Món đồ chơi nguy hiểm lẳng lặng nằm trên lòng bàn tay Lục Tiến, tỏa ra cảm xúc âm u lạnh lẽo dưới ánh nắng sớm. Thân súng màu đen với đường cong tinh tế, được phủ một lớp nhựa vinyl clorua làm cho cả thân súng mang một màu đen cứng cáp, không hề có độ sáng bóng.
Cấu trúc cực kì gọn nhẹ bằng hợp kim nhôm khiến cả cây súng trông có vẻ lạnh lẽo nhưng cũng không quá nặng nề. Vẻ đẹp tinh tế, dã man, văn minh kết hợp một cách vô cùng hoàn mỹ.
Hạo Hạo mở to hai mắt, không hề chớp mắt nhìn thứ trên tay Lục Tiến, gương mặt non nớt tỏ vẻ hiếu kì.
Lục Tiến từ từ nhếch khóe miệng lên. Hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của con, hai tay bắt đầu làm động tác chậm lại.
Tay phải của hắn nắm lấy chuôi súng, dùng ngón cái nhẹ nhàng bật ra, đè lên hộp đạn làm cho hộp đạn tự động trượt ra, tay trái cầm lấy hộp đạn dung lượng 15 viên, nhìn toàn bộ phản ứng trên mặt của bé.
Sau đó, hắn đè thanh kim loại trên đầu súng, xoay tròn nòng súng theo chiều kim đồng hồ góc 45 độ, tháo đỉnh kim loại và lò xo ra.
Động tác của hắn rất chậm, giống như đang làm cho con trai xem. Dần dần, một khẩu súng ngắn mới vừa rồi còn đẩy đủ đẹp đẽ nằm trên tay hắn giờ đã bị hắn tháo ra thành đủ mọi loại linh kiện lớn nhỏ. Chuôi nắm, nòng súng, cò súng, hộp đạn, lò xo, miếng sắt… đều được đặt chỉnh tề trên bãi cỏ giữa hai người.
Cả quá trình, Hạo Hạo đều nhìn không nháy mắt. Đến khi Lục Tiến đặt mọi thứ lên bãi cỏ thì bé mới ngẩng đầu lên nhìn ba, gương mặt xinh xắn hiện lên vẻ ham mê.
Lục Tiến nhìn con trai mỉm cười. Sau đó hai tay của hắn lại bắt đầu làm lại những động tác làm cho người ta hoa mắt lúc nãy. Hắn nhanh chóng lắp ráp những thứ linh kiện vụn vặt kia lại với nhau, chỉ với vài giây mà đống linh kiện kia đã trở lại thành khẩu súng ngắn lạnh băng.
Hai mắt Hạo Hạo sáng rực lên, cái miệng nhỏ của bé hơi mở ra, nhìn qua Lục Tiến, đôi mắt bình tĩnh không hề che giấu vẻ sùng bái của bé. Lần đầu tiên, trong ánh mắt bé xuất hiện vẻ khát vọng.
“Muốn không?” Lục Tiến mỉm cười, đưa khẩu súng trên tay tới.
Hạo Hạo mấp máy miệng, do dự một chút, nhưng cuối cùng lại vươn bàn tay nhỏ bé ra, nhận lấy mòn đồ chơi đối với bé mà nói có vẻ rất xinh đẹp thú vị từ ba.
“Cảm ơn ạ.” Bé ngượng ngùng nói lời cảm ơn ba mình. Mà trong nháy mắt khi đôi tay nhỏ bé chạm vào khẩu súng, rốt cuộc gương mặt nhỏ không thể kìm chế được sự vui vẻ.
Lục Tiến cố gắng khống chế tâm trạng kích động của mình, không tiếng động nhích người tới gần con trai, nhẹ nhàng chỉ dạy bé cách tháo súng, khi bàn tay nhỏ của bé không đủ sức thì hắn lại tiếp tục động tác, ngồi xuống phía sau bé, duỗi bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay non nớt, tay bắt tay cùng con trai tháo súng.
Cậu bé mê mẩn món đồ chơi trong tay căn bản không hề phát hiện ra thân thể nhỏ bé của mình trong vô thức đã dựa sát vào lồng ngực dày rộng của ba mình.
Bầu trời hở ra một khe hở, ánh nắng mặt trời đỏ rực lộ ra từ một góc mây, trong nháy mắt ánh nắng vàng rực rơi đầy trên mặt đất.
Sơ Vân mơ màng bò lên từ chiếc giường mềm mại, chậm rãi đi từ phòng khách rộng lớn xa hoa tìm kiếm từng phòng một, lúc đứng giữa hanh lang trong vườn hoa nhìn thấy hai cha con, Hạo Hạo núp trong lòng Lục Tiến đã có thể luyện tập thuần thục cách tháo sau đó lắp khẩu súng ngắn 92F lại.
Từng ngón tay ngọc đang vịn lấy hành lang gỗ của Sơ Vân nhẹ nhàng run run hạ xuống, gương mặt xinh đẹp cũng dần hiện lên vẻ bất an. Nhưng khi cô trông thấy đôi mắt cong cong lên của đứa con trầm tĩnh ít nói thì cô lại giật mình đứng trên hành lang một lúc lâu, cuối cùng, buông tay ra khỏi lan can gỗ, nhấc váy lên đi về phía bãi cỏ.
***
Ngày hôm sau, Lục Tiến đưa cho con trai một chiếc hộp vuông kì quái. Chiếc hộp này nhìn qua có vẻ khá lạ mắt, hơi giống hộp rubik, lại hơi giống như hộp logo, lại còn có nguồn điện giống như Transformers. Nhưng sau khi mở chiếc hộp ra, nó lại trở thành một khối hợp kim từ năm kim loại. Đồng thau, đồng xanh, đồng, magie và thép cùng hợp thành một loại linh kiện vô cùng tinh tế.
Đương nhiên, thứ này không chỉ là linh kiện. Nếu như bạn đủ kiên nhẫn cũng như đủ cẩn thận thì bạn có thể từ những khối kim loại vụn vặt này mà tìm được cách lắp ráp phù hợp, sau khi lắp thêm nòng đường kính 45 sẽ tạo thành một khẩu súng ngắn có tên là Intiidatr.
Sau khi Hạo Hạo nhận được chiếc hộp này thì lập tức ôm về phòng mình nghiên cứu, mê mẩn đến mức quên cả ăn cơm, Sơ Vân không thể không xót xa nên đã bưng cơm vào ngồi kế bên đút từng miếng cho bé ăn.
Sau khi thu phục được lòng con trai, Lục Tiến vui vẻ chuẩn bị trở về tổng bộ gặp mặt mấy lão già kia. Trước khi rời khỏi tầng thượng, hắn ôm lấy thân thể mềm mại của cô vào lòng, cúi người tinh tế hôn lên khóe môi cô rồi dặn dò cô ngoan ngoãn cùng với con trai ở trong phòng chờ hắn về.
Lúc này Sơ Vân mới phát hiện ra đã đến đây mấy ngày mà cô vẫn không biết mật mã của cánh cửa chính đã khóa chặt tầng này lại.
“Ưm…em không thể đi ra ngoài một chút sao?” Cô gian nan lên tiếng trong nụ hôn vừa gợi cảm vừa nóng bỏng của Lục Tiến. Có lẽ sẽ phải ở đây một thời gian nên cô muốn đi loanh quanh nơi này một chút.
“Ngoan, bên ngoài rất nguy hiểm, chờ anh về em muốn đi đâu anh sẽ dẫn em đi.” Lục Tiến dán lên khóe môi cô một lát sau đó mỉm cười hôn lên hai thái dương rồi xoay người đi ra khỏi cửa phòng.
Cánh cửa nặng nề bị đóng lại, chiếc khóa mật mã “tít” một tiếng rồi tự động khóa lại.
Sơ Vân đứng trên mặt thảm dày cộm trong phòng khách, vuốt ve đôi môi ướt át của mình, kinh ngạc ngẩn người một lúc.
Thì ra, hắn vẫn chưa chính thức tin tưởng cô.
***
Ngoài dự kiến của Lục Tiến, lần này hắn và Euler dùng vũ khí hạng nặng của quân đội cho hành động cá nhân lại bị lãnh đạo hai bên dùng sấm to mưa nhỏ mà dìm xuống.
Euler cùng Lục Tiến đều được phần đông quân đội ủng hộ. Nhất là Lục Tiến, 80% quân lính trong đội lục quân của quân độc lập đều do hắn một tay huấn luyện ra, những người này có thể nói là đều tin tưởng ủng hộ hắn.
Bởi vậy, lãnh đạo quân đội hai bên vì việc này mà chia làm hai phe không ngừng khắc khẩu. Một bên nhận ra vì sự việc lần này mà ảnh hưởng đến sự tin tưởng của lực lượng ủng hộ ngầm cho bọn họ là trung quốc, phải trừng trị nghiêm khác. Bên kia lại cho rằng mặc dù hành động lần này có vẻ hơi lỗ mãng nhưng đồng thời cũng đã phô bày được với chính phủ Myanmar rằng quân độc lập bọn họ đã có lực lượng vũ trang hùng mạnh, lúc đàm phán hẳn là đối phương sẽ suy nghĩ lại các điều kiện.
Trọng tâm là sau khi độc lập, quân đội hai bên muốn xác lập quan hệ nên tất cả lãnh đạo lớn nhỏ trong quân đội hai bên sẽ có quan hệ rắc rối phức tạp, mỗi bên một ý. Vì vậy chuyện này mọi người lôi nhau ra chỉ trích, rối tinh rối mù.
Euler nghe thấy mà vô cùng đau đầu, chỉ muốn nhanh chóng chống lại mọi lời chỉ trích rồi quay trở về sơn trại có hang ổ của anh ta ở vài ngày đợi quyết định của cấp trên.
Sau đó, hai vị tổng tư lệnh Lâm – Dương không thể không dìm sự việc lần này xuống. Lục Tiến vừa về đến tổng bộ đã bị tổng tư lệnh gọi vào phòng họp nghiên cứu làm thế nào để tạo áp lực cho quân chính phủ, để bọn họ không vì chuyện kia mà ra thêm điều kiện gì với ông ta nữa. Có vài người không dám, có vài người lại không muốn. Trong hoàn cảnh rối rắm hiện này thì lỗi sai vặt vãnh này hình như đã trở nên không quan trọng nữa.
Cuộc thương thảo này kéo dài đến tận tối. Lúc Lục Tiến lái xe về đến cửa khách sạn thì đã là nửa đêm. Mà lúc này chính là lúc cánh cửa mở rộng cho ma quỷ hấp dẫn nhân loại.
Tiết tấu mê hoặc của âm nhạc truyền đến từ bốn phương tám hướng, mặc dù là cửa sau nhưng cũng có thể bị không khí cuồng nhiệt kia lây nhiễm, không cần nhìn cũng biết sòng bạc cùng quán bar đêm phía trước tối nay cuồng nhiệt cỡ nào.
Thang máy tư nhân từ từ đi lên, Lục Tiến không một tiếng động quay trở về tầng thượng. Cả vợ và con đều đã ngủ, cả tầng thượng vô cùng yên tĩnh.
Trong phòng trẻ em là gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ của con trai đang ngủ say, Lục Tiến mỉm cười, khẽ khàng đóng cửa lại rồi nhẹ nhàng tắt đèn đi.
Mà khi hắn trở về phòng ngủ chính lại trông thấy trong căn phòng rộng rãi ấm áp, một bóng dáng mềm mại với những đường cong uyển chuyển đang nằm trên ghế salon dựng dựa vào tường. Hắn chậm rãi đi tới gần, rủ mắt xuống nhìn ngắm. Người phụ nữ của hắn đang đắp một chiếc chăn mỏng nằm trong góc ghế salon, cuộn mình giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Đây là cảnh tượng đẹp nhất mà hắn từng nhìn thấy – Sơ Vân đang chờ hắn.
Hắn cúi mình xuống, thật cẩn thận ôm lấy thân thể nhỏ xinh trong lòng sau đó đi về phía giường ngủ. Từng nụ hôn nhỏ vụn dọc theo thái dương xuống dưới phần cổ, khi đầu lưỡi của hắn liếm láp phần xương quai xanh tinh tế của cô, Sơ Vân khó chịu không chịu nổi mà tỉnh dậy.
“Anh về rồi à?” cô mơ mơ màng màng mở mắt ra.
“Ừ, bảo bối à, anh về rồi.” Lục Tiến hít lấy hương vị ngọt ngào bên cổ cô, gợi cảm trả lời bên tai cô.
“Nói chuyện một chút đi…” Sơ Vân đột nhiên bị kéo áo ra rồi xoa nắn bộ ngực hồng hào khiến cô càng hoảng hốt!
Lục Tiến hoàn toàn không nghe thấy lời Sơ Vân nói, chỉ xoay người đè lên thân thể yêu kiều khiến cho hắn nhớ mong cả ngày nay, chuẩn bị dùng cơn ân ái nồng nhiệt để diễn tả tâm trạng sung sướng của hắn.
Sơ Vân vội vàng quay đầu đi tránh né đôi môi gợi cảm của hắn.
“Lục Tiến, em muốn tâm sự với anh.” Cô dùng tay che miệng hắn lại, không cho hắn tiếp tục dụ dỗ cô nữa.
“Bảo bối muốn nói chuyện gì nào?” Lục Tiến chống người lên thân thể cô, hàm hồ đặt câu hỏi dưới lòng bàn tay non mịn của cô, sau đó đưa lưỡi ra liếm lòng bàn tay cô.
Sơ Vân đỏ mặt thu tay lại, trầm thấp lên tiếng, “Chuyện kia…có thể tiết chế lại một chút không.” Cô vặn vẹo quay đầu đi, không dám nhìn vào con ngươi đen có thể làm cho phụ nữ chết chìm của Lục Tiến, chỉ nhỏ nhẹ nói lên suy nghĩ của mình. Thân thể của hắn quá mạnh mẽ, nhu cầu lại quá mãnh liệt khiến cho cô không chịu nổi.
Lục Tiến nghe vậy thì sửng sốt vài giây đồng hồ, sau đó hắn nheo mắt, nét mặt điển trai mị hoặc hiện lên một nụ cười tà ác, “Em đang khích lệ anh đã làm cho em rất thỏa mãn đấy à?”
Hắn khẽ cười thành tiếng, duỗi tay ra bắt lấy hai bầu ngực trắng như tuyết, đang rung động trước mắt hắn khiến cho hắn mất hồn mất vía, sau đó cúi đầu xuống ngậm vào trong miệng, khẽ liếm mút.
“Á! Lục Tiến, anh đừng như vậy!” Cô kinh hãi kêu lên, xấu hổ vô cùng vội vã đẩy đầu hắn ra, nhưng Lục Tiến chỉ dùng một tay nhẹ nhàng đỡ lấy đã bắt được hai cổ tay bé xíu của cô, cố định chúng lên đỉnh đầu cô, sau đó tiếp tục dùng lưỡi nhiệt tình lưu luyến bên bộ ngực của cô, vật hùng tráng dán chặt lấy cô đột nhiên cũng bắt đầu nhiệt tình mè nheo nơi giữa hai chân cô.
Cách một lớp quần áo mỏng, hai vật ** kề sát nhau, làm bắn ra những tia lửa nóng hổi, xúc cảm kia làm cho Lục Tiến phát ra một tiếng than nhẹ say mê.
“Lục Tiến, anh hãy nghe em nói…” cô giãy giụa dưới người hắn nhưng lại không biết làm vậy sẽ càng khiến cho dục vọng của đàn ông dâng cao hơn, gần như sắp mất đi lí trí.
Đến khi hắn tự tay cởi lớp vải mỏng giữa hai chân cô ra, chuẩn bị dùng ngón tay đi vào thăm dò giúp cô sẵn sàng mở ra vì hắn thì rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa phải la lên, “Lục Tiến! Anh làm vậy khiến em cảm thấy em chỉ là công cụ làm ấm giường của anh mà thôi!”