Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lòng Tần Hải vốn đang tức giận, thấy mình chọc thủng thân phận Sở Quốc Thiên, anh còn dám bình tĩnh ngồi ở bàn chính, cảm xúc lập tức bùng nổ.
"Sở Quốc Thiên phải không? Tôi
không thể hiểu được, khi nào ngay cả một bác sĩ nhỏ cũng có khuôn mặt dày như vậy, anh lấy dũng khí ở đâu mà dám ngồi trêи bàn chính?”
"Có lẽ do Hạ Văn Tân đưa cho phải không?" Sở Quốc Thiên thản nhiên nói.
Anh biết rõ vì sao Tần Hải lại khó chịu với mình, đơn giản chỉ là lúc trước Hạ Văn Tân bởi vì mình mà làm mất mặt mũi đối phương. Đối với loại con cháu trong gia tộc này mà nói, mặt mũi là trêи hết.
"A, chú Hạ cho anh mặt mũi, anh còn có cảm giác ưu việt?" Thiếu chút nữa Tần Hải bị Sở Quốc Thiên chọc giận cười, anh ta chỉ chỉ một đám bạn học chung quanh, nói: "Anh tự mình nhìn xem, nơi này người nào không phải con cháu gia tộc, không nói loại bác sĩ nhỏ như anh, cho dù nhà họ Lâm ở sau lưng anh cũng không đủ để đứng trước mặt chúng ta!”
“Tần Hải, đủ rồi đấy!”
Mắt thấy Tần Hải càng nói càng thái quá, Hạ Yến rốt cục nhịn không được, nói: "Mặc kệ thế nào, Sở Quốc Thiên cũng là ân nhân của nhà họ Hạ chúng ta, cậu không cần quá đáng như thế!”
"Đúng đúng, hôm nay chính là sinh nhật tiểu công chúa Hạ Yên của chúng ta, tất cả mọi người đều ngừng cãi nhau lại!"
"Uống rượu uống rượu..."
Hạ Yến vừa nói ra, lập tức có một đảm sinh viên bắt đầu trò chơi.
Tần Hải thấy thế, chỉ có thể kiềm chế lửa giận trong lòng, cùng một đám bạn học tiếp tục đùa giỡn. Nhưng thỉnh thoảng ánh mắt của anh ta lại liếc nhìn Sở Quốc Thiên, anh ta cũng không có ý định buông tha Sở Quốc Thiên.
Rượu qua ba lượt, món ăn qua năm món.
Sở Quốc Thiên thấy Hạ Văn Tân vẫn chưa quay lại, trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác không tốt.
Ngay khi anh chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên, dư quang khỏe mắt thoáng nhìn thấy Tần Hải và mấy nam sinh lén lút lẩm bẩm vài câu, rồi đồng loạt đi về phía Hạ Yến.
"Các bạn cùng lớp, hôm nay là sinh nhật tiểu công chúa Hạ Yến, mọi người cùng nhau kính cô ấy một ly đi!"
"Chúc mừng sinh nhật Hạ Yến, chúc bạn vĩnh viễn mười tám tuổi!"
Đột nhiên, một đám bạn học đều đứng lên, chúc mừng Hạ Yến một tiếng.
Nhìn các bạn cùng lớp đều uống hết ly rượu, Hạ Yến thân là nhân vật chính chỉ có thể kiên trì uống rượu. Nhưng, cô ta vừa uống được một nửa, lập tức bị sặc, ngoại trừ không ngừng họ khan ra, sắc mặt cô ta cũng không còn chút máu, trêи trán chảy ra những hạt mồ hôi nhỏ.
"Yến Yến, có chuyện gì với bạn vậy?" Tần Hải thấy thế, ra vẻ quan tâm đỡ cô ta dậy.
"Không sao. Xin lỗi, mình cảm thấy không khỏe, có thể không uống được rượu.” Hạ Yến gian khó khăn trả lời một câu.
Tần Hải thấy thế, trong mắt hiện lên một nụ cười âm mưu thành công, anh ta bình tĩnh nói: "Yến, không phải bạn giả vờ đấy chứ? Hôm nay chính là sinh nhật của bạn, vừa rồi mọi người đều kính rượu bạn, bạn cũng quá không nể mặt đấy chứ?”
Tần Hải vừa nói ra, mấy nam sinh vừa rồi cùng anh ta đột nhiên phụ họa theo.
"Đúng vậy, Yến Yến, bình thường tửu lượng của bạn rất tốt, sao hôm nay lại không được?"
“Không được không được, bạn nhất định phải uống thêm một ly rượu!”
"Mau mau..."
Hạ Yến nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, cô ta muốn nói cái gì, lại nghe Thấy Tần Hải nói: "Yến, bạn cứ uống đi, mọi người đều ở đây, nếu bạn say rượu, cùng lắm là để mấy bạn nữ đưa bạn về nhà đi!”
"Vậy làm sao được, tôi đã mơ ước hoa khôi đại học Hạ Yến của chúng ta thật lâu rồi, loại công việc mệt nhọc đưa hoa khôi về nhà nên để cho tôi làm." Một nam sinh to béo khí phách nói.
"Đi cút đi..." Nghe nam sinh to béo nói, toàn trường đột nhiên vang lên một loạt tiếng la ó.
Tuy rằng thân thể của Hạ Yến khó chịu, nhưng nhìn thấy mọi người đều vui vẻ như vậy, vì thế muốn nhận lấy ly rượu trong tay Tần Hải.
"Cô không thể uống nữa."
Nào biết, Hạ Yến vừa nhận lấy ly rượu, còn không đợi Tần Hải cười trộm, Sở Quốc Thiên đột nhiên cướp lấy ly trong tay Hạ Yến.
"Sở Quốc Thiên! Anh có biết điều không? Tôi cảnh báo anh, bây giờ chú Hạ không có ở đây, không ai có thể giúp anh!" Thấy kế hoạch của mình bị phá hủy, vẻ mặt Tần Hải lập tức trở nên âm trầm.
Sở Quốc Thiên căn bản không để ý tới Tần Hải, anh nhẹ giọng nói với Hạ Yến: "Chắc là cô biết rõ tình huống thân thể của mình, nếu cô uống chén rượu này, thân thể cô sẽ xảy ra vấn đề lớn.”