Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cụ bà ơi, bên ngoài lại có khách tới kìa!”
Trong lúc mọi người còn đang âm thầm oán trách thì bỗng có người chạy vào từ cửa. “Khách? Lại là Hoan Châu sao?” Bà cụ trừng mắt. “Đúng vậy!”
Bà cụ cau mày, cảm thấy hôm nay cứ có điều gì lạ thường.
Trong lúc bà còn đang suy nghĩ, thì bỗng có một đám người mặc đồ đen bước vào. “Tổng giám đốc của tập đoàn Kiều Phương!” “CEO của công ty Thương mại Trương Khánh!” “Chủ tịch của Tĩnh Nguyễn Quốc!” “Chết tiệt, sao hôm nay mấy ông chủ này lại rảnh rồi đến đây tụ tập vậy!” “Trời ơi, từ khi nào mà tất cả các ông chủ có tiếng ở Hoan Châu này đều có quan hệ thân thiết đến vậy với nhà họ Triệu?”
Mọi người bắt đầu nhận ra thân phận của những vị khách này, họ thậm chí đã bắt đầu đoán già đoán non xem nhà họ Triệu có đang định tiến vào thịtrường Hoan Châu không. Chứ nếu không phải, thì sao lại có nhiều ông chủ lớn đến vậy? “Cụ bà, chúc cụ khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!” “Cụ bà, chúc cụ sống thọ, cuộc sống bình yên!” “Cụ bà.”
Mấy ông chủ kia đến nơi, thì việc đầu tiên làm là chào bà cụ, sau đó dâng quà tặng của mình lên cho bà.
Bà cụ thấy được trân trọng quá mà giật mình, rối rít đáp lại, mời mọi người ngồi vào chỗ, nhưng mọi người đều như Lỗ Vinh Thượng, sau khi từ chối một cách khéo léo thì lại bắt đầu nịnh nọt Lâm Thanh Di.
Cảnh tượng khác thường lại một lần nữa hiện lên, cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Đặc biệt là đối với con cái nhà họ Triệu, với họ, Lâm Thanh Di là điều đáng xấu hổ nhất trong nhà. Cô căn bản không thể làm bạn với nhiều ông chủ lớn đến thể, lại càng không có đủ thể lực để khiến những ông chủ này không ngại đường xa, chạy hàng trăm cây số, đến nhà họ Triệu ở tận Tôn Châu để chúc thọ cho cụ bà!
Thế nhưng, họ còn chưa kịp cười nhạo thì đã có một giọng nói đánh vỡ sự im lặng. “Quách Tiên Nhan của Y dược Thanh Di, đến chúc thọ cụ bà!”
Y dược Thanh Di
Nếu hỏi hiện giờ, đâu là công ty nổi tiếng nhất Hoan Châu, thì câu trả lời chính là Y dược Thanh Di.Mà cái tên Quách Tiên Nhan này cũng đã vang dội khắp tỉnh Hoãn, thậm chí là khắp nước Viễn.
Tất cả đều thấy hết sức khó tin, bỗng chốc, ánh mắt họ đã đổ dồn vào nhìn Quách Tiên Nhan đang ung dung bước đi.
Chẳng mấy chốc, Quách Tiên Nhan đã bước tới trước mặt cụ bà, ông ta chúc mừng bà cụ một câu rồi tặng món quà đắt tiền của mình cho bà. “Quách Tiên Nhan!”
Nhìn Quách Tiên Nhan đang cười nói không ngừng với bà cụ, Chu Chí Viễn và Triệu Ngọc Phấn tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Có lẽ tất cả đều đã biết Quách Tiên Nhan là ông chủ của Y dược Thanh Y, nhưng họ thì biết ông chủ thật sự chính là Sở Quốc Thiên.
Giờ Quách Tiên Nhan và những người khác lần lượt kéo đến đây, hiển nhiên, họ không đến vì Lâm Thanh Di... mà đến vì Sở Quốc Thiên
Trêи thực tế, giờ đây. Phần lớn mọi người đều biết, những ông chủ lớn đến từ Hoan Châu này đều không có thể lực mạnh bằng nhà họ Triệu, nhưng nhiều người hợp lực lại đến thế, dù nhà họ Triệu có quyền thế mạnh như thế thì cũng phải đối đãi một cách thận trọng.
Điều này, những vị khách mới đến đều biết, và con cháu nhà họ Triệu lại càng hiểu rõ hơn.
Đặc biệt là Y dược Thanh Di, dù công ty này trước mắt còn chưa hoàn toàn nổi lên, nhưng ai cũng có thể nhìn ra rằng trong tương lai, công ty này rất cótiềm năng phát triển. Nếu nhà họ Triệu có thể giữ mối quan hệ tốt với Y dược Thanh Di, thì thế lực của nhà họ Triệu có lẽ sẽ tăng thêm một bậc nữa!
Sau khi nói chuyện với cụ bà một lúc, Quách Tiên Nhan cũng bước về chỗ Lâm Thanh Di, nhưng lần này là Lâm Thanh Di chủ động lên tiếng chào hỏi: “Tổng giám đốc Quách, tôi không ngờ ngài cũng tới! "Ha ha, giám đốc Lâm dù gì cũng là giám đốc điều hành của Y dược Thanh Di chúng tôi, tôi là ông chủ, dù có bận rộn hơn nữa thì cũng phải dành chút thời gian đến thăm chứ. Thế mà Quách Tiên Nhan lại cười ha ha mấy tiếng, phất tay không hề khách sáo.
Giám đốc điều hành
Giám đốc Lâm!
Quách Tiên Nhan vừa thốt ra mấy câu này xong thì mọi người đều trở nên đờ đẫn, không biết phải làm gì.
Hóa ra Lâm Thanh Di là giám đốc điều hành của Y dược Thanh Di, thảo nào lại có nhiều ông chủ lớn ở Hoan Châu đến chúc phúc cho cụ bà đến vậy. Có lẽ họ cũng muốn đến hợp tác với Y dược Thanh Di chăng?
Dù sao thì tiềm năng phát triển của Y dược Thanh Di đã quá rõ ràng, người có đầu óc buôn bán một chút đều sẽ nghĩ đến chuyện hợp tác, so với việc được hưởng ké Y dược Thanh Di – công ty dược lớn nhất thị trường lúc bấy giờ, thì việc đi vài trăm cây đưa quà đã là cái gì?
Nhưng họ không ngờ Lâm Thanh Di lại đườngđường chính chính trở thành giám đốc điều hành của công ty Y dược Thanh Di. Trước giờ cô vẫn luôn im hơi lặng tiếng kia mà!
Sao lại thế được cơ chứ?
Tất cả đều đang thắc mắc.
Vậy có lẽ nào là vì nhan sắc của Lâm Thanh Di sao? Nhưng dù cô có xinh đẹp đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là người phụ nữ đã có gia đình rồi mà, không thấy đứa bé cũng lớn đến mức nào rồi sao?
Nếu không phải là vì sắc đẹp, thì năng lực làm việc của cô tốt đến vậy sao?
Mọi người đều đang ngẩn ra suy nghĩ, nhưng hai mẹ con Chu Chí Viễn thì biết rất rõ. Triệu Ngọc Phần nhìn đám người đang cố nịnh nọt Lâm Thanh Di, cắn răng hỏi Chu Trí Viễn: “Con trai, giờ chúng ta nên làm gì đây? Nếu con nhỏ Lâm Thanh Di kia được gia tộc coi trọng, thì chúng ta sẽ không còn đường báo thù nữa đâu!”
Chu Trí Viễn thoảng lộ vẻ nham hiểm, anh ta trả lời khẽ: “Không đâu, dù Sở Quốc Thiên có là ông chủ của Y dược Thanh Di, con cũng sẽ khiến anh ta phải trả cái già thật lớn. Muốn được nhà họ Triệu chúng ta coi trọng sao? Không có cửa đâu!” “Nhưng với tình hình hiện tại thì... nếu còn không khống chế được, càng để lâu thì sẽ càng rắc rối đó!” Triệu Ngọc Phần vội vàng kêu lên. “Chờ đợi!” Chu Chí Vẫn chỉ nói nhẹ một chữ rồi im lặng.
Triệu Ngọc Phấn hơi sững sờ, nhưng bà ta chưakịp mở lời thì đã có tiếng bước chân dồn dập đến gần.
Chu Viễn Viễn liếc mắt nhìn, khóe miệng dưới băng gạc lộ ra vẻ tàn nhẫn...
Tiếng bước chân càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc đã hấp dẫn sự chú ý của những vị khách. Triệu Quốc Ái thấy vậy thì tái mặt, nhìn bà cụ mà lạnh giọng nói: “Chị dâu, rắc rồi rồi, chị xem liệu mà xử lý đi!"
Bà cụ cũng thấy hơi lo lắng, nhưng thấy Lâm Thanh Di đang được cả tá ông chủ Hoan Châu bao quanh, bà lại thấy được an ủi chút ít.
Xem ra con bé Lâm Thanh Di này cũng có tương lai phết, có khi sau này lại còn tiến xa hơn nhiều...
Nghĩ thế, bà họ nhẹ một tiếng: “Chuyện gì rồi cũng phải đến thôi, không ai là dễ bắt nạt cả, nếu chúng ta có luận điểm đúng thì họ cũng không thể làm gì được ta!" “Chị... hi vọng chị sẽ không phá hủy toàn bộ nhà họ Triệu!” Triệu Quốc Ái giận dữ nói, dù biết giờ không phải thời điểm tốt để nói điều này, ông ta trừng mắt nhìn bà một cái, rồi không nói thêm gì nữa.
Chẳng mấy chốc, một đám người hung hăng đã kéo tới trước cửa.
Mọi người lập tức nhận ra người đàn ông trung niên đứng đầu chính là Lý Tiêu Du, người đứng thứ hai nhà họ lý, sau lưng ông ta là nhà họ Lương, nhà họ Chu... không có một ngoại lệ nào cả, tất cả đều là những cậu ấm từng bị thua tiền Sở Quốc Thiên, cùng với phụ huynh nhà họ.