"Cậu Bảo à, làm ơn cư xử như người có học thức đi, làm ơn tôn trọng Thảo Chi, đừng có lần nào cũng nhe nanh múa vuốt, thử hỏi cái đó là tình yêu sao?"
"Mặc xác tôi. Thảo Chi, nói đi em, từ chối hắn đi. Đám cưới của chúng ta, anh đã thưa với hai bác, hai bác đã gật đầu đồng ý, anh vui lắm, anh đã chuẩn bị mọi thứ, hôm ấy, em chỉ cần làm cô dâu của anh."
Bỗng, Chi gạt phắt tay Bảo ra, tiến đến cạnh thầy Tâm.
"Em, đồng ý làm bạn gái anh."
Câu nói ấy, làm anh suýt ngã, chỉ một câu nói thôi mà làm đầu óc anh quay cuồng, chắc mình nghe nhầm thôi, đời nào có chuyện đó.
"Đừng đùa nữa em, không vui tí nào."
"Những gì em nói là sự thật."
Đúng, anh không nhầm, cô ấy đã nói rõ như thế mà. Dường như bản tính giang hồ trỗi dậy, bây giờ, anh còn muốn băm nát cô ra, giận, rất giận.
Bảo kéo tay cô đi, hắn ta ngăn lại.
"Cậu Bảo đây định dẫn bạn gái tôi đi đâu?"
"Tốt nhất mày nên buông ra, nếu không, tao không chắc cả mày và cái quán này nguyên vẹn."
Trong mắt hắn, Từ Khắc Bảo giờ đây chẳng khác con chó điên, có thể nhe nanh cắn bất kì ai, cũng đúng, đặt vào hoàn cảnh này, ai mà chẳng như thế, dù gì, cô cũng gật đầu đồng ý, còn sợ sệt gì nữa chứ, hắn buông tay.
Bảo kéo Chi sồng sộc, rồi đẩy cô rất mạnh vào tường, miệng thô bạo cắn lấy môi cô, cô chống cự, nhưng không thể, cô mặc cho anh làm gì thì làm, mình thì đứng yên như tượng.
Vô cảm, lạnh lùng, một chút xúc cảm không có, Bảo bần thần.
"Em có cảm giác gì không? Đêm ấy, có còn đọng lại nơi em, dù chỉ một tí."
"Không, một tí cũng không, mọi thứ thật vô vị, hãy kết thút nó đi."
"Vô vị? Kết thút? Nhưng với anh, mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Ánh mắt của em, nụ hôn ta trao nhau, cơ thể em, và mỗi cái va chạm, tất cả, anh đều nhớ, không thể nào quên được."
"Mình chia tay đi."
Anh khóc, mắt anh cay xòe, đỏ hoe. Em cũng khóc, nhưng em không thể để nó cho anh thấy, anh biết không? Anh đau mười, em đau một trăm, nhưng em phải làm vậy. Anh có thể sống, nếu thiếu em, nhưng, Thảo Ân, nó không thể sống nếu thiếu anh. Em phải bảo vệ em gái mình, bảo vệ cháu của mình. Anh à, hãy tha thứ cho sự ích kỉ của em.
"Tại sao? Cho anh một lí do, nếu nó không chính đáng, thì đừng có mơ mà anh đồng ý."
"Đơn giản vì chán."
"Không chính đáng, anh vẫn chưa chán."
"Nhưng em chán lắm rồi."
"Mặc xác em."
"Chúng ta không hợp nhau."
"Anh cảm thấy chúng ta rất hợp."
"Anh không thuộc tuýt đàn ông mà em thích."
"Vậy tuýt em thích là thế nào? Nói đi, anh sẽ thay đổi, một ngày không được thì một tuần, một tuần không được thì một tháng, một năm, nhất định, anh sẽ làm được."
"Nhưng em đã lỡ yêu thầy Tâm rồi. Đó mới là người đàn ông mà em tìm kiếm, anh ấy chín chắn, cương trực, rất đúng gu của em."
"Anh sẽ cố gắng....."
"Từ Khắc Bảo, em phải nói như thế nào, thế nào anh mới chịu buông tha đây, làm ơn, làm ơn hãy để tôi yên đi được không? Coi như tôi cầu xin anh đấy."
Ánh mắt anh nhìn em sao mà chua xót, có phải anh đang thất vọng lắm không? Xin lỗi....
"Ừ, thì chia tay, vậy là mình chia tay rồi đó, mọi thứ, chỉ là khói bụi. Cô vừa lòng rồi chứ? Xin lỗi, vì bấy lâu nay đã làm phiền cô, cô Dư Thảo Chi."
Anh đi, bóng lưng anh, sao mà quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ, lời anh nói, lạnh lùng lắm, tạm biệt anh, tạm biệt tình yêu. Thảo Ân à, tim chị như dao cắt khi nhường người con trai chị yêu cho em, em yên tâm, chị sẽ giúp em đến cùng, mong em hạnh phúc với sự hi sinh của chị.