích xích” vang lên, mắt của tên lính kia bị moi ra, sau đó mũi dao tiến xuống dưới chen vào đũng quần tên kia, cổ tay xoay tròn, cắt phập cái thứ tạo nghiệt kia ra! Người nằm trên mặt đất trông vô cùng đáng sợ!
Lục Tiến nheo mắt lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng vui vẻ. Hắn dùng tay trái nắm tóc gã nằm trên mặt đất, tay phải dùng dao cắt vào mép tóc gã, sau đó xoáy một vòng quanh da đầu gã, tay kia dùng sức kéo da đầu ra, đầu gã kia đã bị mổ ra!
Chỉ vài động tác, người dưới tay hắn đã không còn nguyên dạng, biến thành môt thứ máu me nhầy nhụa chỉ biết động đậy!
Một gã khác nằm trên mặt đất trợn tròn mắt!
Tên này không phải là người! Hắn là ma quỷ đến từ địa ngục!
Lục Tiến khẽ cười với gã, tháo khẩu súng trên lưng xuống!
“Đột đột đột…” hai tay hai chân của tên lính bị đạn bắn thành đống thịt nát.
“Chúng mày cứ ở đây làm mồi cho côn trùng đi.” Giọng nói ôn hòa khẽ khàng quanh quẩn trong rừng, trong phút chốc người đã tiến vào trong rừng sâu.
Tiếng kêu thảm thiết của tên lính phía sau níu bước cô gái đang chạy đến một gốc cây, cô trừng lớn đôi mắt đẫm lệ, hốt hoảng xoay người nhìn về rừng cây sau lưng.
Có phải anh ấy đã đến đây không?
Có phải anh ấy đến cứu mình không?
Đột nhiên lá cây trên đầu phát ra tiếng vang khẽ, không đợi cô ngẩng đầu lên, một thứ lạnh buốt trắng nõn đã từ trên cây rơi xuống vai cô, phút chốc Sơ Vân mở to hai mắt, một con rắn nhỏ màu trắng đang thè lưỡi ra, lướt qua cổ cô du động đến đầu vai phải của cô!
“Nhắm mắt lại đừng nhúc nhích.” Một tiếng ngâm khẽ quen thuộc truyền đến, trong nháy mắt hai mắt Sơ Vân nhòa lệ, nuốt tiếng thét sắp sửa bật ra khỏi miệng nhắm chặt mắt lại! Hai hàng nước mắt nóng hổi tuôn ra khỏi khóe mắt.
Bên tai truyền đến tiếng “vút” thật nhỏ, mặt cũng bị tung tóe thứ dịch long lỏng.
“Được rồi, mở mắt ra đi.” Một bàn tay lạnh lẽo đã phủ trên vai cô thay thế cho một đoạn thân rắn, sau đó kéo cô vào một vòng ôm.
“Lục Tiến, Lục Tiến…” Sơ Vân dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, không ngừng gọi tên hắn.
“Thật là không ngoan chút nào, vì sao không chịu ở nhà chờ tôi?”
“Cánh rừng phía trước đều được rải mìn, đi xa hơn chút nữa là cái mạng nhỏ của em cũng không giữ được đâu.” Lục Tiến dịu dàng nói nhỏ. Giọng điệu của hắn rất dịu dàng, cô biết hắn đang tức giận, nhưng cô lại cảm thấy rất an tâm.
“Rốt cuộc anh cũng tới…” cô nức nở nghẹn ngào vòng tay qua cổ hắn, vùi mặt vào trong lòng hắn, nước mắt lăn xuống thấm vào chiếc áo thun đầy máu của hắn.
Lục Tiến hạ tấm mắt nhìn xuống cô gái đang không ngừng nức nở trong lòng mình, vẻ mặt lạnh như băng dần dần nhu hoa trở lại. Đợi đến khi cô đã trút hết, hắn siết chặt cánh tay, ôm lấy cô đi thật nhanh vào con đường ngược lại.
Lúc đi qua trước rừng cây, Sơ Vân mơ hồ nhìn thấy hai vật thể gì đó.
“Đừng nhìn.” Lục Tiến nói nhỏ bên tai cô. Cô lập tức lùi vào trong lòng hắn, không dám nhìn gì nữa.
“Em có bị thương không?” đột nhiên Lục Tiến dừng bước.
“Hả?” Sơ Vân sửng sốt sau đó lắc đầu.
“Không có, tôi không có bị thương.” Ngoại trừ cánh tay có vài vết trầy, cô có thể khẳng định mình không bị thương.
Lục Tiến nhíu mày, hắn sờ lên mông cô rõ ràng thấy trơn ướt, hơn nữa ngày càng nhiều. Đột nhiên Sơ Vân bị đặt xuống đất. Cô sững sờ nhìn hắn, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lục Tiến nhìn lòng bàn tay của mình, lòng bàn tay vốn đã được lau khô giờ đã bị nhuộm một mảng máu hồng hồng.
“Ơ…anh làm gì thế?!” Hắn tự tay tuột quần cô xuống, cô sợ tới mức la toáng lên, vội vàng níu lấy quần mình!
“Đừng nhúc nhích, em bị chảy máu.” Lục Tiến đẩy cô về sau dựa vào thân cây, không tốn chút sức nào đã cởi được quần của cô ra.
“Đừng mà…” Sơ Vân mắc cỡ đỏ cả mặt, đôi tay nhỏ bé không ngừng đẩy ra, liều mạng níu lấy quần lót của mình.
Lục Tiến dừng tay lại, quỳ một chân xuống trước mặt cô, ánh mắt tĩnh mịch.
Quần cô bị cởi đến đầu gối, cặp đùi trắng phau khép chặt lại nhau, da thịt nõn nà trơn bóng giống như thứ đồ sứ thượng hạng, quần lót trắng bao lấy vùng đất đáng yêu đang từ từ bị nhuộm thành màu đỏ.
“Bảo bối, em thành phụ nữ rồi.” Lục Tiến đã kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đè lại đôi tay đang kéo quần lên của cô, hạ thấp giọng lẩm bẩm.
“Anh buông tay ra! Anh buông tay ra!” Cô vừa tức vừa vội, cái cảnh gần như đã cởi hết đứng trước mặt hắn làm cho cô cảm thấy thẹn thùng! Cô gấp đến độ nước mắt đã đảo quanh vành mắt.
Mùi máu tanh nhàn nhạt xen lẫn mùi thơm đặc biệt của thiếu nữ khiến cho Lục Tiến đang quỳ một chân trên mặt đất nắm chặt quyền lại.
“Được, tôi buông tay ra.” Đến khi hắn dùng những ngón tay thô ráp chầm chậm như đang vuốt ve mà kéo quần cô lại thì cô đã không nhịn được mà khóc òa lên.
“Lục Tiến, anh là đồ khốn khiếp!”