Chiếc trực thăng chở theo hai người bay đến một vùng rừng núi rậm rạp quanh biên giới.
Tại một bãi đất trống trải tương đối bằng phẳng, chiếc trực thăng nổ vang xoay quanh giữa không trung, sợi dây thừng bắt đầu chậm rãi hạ xuống, đặt hai người lên một bãi cỏ mềm mại.
“Người anh em, nhận lấy!” Trong buồng trực thăng, Euler thò đầu ra hô một tiếng, cũng không để ý xem người bên dưới có nghe thấy không, chỉ cười tủm tỉm rồi ném một cái bọc màu đen xuống.
Lục Tiến buông cô gái trong lòng xuống giúp cô đứng vững lại sau đó nhìn về phía chiếc trực thăng đã nhanh chóng bay lên cao.
Rõ ràng Euler đã không đưa hắn tới căn cứ như đã nói từ trước mà thả hắn xuống ngọn núi cách đó vài chục km. Hắn dẫn theo Sơ Vân, chỉ sợ là phải ở lại trong rừng một đêm, đến khi bọn họ về đến căn cứ có lẽ đã là chuyện của vài ngày nữa.
Sự tình lần này nhất định sẽ khiến cho mấy vị lãnh đạo cấp cao ở đây nổi giận. Hắn vốn cũng không muốn dùng cách này để xuất cảnh, nhưng về sau biên giới đã bị phong tỏa hết, nếu muốn đưa Sơ Vân ra khỏi thì hắn chỉ có thể làm như vậy. Nhưng cũng vì vậy chẳng những bọn họ phải tạ lỗi cùng giải thích với thế lực trước giờ đã âm thầm ủng hộ khu độc lập của bọn họ ngay lập tức mà còn phải ứng phó với sự hoài nghi của một vài chính quyền vũ trang.
Euler ném hắn ở đây là muốn cho hắn biến mất vài ngày trước, đến khi sự việc kia chìm xuống rồi mới xuất hiện, mà anh ta nhất định là muốn tự mình về chịu trận lần này.
Nhìn lên bầu trời âm u, Lục Tiến nhắm mắt nặng nề bật một hơi thở.
Người này, khi nào về nhất định phải tính sổ với anh ta.
Chiếc trực thăng đã biến mất trên lưng chừng sườn núi trống trải, một lúc lâu sau Sơ Vân vẫn không thể nén xuống cảm giác buồn nôn làm cho cô rất khó chịu này.
Lục Tiến thấy cô khó chịu nên xoay người bế cô lên, đặt lên một tảng đá lớn trên sườn núi.
Sơ Vân nhắm mắt lại thở dốc một lúc, cảm giác buồn nôn đã không còn mãnh liệt như trước nữa mới giương mắt nhìn bốn phía. Lúc này trời đã gần về đêm, sắc trời âm u, chỉ có bầu trời phía xa xa lộ ra một chút ánh sáng. Chung quanh là những dãy núi, cánh rừng rậm rạp, vô cùng yên tĩnh.
Cô mấp máy môi, đáy mắt hiện lên một vẻ phức tạp. Quanh đi quẩn lại, cô lại trở về mảnh đất này nhưng lại với một cách điên cuồng như vậy.
Tảng đá có hơi lạnh, cô không nhịn được co đôi chân bị gió thôi lạnh buốt lên.
Lục Tiến quỳ một chân trước cô, dùng chủy thủ cắt chiếc áo khoác trên người cô thành từng miếng vải. Cắt xong, hắn cúi người đặt bàn chân nhỏ của cô vào bàn tay mình, nhè nhẹ lau sạch cát bụi trên đôi chân ngọc của cô, sau đó dùng miếng vải cột chặt bàn chân trần của cô lại.
Sơ Vân rủ mắt xuống, vẻ mặt ngơ ngác nhìn người đang quỳ trước mình, người đàn ông cẩn thận lau đi bụi cát trên lòng bàn chân cô.
Giờ phút này, cô cảm thấy vô cùng bình an, nhất định cô bị điên rồi. Bởi vì từ giờ khắc được nhìn thấy hắn lần nữa thì thần trí của cô gần như đã tiến vào trạng thái mơ màng, căn bản không còn thanh tỉnh nữa. Chỉ là sau khi tỉnh táo lại, cô càng suy nghĩ lại càng rơi vào sự mù mịt vô hạn.
Sau này, sau này sẽ thế nào đây?
Hắn cẩn thận cột kĩ đôi chân trần của cô lại, sau đó mỉm cười với cô gái tâm trạng đang không được ổn định.
“Đang nghĩ gì thế?” Hắn duỗi ngón tay ra, dùng đốt ngón tay sờ nhẹ lên gương mặt trắng nõn của cô.
“Hả? Không có gì.” Gương mặt nhỏ nhắn của cô vội tránh né ngón tay của hắn, ánh mắt cũng không tự chủ được mà chuyển sang chiếc áo khô ráo đặt bên kia tảng đá.
Có vẻ như cô không dám nhìn hắn. Bởi vì nụ cười tươi tắn của hắn quá nguy hiểm, khuôn mặt quá điển trai hợp cùng nụ cười yêu chiều nơi khóe miệng hắn, cô gái được hắn che chở chỉ có thể ngẩn người, dường như sức lực hít thở cũng không có.
Nhưng một khắc sau, cô đã bị hắn kéo thật mạnh vào trong lồng ngực nóng như lửa.
“Anh đã cho người đi tìm con rồi, đừng lo lắng.” Lục Tiến ôm chặt lấy cô, cúi đầu hít một hơi thật sâu hương thơm bên cổ cô.
Giờ khắc này, hắn hận không thể vò nát cô trộn lẫn với xương cốt của mình, chân trời góc biển sát cánh bên nhau.
Tin tức kia đối với hắn mà nói quá mức chấn động, khiến cả đoạn đường hắn kích động đến mức không có cách nào kìm chế mình. Hắn hận không thể chạy đến đỉnh núi, điên cuồng gào thét với thiên địa vô ngần, phóng thích ngọn lửa gần như sắp nổ mạnh trong lòng hắn.
Chưa bao giờ nghĩ tới mình lại không thể khống chế được như vậy. Mà giờ khắc này, ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, hắn cảm thấy toàn thân lan tràn một cảm giác thỏa mãn không nói nên lời. Những đau khổ nhẫn nại cùng chờ đợi mấy năm nay, tất cả đã trở nên vô cùng đáng giá.
Bàn tay nhỏ bé của cô chống lên lồng ngực kiên cố của hắn, hơi thở mát lạnh dễ chịu của hắn khiến cô ngẩn người. Nửa ngày sau, cô mới khẽ lên tiếng, “Ừm”
***
Trong khu rừng mưa nguyên thủy mênh mông, cô bị Lục Tiến chậm chạp dẫn đi về phía trong rừng. Lòng bàn chân được vải bao bọc giẫm lên mặt đất lá phủ dày đặc truyền đến cảm giác rất kì lạ, có hơi ngứa, lại mềm mềm.
Cây cối che trời làm cho cánh rừng trở nên càng âm u mờ mịt, bước chân của Lục Tiến chậm dần, cẩn thận nắm tay cô đi tới. Lúc gặp phải một rễ cây to lớn trơn ướt, hắn xoay người bế cô lên rồi vượt qua.
Trước khi màn trời biến thành một màu u tối, bọn họ đến một căn nhà cỏ tranh vô cùng cũ nát. Chắc hẳn căn nhà đã bị cư dân trên núi bỏ hoang đã lâu, nóc cỏ tranh đã hơi sụp xuống, chỉ còn mấy cây gỗ thô chống lấy căn nhà.
Lục Tiến tìm bên ngoài căn nhà được một ít cành lá khô héo đốt thành một đống lửa nhỏ, sau đó bắt đầu ra ra vào vào thu dọn căn nhà.
Sơ Vân ôm hai tay vào nhau đứng cạnh đống lửa nhỏ, cắn môi nhìn căn nhà nhỏ xác sơ.
Màn đêm buông xuống, một chút hơi nóng ẩm ban ngày dường như biến mất trong thoáng chốc, một vài cơn gió rét thấu xương thỉnh thoảng lại kéo đến. Chỉ trong chốc lát, cơn gió rét này lại xen lẫn một chút mưa bụi.
Nhưng không gian nho nhỏ đã được Lục Tiến dọn dẹp nhanh chóng, gia cố thêm mấy cây gỗ, đống rơm rạ thối rữa đã bị hắn ném đi, trên ván gỗ thô ráp cũng được trải một tầng phiến lá xanh dày cộm.
Lục Tiên đi tới, dắt tay cô vào căn nhà tranh, toàn thân Sơ Vân đã bắt đầu run rẩy. Không biết là vì lạnh, hay là vì cái gì khác.
Những hạt mưa mỏng manh rơi xuống đống lửa trong phòng, phát ra âm thanh tách tách khe khẽ. Xuyên qua ánh lửa sáng bập bùng, Sơ Vân nâng hàng mi cong vút lên nhìn qua căn nhà. Căn nhà tranh vốn không lớn, còn sụp xuống gần một nửa, vài khe hở bị gió lạnh tràn vào. Tấm ván gỗ trên giường rất cũ kĩ, liếc nhìn qua chỉ thấy có thể đủ cho một người đàn ông trưởng thành nằm, trên mặt phủ kín một tầng lá dày, trong căn nhà tỏa ra một mùi hương cỏ cây nhàn nhạt.
Sơ Vân nhẹ nhàng thở dài một hơi, thân thể càng run rẩy hơn.
Lục Tiến ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên ván giường sau đó hơi cúi ngưới xuống, nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên, vô cùng quý trọng mà cẩn thận ấn xuống trán cô một nụ hôn. Hắn dùng sức vuốt ve mái tóc của cô, bưng lấy gương mặt hồng hào của cô, trong đêm tối nhìn thật sâu vào thứ quý báu nhất của hắn.
Rốt cuộc cô cũng không chịu được ánh mắt nóng rực của hắn nữa, khẽ thở ra một tiếng trầm thấp, hai mắt nhắm nghiền. Trong vầng sáng nhạt u ám, lí trí của cô bị nhiệt độ cơ thể hắn vây hãm, một thứ nhiệt độ nguy hiểm, nghiêng trời lệch đất vây quanh cô.
Lục Tiến cúi đầu xuống, dùng môi nhẹ nhàng quét qua chiếc mũi ngạo nghễ của cô, sau đó tìm đến đôi môi nóng bỏng của cô, hôn xuống thật sâu.
Sơ Vân đóng chặt hai mắt, hé đôi môi mà thở dốc, cố sức chịu đựng hai bàn tay mang theo ngọn lửa nóng đang chạy trên người cô. Cô vẫn ngồi trên ván giường, hai tay chống đỡ thân thể mình, không dám cử động chút nào.
Lục Tiến vô cùng chậm rãi, dịu dàng cởi áo cô ra, trong bóng tối, cơ thể tuyệt mĩ dần dần hiện lên trước mắt hắn, dưới ánh sáng yếu ớt, những đường cong cực kì uyển chuyển, xinh đẹp không gì sánh được của cô hiện ra.
“Lạnh không” Hắn ép sát vào cô, đôi môi nỉ non hỏi cô.
Cô phát hiện ra mình đang run, gật gật đầu rồi lại lắc đầu. Cô cảm thấy mình thật kì lạ, rõ ràng đang rất lạnh nhưng cũng cảm thấy rất nóng.
“Đừng sợ, bảo bối.” Hắn hôn lên hai gò má trắng nõn của cô, hôn lên cổ rồi mới xuống hai cánh môi đang run run, dùng làn môi sưởi ấm cho cô. Đây là đôi môi khiến hắn mê đắm, chỉ cần hắn hơi dính lên thì tựa như độc nghiện đang phát tác mà đói khát liếm mút.
“Lục Tiến” Lúc cơ thể cô bị cơ thể nóng bỏng trần trụi của hắn chạm vào, cô không nhịn được mà phát ra tiếng khóc ngâm trầm thấp. Thân thể tráng kiện hoàn mỹ, vừa cứng rắn lại vừa nóng bỏng, không biết tại sao lại làm cho cô càng run rẩy hơn.
“Đừng sợ, cứ đi theo anh là được.” Bên tai cô truyền đến tiếng lẩm bẩm trầm thấp, kéo thật dài, chở đầy hơi thở ma quỷ hấp dẫn.
Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở giao hòa, sự liếm mút biến thành cái ôm chặt chẽ, cái ôm biến thành sự thăm dò nóng bỏng.
“Nó đã lớn hơn rồi.” Hắn hơi nhổm dậy, lấy tay nâng bộ ngực mềm mại trắng nõn của cô lên, dùng đầu lưỡi khẽ liếm đỉnh núi màu hồng phấn.
Cô gái nằm dưới hắn phát ra một tiếng ngâm trầm thấp, giãy giụa muốn tách ra khỏi cảm giác kì quái làm cho người ta khó chịu này, nhưng tiếng ngâm của cô bỗng nhiên biến thành tiếng ngâm nghẹn ngào.
“Đừng” Cô kinh hoàng run rẩy, dùng sức kẹp hai chân lại nhưng lại không cẩn thận làm cho ngón tay thô ráp của hắn bị hấp vào sâu hơn.
“Thả lỏng nào bảo bối, em cứ như vậy anh không lấy ra được.” Hắn buông đầu lưỡi trên nụ hồng của cô ra, cúi người ghé vào tai cô dụ dỗ.
“Hic” cô nức nở nghẹn ngào, hơi thả hai chân ra tạo thành khe hở, ai ngờ hắn lại không chịu rút ngón tay đang tác quái giữa hai chân cô ra mà lại nhẹ nhàng cắn lên vành tai cô, đầu lưỡi chui vào tai cô, khẽ phun ra một luồng khí nóng rồi đợi đến khi toàn thân cô đã mềm nhũn ra, đột nhiên hắn đâm sâu ngón tay vào, thuận tiện dùng ngón tay xoa nhẹ viên châu ngượng ngùng bên trong.
“Lục Tiến” Cô khẽ kêu một tiếng, vùi thật sâu vào cổ hắn run rẩy. Toàn thân cô căng cứng như sắp bị nghiền nát, mỗi dây thần kinh đều co lại hết cỡ, gần như sắp đứt ra.
“Hửm? Muồn gì nào? Nói cho anh biết…” hắn vô cùng dịu dàng trả lời, dường như lấy lòng cô là chuyện quan trọng nhất trên đời này. Nhưng ngón tay thon dài hắn bỏ vào cơ thể cô lại không ngừng tiến sâu vào, cẩn thận thăm dò nơi non mịn của cô.
Theo tiết tấu ngón tay hắn, cô đã hoàn toàn mất hết lí trí vùi vào lồng ngực hắn đau đớn khóc nấc lên, hoàn toàn không ngăn được cơn run rẩy kịch kiệt toàn thân, rốt cuộc sau khi phát ra một tiếng ngâm nghẹn ngào, thân thể xinh đẹp của cô xụi lơ trong bàn tay hắn.
Lục Tiến chui vào khe hở ngát hương của cô, thừa nhận trải nghiệm thống khổ đến tận xương trên đời này. Không đợi cho cô hết run rẩy, hắn gian nan rút ngón tay đang bị cô chèn ép ra, sau đó dùng hai tay ôm lấy đôi chân yêu kiều của cô, dùng thứ tráng kiện đang đau đớn của hắn vuốt ve nơi nơi nữ tính ướt át của cô.
“Bảo bối, anh không thể tưởng tượng được thời gian không có em anh đã nhịn thế nào nữa.” Hắn nặng nề thở dốc, từng chút một đi vào nơi mềm mại đã mở ra cho hắn, bắt buộc nơi đã làm cho da đầu hắn căng ra nuốt trọn thứ khổng lồ của hắn.
Cô không thể chịu nổi mà run rẩy kinh ngạc thở gấp ngay lập tức.
“Đau quá!” cô nhíu mày than khẽ, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Hắn nhíu mày, cố nén xúc cảm khiến cho hắn muốn bắn ra. Nhìn gương mặt thống khổ của cô, hắn thương yêu dừng lại một chút nhưng sự không đành lòng này chỉ trong nháy mắt, bản tính tham lam ẩn núp sâu trong linh hồn hung mãnh cuồng dã hơn sự thương tiếc yếu kém này, hắn đã mất đi cô một thời gian quá dài, căn bản không còn cách nào khống chế khát vọng của mình nữa.
Trong tiếng kêu sợ hãi của cô, hắn xuyên qua cô một cách mãnh liệt, sau đó không cho cô hoàn hồn lại, hắn bắt đầu hung mãnh xâm chiếm cô, thức tỉnh tất cả kí ức trước kia của cô, làm cho cô phát ra những tiếng than không biết là thống khổ hay vui sướng.
Hắn ôm cô thật chặt trong lòng, da thịt vuốt ve da thịt, thiêu đốt lẫn nhau.
Tiết tấu khiến người ta mất hồn khiến cô không khống chế được phải khóc lên, cô dùng sức ôm lấy cổ hắn, đôi chân thon dài cũng run run quặp vào bờ hông cường tráng của hắn. Mà động tác của cô khiến hắn càng thêm điên cuồng, thân thể của hắn bị cô quấy lấy, bị nơi non mềm của cô vây quanh, dường như muốn hút hết linh hồn của hắn.
Hắn đâm vào một cách kịch liệt, phát ra tiếng gầm nhẹ bên tai cô, hắn rất muốn quan tâm đến cô, nhưng hắn không còn cách nào khác, bởi vì trong nháy mắt khi tiến vào hắn đã không khống chế được nữa, chỉ có thể choáng váng tập trung tiến công, mạnh mẽ điên cuồng, lực đạo lớn đến mức làm tấm ván gỗ bên dưới loạng choạng phát ra tiếng kẽo kẹt.
Cô khóc hu hu, khóe mắt chảy xuống từng giọt lệ trong suốt, nhưng nước mắt của cô bị hắn liếm mất ngay lập tức.
Lục Tiến vươn tay ôm cô vào trong lòng, trong vòng tay là thân thể yêu kiều không xương, da thịt mềm mịn như khiến cho bàn tay hắn hòa tan trên cơ thể cô, vì vậy hắn chỉ có thể tiến vào thật sâu, nặng nề hôn lên đôi môi ngọt ngào, không biết mệt mỏi.
Bảo vật bị thất lạc đã được hắn tìm về, cuộc đời này hắn sẽ không từ bỏ lần nữa. Bởi vì cô gái này là dòng suối hắn đã đau khổ tìm kiếm, khát khao nhiều năm nay, cũng là thứ thuốc giải duy nhất có thể cứu hắn, khiến hắn khát vọng quá lâu, quá lâu rồi.
Đống lửa dần dần bị mưa dập tắt, khu rừng rậm tăm tối biến thành một không gian u ám khôn cùng.
Bên ngoài lại bắt đầu một cơn mưa nhỏ khác, bởi vì âm thanh kia quá dày đặc, rơi trên nóc nhà cỏ tranh nên làm cho người ta liên tưởng đến tiếng gió thổi xuyên qua từng kẽ lá. Đến khi từng giọt mưa theo đám cỏ khô rơi xuống ngọn lửa mới khiến người ta phát hiện thì ra hạt mưa đã theo mái hiên cỏ tranh rơi xuống thành một tấm màn mưa hẹp dài, ngăn cách căn nhà nhỏ gió thổi mát lạnh với trời đất rộng lớn.