Có Chồng Là Thần Y

chương 225: kĩ năng chữa bệnh của ông kém ông nói đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hồng Song Vũ hoàn toàn bạo phát, khiến đám người và cô gái mặt mụn suýt chút nữa cười phun ra, một vài học sinh không rõ chân tướng, càng là hận không thể đánh Sở Quốc Thiên một trận đau đớn.

Dù sao, địa vị của Hồng Giang Bách bày ra ở nơi đó, nếu như có thể lợi dụng một lần cơ hội này nịnh bợ Hồng Giang Bách một chút, nói không chừng sự nghiệp học tập, hoặc là sự nghiệp thực tập đều sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Sở Quốc Thiên chỉ là thản nhiên lướt qua đám người này, liền lên tiếng nói: “Tôi không nghe ông giảng bao nhiêu, nhưng lại từ trong nội dung bài giảng của ông phát hiện mấy chỗ quan điểm sai lầm.”

“Đầu tiên, ông nói đến phương pháp nấu thuốc Đông Y, ông nói nấu thuốc Đông Y phải cần lửa nhỏ hầm từ từ, không thể phủ nhận, đại đa số thuốc Đông Y xác thực là cần phải như thế, nhưng cũng có không ít dược liệu không cần.”

“Thứ hai, ông còn nói dương sâm nhằm vào đám người tròn mười tám tuổi đến tròn sáu mươi tuổi, ông không cảm thấy những từ nói qua loa này là đang làm lỡ đời học trò sao? Cho dù trên mạng tuỳ tiện tra một chút cũng phải đáng tin cậy hơn ông giảng rất nhiều rồi sao?”

Mọi người nghe vậy, vẻ mặt kinh ngạc.

Mà sắc mặt Hồng Giang Bách cũng xanh một trận đỏ một trận càng ngày càng khó coi.

Ông ta thừa nhận bản thân vừa rồi xác thực không chú tâm lắm, cho dù lệ thuộc sách vở cũng là tuỳ ý chọn nói, kết quả không ngờ đến vậy mà bị một người chơi game trên điện thoại nghe vào, còn nói ra trước mặt mọi người.

Nghe thấy đã có học sinh bắt đầu thì thầm to nhỏ nghị luận về bản thân, Hồng Giang Bách nhất thời tức giận nói: “Cậu nói bậy cái gì vậy, loại sai lầm cấp thấp này sao có thể là tôi nói ra chứ?”

“Có phải là ông nói ra hay không, mọi người tự nhiên trong lòng có đáp án.” Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói.

“Cậu...cậu đây là đang nghi ngờ chất vấn kĩ năng chữa bệnh của tôi sao?”

“Ông có thể hiểu như vậy.”

Đối mặt với sự miệt thị không lạnh không nóng của Sở Quốc Thiên, Hồng Giang Bách suýt chút nữa tức đến phun máu.

Ông ta muốn nói cái gì, nhưng bởi vì quá kích động lại làm sao cũng nói không ra lời.

Đám người cô gái mặt mụn thấy thế, sau khi trong lòng âm thầm mắng Hồng Giang Bách một câu, liền lại lần nữa giận dữ quát lên: “Thằng nhóc, anh quá đáng lắm rồi đấy, ngay cả mặt mũi của bác sĩ Hồng cũng không cho, có phải là không muốn ở lại học viện y học Nam Cung nữa không?”

“Đầu óc anh có phải bị úng nước không hả, bác sĩ Hồng nhưng lại là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của nhà họ Nam Cung, càng là một trong những đại biểu quan trọng nhất của hội thảo nghiên cứu y học lần này, anh dựa vào cái gì mà dám nghi ngờ chất vấn bác sĩ Hồng?”

Đám người cô gái mặt mụn cố ý cường điệu học viện y học Nam Cung, cũng như địa vị của Hồng Giang Bách ở hội thảo nghiên cứu lần này, chính là bởi vì nhắc nhở những học sinh khác đừng ầm ĩ lung tung.

Quả nhiên, lời của hai người vừa nói xong, những học sinh khác nhất thời liền phản ứng lại, cho dù những học sinh vốn dĩ thì thầm to nhỏ cũng đều vội vàng ngậm miệng, bắt đầu lần nữa công kích Sở Quốc Thiên.

Mắt nhìn thấy mọi người càng mắng càng hăng, Triệu Lạc Dĩnh cuối cũng nhịn không được nữa, chỉ thấy sau khi cô ta rít lên một tiếng, liền lợi dụng lỗ hổng một đám học sinh yên tĩnh, quát: “Đều câm miệng cho tôi!”

Triệu Lạc Dĩnh đột nhiên lên tiếng, khiến tất cả mọi người sửng sốt, nhưng rất nhanh, trong phòng học lại bạo phát ra tiếng trào phúng hỗn tạp.

“Vị đàn chị này, chị đây là đang giúp anh ta sao?”

“Chị phải rõ ràng, đây là học viện y học Nam Cung, học viện có quy định, không được xúc phạm giáo viên, chị có phải là muốn bị phạt không?”

“Bởi vì một thằng nhóc không biết gọi là gì, cô gái xinh đẹp này đừng ngu ngốc!

“Đàn em, nhanh chóng cải tà quy chính đi..."

Triệu Lạc Dĩnh làm sao cũng không ngờ đến đám học sinh này lại đảo lộn trắng đen như vậy, cô ta tức giận nói: “Đám các người bởi vì a dua nịnh hót căn bản không xứng học y, càng không xứng làm bác sĩ!”

Lại lần nữa nghe thấy loại từ ngữ không xứng làm bác sĩ, Hồng Giang Bách nhất thời liền không bình tĩnh nữa, ông ta cười lạnh nói: “Xứng hay không xứng làm bác sĩ không phải cô nói là được, là phải xem dưới tay có bản lĩnh hay không!”

“Bản lĩnh thật hả? Ông có không?” Sở Quốc Thiên xem thường.

“Sao lại không có, lẽ nào cậu muốn so tài với tôi?” Hồng Giang Bách nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên nói.

“Có thể”

Nghe thấy Sở Quốc Thiên không hề do dự liền đồng ý với mình, Hồng Giang Bách suýt chút nữa cho rằng bản thân đã nghe nhầm, nhưng tiếp sau đó chính là vui mừng khôn xiết.

Đông Y là cần phải có thời gian lắng đọng, mặc dù bản thân không nghiêm túc giảng bài, nhưng kỹ thuật chữa bệnh trong tay lại là thật sự, mà thằng nhóc này mới bao nhiêu tuổi, cho dù cậu ta thật sự có bản lĩnh thật, còn có thể mạnh hơn mình hay sao.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio