Đại ca lại gặp chuyện gì nữa rồi, nảy giờ cứ đi tới đi lui vò đầu bứt tóc chả khác gì thằng khùng. Chắc lại có rắc rối gì với nàng đây, đúng là thiếu Óc đây thì đại ca chẳng làm được cái thể thống gì hết.
"Vô dụng, vô dụng, quá vô dụng."
Nói ra cái tự dưng hết hồn, đại ca đang nhìn, toi rồi.
"Mày lảm nhảm khùng điên gì vậy?"
"Hihi....em đang nhớ đến một nam chính rất ngu, à không, đần độn đúng hơn, trong một bộ phim ấy mà."
"Người ta làm gì mà mày chữi người ta kinh thế?"
"Để em kể đại ca nghe, thằng đó nó ngu như chưa từng được ngu, yêu mà không dám nói yêu, đứng kế gái mà như thể sắp tè ra quần, khi chưa yêu thì bản lĩnh thì hiên ngang lắm, yêu rồi thì có những hành động chẳng khác một thằng trốn viện."
Hơi kì kì, hình như nó đang ám chỉ mình thì phải, thôi, kệ mẹ nó, chuyện này không quan trọng, quan trọng là anh phải gỡ bỏ cái gai trong mắt mới vừa lòng vừa dạ.
"Mày xem đi."
Một đoạn video, đây là ly cà phê mà đại ca thức trắng mấy đêm để tìm ra nguyên liệu và pha chế, nó đã đổ hết dưới đất rồi, đây là chị hai này, chị hai đang trò chuyện rất thoải mái cùng với một anh chàng rất ư là phong độ, nhưng chững chạc, trưởng thành hơn hẳn đại ca, họ đang dành cho nhau những lời khen có cánh.
"Em hiểu rồi."
"Mày hiểu cái quần gì?"
"Đại ca đang ghen."
"Sủa."
"Ai nhắn cho đại ca đoạn clip này?"
"Không quan trọng, điều tao quan tâm là cái khác."
"Sắm điện thoại làm gì? Sao đại ca không điện hỏi chị hai đi?"
"Mày điên à, nếu tao hỏi và nói về đoạn clip cô ấy sẽ xem tao ra gì, cô ấy lại bảo tao theo dõi hoặc là không tôn trọng cuộc sống riêng tư, lu bu lắm."
"Đại ca làm theo lời em."
"Em nghe anh."
"Em đã uống hết cà phê chưa? Ngon không em?"
"Cũng ngon ấy, em đã uống sạch luôn ấy, không còn một giọt."
Thất vọng, rất thất vọng, cô đã nói dối, nhưng tại sao cô lại làm vậy, anh chẳng hiểu.
"Ừ, vậy tốt."
Nói rồi chẳng đợi cô trả lời anh đã cúp máy. Đại ca mặt bần thần, chẳng nói chẳng rằng rời đi. Đây là lần hiếm hoi trông đại ca chán trường đến thế, yêu làm chi để khổ đến thế...hâyz
"Buông ra...buông ra, cậu nghe không hả?"
Kéo thầy Tâm vào trong nhà ngay khi thầy vừa đặt chân xuống. Đẩy thầy xuống ghế với một lực đẩy rất mạnh, là người ngồi phòng cầm viết nên dĩ nhiên sức lực của thầy rất yếu, làm sao đấu nổi với sức mạnh của một gã giang hồ như anh chứ.
"Nhà thầy đây cũng giàu có gớm nhỉ."
"Cậu là ai? Tại sao lại tự tiện vào nhà tôi, tôi sẽ kiện cậu xâm phạm chỗ ở bất hợp pháp đấy."
"Kiện đi, tôi thách đấy, nhưng thầy cũng cần lưu ý một tí là khi thư gửi chưa đến được tòa mà cái mạng quèn của thầy đã bị vứt ở một xó xỉnh nào đấy."
"Cậu đang de dọa tôi sao?"
"Muốn biết thì cứ thử."
"Chúng ta không hề quen biết, nhưng nếu cậu đến đây và xử sự với tôi bằng những hành động ấy thì ắt hẳn tôi đã làm điều gì mạo phạm đến cậu rồi phải không?"
"Hahaha...cũng sáng đấy chứ. Không vòng vo nữa, tôi không cần biết thầy và Thảo Chi có mối quan hệ gì, nhưng tốt nhất thầy nên tránh xa cô ấy ra, cô ấy, là. của.tôi."
Ông thầy nhếch mép cười nhạt nhẽo, như thể đang khinh khi.
"Tôi chẳng thể hiểu nổi, một cô gái hoàn hảo như Thảo Chi tại sao lại có thể quen với một gã bất lịch sự và vô học thức như cậu."
"Ông lảm nhảm cái đách chó gì thế hả?"
Ông ta chỉ nhìn anh rồi cười, không thèm trả lời.
"Tóm lại, tránh xa cô ấy ra, nếu không, bần...bần.....hiểu chứ?"
Nói rồi, anh quay bước đi, anh biết, mình là một kẻ vô học thức, làm giang hồ mà, cần chi mà học thức. Anh còn biết, tim mình rất đau khi món quà mà mình tâm đắt dành tặng cho người con gái mình yêu mà cô ấy chẳng xem ra gì, rất đau khi cô thân mật với kẻ khác, và...rất đau khi cô nói dối anh. Giang hồ mà, anh không biết ăn nói văn hoa, xử sự phép tắc, anh chỉ biết dùng những điều ấy để bảo vệ tình yêu của mình. Chỉ mong sao hắn hiểu mà rời xa cô.
Đã ngày rồi mà không có thông tin gì về cô cả, nhắn tin thì không thèm trả lời, rồi điện muốn cháy máy mà không thèm nghe, ngày đầu máy còn đổ chuông, ngày hôm sao đã thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau, theo sau là một câu tiếng anh dài sọc, má nó, con mẹ này, bả mà ở ngoài chắc anh đập dô mồm của bả rồi, đang bực mình mà. Anh có đến tận nhà mấy lần nhưng chẳng thấy bóng dáng cô đâu, phải chăng chuyện gì đã xảy ra với cô? Mà cũng không đúng, gia đình cô quyền lực như thế nếu xảy ra điều gì ắt hẳn là báo chí sẽ sục sôi cho mà xem, đằng này....
Hôm nay anh đi thương lượng về một hợp đồng quan trọng, đây là hợp đồng đánh dấu sự chuyển hướng kinh doanh ngoạn mục, trước đây anh chủ yếu cho vãi lấy lãi, hay nhập vũ khí của những nước phát triển rồi xuất sang những nước láng giềng kém phát triển như Cam, Lào với giá cắt cổ. Ngoài ra còn mở một nhà hàng khá lớn nhằm làm nền để che mắt bọn công an. Hôm nay anh sẽ góp một phần vốn nhằm đầu tư cho một công ti sản xuất nhựa. Mong là mọi chuyện sẽ tiến triển tốt đẹp.
"Chào Từ Đổng."
"Ô, Hà Đổng, thật thất lễ khi phải khiến ngài chờ đợi, chỉ vì đi ngay giờ cao điểm nên kẹt xe ấy mà."
"Không sao, tôi hiểu mà, haha..."
"Hà Đổng đây quả là thước tắc, luôn lui tới những không gian yên tĩnh và trầm lặng, chứ không giống như những đối tác trước đây của tôi, họ luôn....."
"Luôn lui tới chồn lầu xanh với những em đào nóng bỏng, phải không?"
"Haha....đúng, rất đúng."
Bất chợt, anh liếc mắt sang góc bàn bên kia, đó....chẳng phải là cô và tên thầy giáo đó sao, anh cố liên lạc và không bỏ qua một cơ hội nào để gặp mặt cô nhưng đều không được, rõ ràng là cô tránh anh mà, phải chăng hắn ta đã lẻo mép với cô nên cô đã hiểu lầm anh. Cũng may Hà Đổng đây là người đàng hoàng nên hẹn anh ở phòng trà, nếu gặp những người khác chắc anh cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Ngồi bàn bạc mà chẳng thể đưa nỗi mọi thứ vào đầu, anh như kẻ điên, kẻ điên ngồi trên đống lửa, không thể chịu đựng thêm bất kì một giây một phút nào nữa, anh tiến về phía cô với một gương mặt hằm hằm sát khí.