Vừa dừng xe ở cổng trường, Bảo định xuống xe để mở cửa cho Chi.
"Anh Bảo, sao dây an toàn cứng quá, em không mở được."
Anh đành phải cúi đầu xuống để mở ra.
Anh ấy thật là thơm, một mùi thơm nam tính làm say đắm lòng người, nhìn gần gương mặt anh trên cả hoàn hảo, đặc biệt là chiếc mũi cao vút, ước gì mình có thể trở thành người yêu của anh thì thật tuyệt, nhưng trơ trẽn thay bà chị gái chết tiệt đã hớt tay trên, không thể như thế được, chị ta đã có quá nhiều rồi, mình không thể để người con trai mình yêu tiếp tục rơi vào tay chị ta, bằng mọi giá. Có vẻ như mình hơi nhẹ tay thì phải, chỉ chụp ảnh hay quay clip trò chuyện thì có vẻ quá tầm thường, chưa đủ lớn để làm họ tan vỡ, cứ đợi đấy.
"Ơ, em xin lỗi."
"Em làm cái trò gì thế hả?"
Rõ ràng cô ta giả vờ ngã để chạm vào mặt anh đây mà. Chẳng biết Thảo Chi có thấy không nữa, chẳng lẽ cô lại vô cảm đến thế, thấy người yêu mình thân mật với người khác mà chẳng có thái độ gì, chắc anh điên lên quá.
"Em ấy chỉ vô ý thôi mà, anh cũng đừng để tâm quá."
"Em biết gì không? Cô ta...."
"Thôi, cảm ơn anh nhé, đến trường rồi."
Nghe cô nói vậy anh cũng không nói gì thêm, xuống xe mở cửa cho cô, rồi đến con ranh đủ trò ấy.
"Trưa anh đến đón em nhé."
"Vâng, tạm biệt."
Cả hai cười như gửi gắm tình thương vào nụ cười giành cho đối phương, cô cười thật đẹp, ánh bình mình hòa vào khuôn mặt hiền hậu, làn tóc xõa bay bay làm tim anh xao xuyến. Quay lại thì thấy con nhỏ ấy cười, nụ cười chẳng khác gì thị nở đối với anh mặc dù nghe đồn cô ta ở trường này cũng sở hữu nhiều mối tình lắm.
"Cô Chi."
"Thầy Tâm."
"Buổi sáng vui vẻ nhé!"
"Vâng, thầy cũng vậy."
"Sao rồi? Ổn chứ cô. Cô là đại sứ của trường đấy, tiết học được đánh giá tốt thì cả trường thơm lây."
"Chuẩn bị thì cũng chuẩn bị rồi, chỉ nhờ vào vận may thôi thầy ạ."
"Cô tài giỏi thế may mắn gì chứ? À, trưa nay cô rảnh chứ? Cà phê cà pháo với tôi nhé, tôi mới học được cách pha chế mới toanh, cô may mắn lắm mới được tôi giới thiệu đầu tiên đấy."
"Thật sao? Vậy thì còn gì bằng. À, tôi có một số thắc mắc trong bài giảng, nhờ sư phụ đây chỉ giúp."
"Haha...sẵn lòng...sẵn lòng."
Trong mắt Thảo Chi, thầy Tâm luôn là một người thầy mẫu mực, tài ba, cũng có thể bảo là chí cốt ấy chứ, luôn có cùng những sở thích, cô rất vui vì đã quen thầy, được làm bạn với thầy. Trước giờ cũng chẳng nghe thầy nhắc gì đến vợ con, tuổi thầy cũng không nhỏ, hôn nhân cũng có thể có nhưng không nghe thầy nhắc, cô đoán chắc cũng không thuận hòa, nên tốt nhất không hỏi sẽ tốt hơn.
Buổi dạy bắt đầu, chẳng hiểu sao ban nãy còn bình thường, giờ vào nhìn cái vẻ mặt nghiêm nghị của ông giám đốc mà sinh ra run, ăn nói cũng không suông sẽ, cụ thể có ba người dự, thầy hiệu trưởng, thầy hiệu phó và ông giám đốc sở. Thầy Tâm ngồi đối diện hỗ trợ cô hết mức, khi cô đọc nhỏ không nghe được thì thầy ra hiệu vặn ga lên, lúc cô chỉ mải mê giảng mà không kêu học sinh phát biểu thì thầy chỉ vào các em ra hiệu, có khi cô nói sai kiến thức, thầy lắc đầu, cô hiểu nên sửa lỗi. Một giáo viên non trẻ mới ra trường như cô khi đặt vào thử thách thực sự mới thấy được bản lĩnh của mình tới đâu, và học thức, kĩ năng là không giới hạn, núi này cao còn có núi kia cao hơn. Thật không thể hình dung nếu hôm nay không có sự trợ giúp của thầy thì cô sẽ ra sao? Coi như cô nợ thầy một việc vậy.
Tiết học kết thút, thầy giơ tay kí hiệu good, thấy vậy cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Họp hội gì trong phòng mà sau đó cả hai thầy bước ra vẻ mặt ai cũng rạng rỡ. Nghe thầy nói ông ấy khen tiết dạy khá hay, cô trò kết hợp ăn ý, giáo viên mới ra trường mà đã khá thuần thục như vậy là đáng khen, nếu giáo viên lâu năm thì chắc rất có trình độ. Ông ấy có lời khen đến ban giám hiệu, đội ngũ giáo viên cũng như các em học sinh, trường xứng đáng với danh hiệu đã được trao tặng. Phải nói là cô rất vui, mời thầy một chầu như cảm ơn, nhưng thầy lại bảo:
"Cứ để ở đấy, nợ nó không chạy mất được đâu, tôi nói là sẽ đãi cô chầu cà phê hôm nay mà."
"Vâng, thưa thầy."
Lấy điện thoại nhắn tin cho Bảo khỏi đến rước, cô đi ăn với bạn, điện cho bác quản gia đến rước Thảo Ân, rồi cô mới đi cùng thầy.
"Chào ông chủ."
"Ừ."
"Đây...là quán của thầy sao?"
"Đúng vậy."
"Không ngờ thầy giỏi đến thế, trông quán thật trang nhã, sang trọng, nhìn vào cũng biết nó dành cho những tầng lớp Thượng lưu. Mà...tôi thấy nó hơi quen."
Thầy bật cười.
"Trước đây tôi đã từng dắt cô đến đây dùng ca phê rồi, chắc cô đã quên."
Suy suy nghĩ nghĩ, mới chợt nhớ.
"Đúng rồi, phải nói là nó rất ngon, cả trà lẫn cà phê."
Thầy cười rồi dẫn cô vào phòng pha chế, ở đây toàn là hương vị cà phê, công thức pha chế đếm từng cuốn, học thuộc hết cũng không phải tầm thường. Nhìn thầy làm rất điêu luyện, thầy vừa nhẩm công thức vừa làm, thật linh hoạt, sau tiếng, cả hai đã nhận được quả ngọt, vừa nhâm nhi vừa đàm đạo, khi uống cà phê của thầy, cô dường như không biết nói gì ngoài chữ tuyệt!
"Cậu ấy...là người cô Chi yêu sao?"
Cô khá bất ngờ khhi lần đầu thầy đề cập đến việc cá nhân của cô.
"Thầy nói anh Bảo sao?"
"Đúng đấy."
"Thầy đoán đúng rồi đấy, anh ấy là người tôi yêu."
"Cô đánh giá cậu ta thế nào? Nhưng hình như theo gốc độ của riêng tôi, thì...."
"Thầy đừng nhìn vẻ bề ngoài cũng như cách cư xử của anh ấy mà dễ dàng đánh giá bản chất của anh ấy, thật ra Khắc Bảo rất tốt, khi tiếp xúc nhiều tôi mới nhận thấy được con người thật của anh ấy."
"Với kinh nghiệm của một cô gái mới đặt chân vào cuộc đời thì liệu đánh giá đấy có chính xác."
"Chính vì là con gái nên tôi không dựa vào kinh nghiệm, mà tôi dựa vào trái tim vào linh tính thầy à."
Thầy trầm ngâm nhấp một miếng. Cô vô tình trong thấy một vết sẹo khá sâu trên tay thầy, nó mới lành, có vẻ như chỉ mới bị.
"Tay thầy..."
"À, hôm bữa tôi có gọt trái cây, vô tình làm đứt."
"À, ra vậy, thầy phải cẩn thận hơn chứ."
"Cảm ơn cô."
"Vâng."
Rõ ràng vết thương nằm trên cánh tay, không thể nào bị dao rạch khi gọt trái cây được, với lại nó quá sâu, giống như có một lực rất mạnh chém vào. Nhưng thầy đã nói thế thì cô cũng nghe theo, chẳng lẽ thầy nói dối cô làm gì chứ?
"Cô Chi sẽ như thế nào nếu có người tỏ tình với cô?"
"Thầy cứ đùa."
"Tôi nói thật, cô cứ trả lời."
"Tôi sẽ từ chối thật khéo léo, tôi sẽ giải thích với người đó rằng, tôi đã có người yêu, người ấy rất yêu tôi và chúng tôi rất hạnh phúc."
"Ra vậy."
Trông thầy rất buồn, khác hẳn với vẻ sốt sắn ban nãy. Cô nói gì khiến thầy buồn sao? Rõ ràng là không mà....