Bước chân đến cửa phòng, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bờ, mồ hôi nhễ nhại.
Ắt hẳn ông chủ đã rất lo lắng, từ lúc điện đến giờ chỉ vỏn vẹn có phút. Mới vừa nghe tiếng ông chủ, cô nhắm nghiền mắt lại. Nhìn vợ mình tiều tụy nằm trên giừơng bệnh mà lòng anh xót xa, chỉ mới hôm qua thôi sao giờ vợ anh đã ra nông nỗi này.
"Bác sĩ, vợ tôi, cô ấy...?"
"Anh là chồng cô ấy sao?"
"Vâng."
"Sao anh bất cẩn quá vậy? Vợ anh đã có thai tháng mà để cho cô ấy thiếu hụt dinh dưỡng trầm trọng thế, tinh thần thì không tốt. Như thế ảnh hưởng rất xấu đến cả bé lẫn mẹ."
Ông ấy...ông ấy nói sao? Bé, rồi mẹ ư? Vậy, vậy anh đã có con, cô cũng đã có con. Anh đã làm ba, đứa bé là con của cô và anh!
Anh có nghe nhầm không, mặt anh trắng bệch, chân đứng không vững.
"Bác...bác sĩ nói thật chứ? Vợ tôi có em bé rồi sao?".
"Cái anh này, là bé trai, ba tháng rồi đấy."
Anh đứng lặng một hồi, như thể chưa tin lắm, rồi tự dưng ôm chầm lấy bác sĩ, cười như khóc, khóc như cười. Miệng không ngừng cảm ơn bác sĩ. Vị bác sĩ cũng phải tức cười trước sự vui mừng lạ lùng của ông bố trẻ.
"Lo mà quan tâm vợ cậu kìa, ở đấy mà cứ ôm tôi."
Bảo sực nhớ tới vợ, nảy giờ cứ vui mừng mà quên tất vợ với con.
Cô còn giận anh, anh cũng không rõ lí do lắm. Cũng tại anh, dạo này chẳng quan tâm lắm đến vợ mới dẫn đến cớ sự này, cảm thấy có lỗi với vợ khủng khiếp.
Muốn nói chuyện mà không dám lên tiếng, biết cô chỉ vờ ngủ, nhưng cũng không dám đánh thức.
Căn dặn chị giúp việc về nấu những gì bỗ dưỡng dành cho bà bầu, sắm sửa vật dụng cần thiết.
tiếng, tiếng...
Có người không dám động vào người vợ, không dám hỏi han tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi đấy. Có người nằm đấy vừa tức vừa buồn cười. Rốt cuộc anh là đại ca hay là con rùa rút cổ đây? Chồng ơi là chồng!
Có người mở mắt.
"Khát nước."
Có kẻ thấy vợ mở mắt, sai khiến, vui như bắt được vàng. Vội vàng đi lấy nước.
"Sao lại là cái này?"
"Vậy...vậy vợ uống nước nào?"
"Nước ngọt."
"Không được, vợ đang có em bé, nước ngọt không tốt, nước lọc tốt hơn."
"Nhưng em không thích!"
"Vợ nghe lời anh, mai mốt sinh em bé rồi anh cho uống."
"A, vậy là anh chỉ quan tâm đến cái thằng bé trong bụng chứ đời nào để ý gì đến tôi."
Bó tay, nhưng nghe là phụ nữ có thai rất khó tính, chắc vợ anh cũng vậy.
"Vợ uống nước lọc trước đi, cho đỡ khát, tí anh mua nước ngọt về sau."
Có người phụng phịu làm theo lời chồng.
Mấy phút sau thấy anh về, trên tay cầm ly sinh tố dâu, có người cảm động.
"Tén tén tén tèn...Đây, đây là nước ngọt của quý cô đây, mời cô thưởng thức."
"Đồ quỹ nhà anh.
Cô cười rồi, thấy cô vui anh cũng vui lây. Mắt cứ châm châm vào bụng vợ mà không dám động vào.
"Em...!"
"Gì?"
"Anh...anh...cho anh, thăm, thăm em bé tí nhé!"
"Con của mấy người, mấy người muốn làm gì thì làm, tôi không quan tâm."
Uầy, làm như thể nó không phải con em í, vợ với chả con!
Ai đó nép nhẹ đầu vào bụng vợ, tay xoa xoa, lại còn hôn hôn lên nữa ấy chứ. Mà hôn bụng thì cần gì phải nói, lợi dụng rồi kéo từ dưới lên trên, thăm con, thăm luôn bầu sữa của mẹ nữa ấy chứ.
"Làm gì đấy?"
"Anh chỉ xem thử vợ có đủ sữa cho em bé không thôi."
"Đồ cáo già nhà anh!"
"Con trai của ba Bảo phải thật khỏe mạnh, sau này phải thông minh, học giỏi và tài năng như mẹ Chi. Nhưng phải đẹp trai giống ba, mẹ Chi xấu gái lắm! Nghe không?"
"Không, ba xí quắc, chẳng khác gì chí phèo, mẹ đẹp hơn!"
"Đúng rồi, mẹ đẹp hơn, nhưng mẹ là vợ chí phèo, thì mẹ cũng là thị nở."
"Thôi, mệt quá! Xê ra đi."
"Sao vậy em?"
"Mấy người chê tôi xấu mà, bát bát lại đây làm gì?"
Ơ, đang giỡn mà, ấy vậy mà cô quay qua giận thật luôn...hâyz
"Mà nghĩ cũng đúng, chắc tại tôi xấu xí, bầu bì, nên mấy người chán ngán, nên dạo này đâu có thèm về nhà, đâu có thèm quan tâm tôi. Tôi biết hết ấy, đừng có mà qua mặt tôi."
"Đâu phải vậy, em hiểu lầm rồi."
"Thôi, đừng có mà ngụy biện."
"Vợ còn nhớ vụ nhà hàng mình bị vu khống là thức ăn bẩn không? Bếp trưởng là kẻ được thuê để bỏ con gián vào, hắn đã bỏ trốn. Mấy hôm nay anh bận là vì việc tìm hắn."
"Vậy anh đã tìm ra chưa?"
"Thật tiếc...."
"Thôi, anh cũng đừng bùôn, từ từ rồi mình cũng tìm ra. Em xin lỗi chồng, em đã hiểu lầm!"
Bảo nhìn vợ cười cười.
"Sao vậy anh?"
"Vợ ơi là vợ, anh vẫn chưa nói hết câu mà. Anh đã tìm ra hắn, từ hôm qua."
"Thật không?"
"Thật."
"Nhưng..."
"Nhưng sao anh?"
"Hắn vẫn ngoan cố không chịu hợp tác cùng chúng ta để nói ra sự thật."
"Chắc hẳn hắn phải có điểm yếu gì bị Dư Thế Phong nắm nên không dám khai ra."
"Vợ anh thật thông minh!"
"Em mà!"
"Nhưng thôi, em không nên để ý nhiều, cứ để anh lo. Vợ anh chỉ cần ăn, ngủ, rồi phục vụ chồng là được."
Mặt anh, gian như củ khoai lang.
Chi Chi Hồ.