Người Ninh Tuấn Vũ run lên, đột nhiên Sở Quốc Thiên đùng đùng khí thế khiến anh ta có cảm giác như bị dã thú nhìn chằm chằm, cảm giác này rất phảng phất, giống như chỉ cần một chút cử động sẽ mất mạng bất cứ lúc nào.
“Ninh Tuấn Vũ, hôm nay anh đã lựa chọn rất sai lầm, sự lựa chọn này có thể thay đổi hoàn toàn vận mệnh của anh đấy!” Đột nhiên, Sở Quốc Thiên thu người lại đi về phía cửa, chỉ là lúc quay người lại, liếc bức bình phong của văn phòng một cái.
Phải mất một lúc lâu sau Ninh Tuấn Vũ mới hoàn hồn, lúc này anh ta mới phát hiện lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh từ lâu rồi.
“Lão Ngũ!” Ninh Tuấn Vũ định thần lại, khẽ khịt mũi nhìn về phía bức bình phong.
Đột nhiên, một người đàn ông trung niên với thân hình gầy gò nhưng có đôi mắt rất tinh tường bước ra từ phía sau bức bình phong, anh ta kính cẩn nói: “Ông chủ!”
“Nói cho tôi biết ý kiến của anh đi.” Ninh Tuấn Vũ trầm giọng nói.
“Rất mạnh!” Lão Ngũ trả lời.
“Nếu như bảo anh đối phó với hắn thì tỷ lệ thành công là bao nhiêu?” Ninh Tuấn Vũ lại hỏi.
“%...!có lẽ còn không bằng %.
Mặt Lão Ngũ nghiêm trọng nói.
“Gì chứ?”
Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Ninh Tuấn Vũ không ngờ rằng Lão Ngũ lại trả lời như vậy.
Là vệ sĩ riêng theo sát mình, Lão Ngũ đã cứu mạng anh ta không biết bao nhiêu lần.
Ngay cả khi anh ta tung hoành trên thương trường hơn cả đời người cũng hiếm thấy ai kề vai sát cánh, trung thành như Lão Ngũ, vậy mà bây giờ Lão Ngũ lại nó là đến % phần thắng cũng không có.
“Vậy thì...!Rốt cuộc Sở Quốc Thiên đáng sợ đến mức nào?”
Thấy sắc mặt của Ninh Tuấn Vũ trở nên khó coi, Lão Ngũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Ông chủ, anh tuyệt đối đừng để ý những gì hắn ta nói trước khi rời đi, loại người giấu tài như hắn rõ ràng là tẩm ngẩm tầm gầm mà giết chết voi đấy, nếu như chúng ta thực sự làm kẻ thù của hắn, chúng ta có thể sẽ chết thảm đấy!”
Ninh Tuấn Vũ thở gấp, cân nhắc một chút rồi nói: “Thông báo cho nhà họ Hoàng, Sở thần ý không đồng ý điều kiện của bọn họ, bảo bọn họ đi dò xét sự lợi hại của Sở thần y!”
Lão Ngũ cau mày, anh ta biết cuối cùng thì Ninh Tuấn Vũ vẫn không thể nể mặt đâu, nhưng vì biết tính khí của Ninh Tuấn Vũ nên cuối cùng cũng không nói gì, liền đồng ý và đi thu xếp.
Sau khi Sở Quốc Thiên rời đi, anh liền bảo Quách Tiên Nhan lái chiếc Maybach đến đón anh, nhưng sau khi suy nghĩ, cuối cùng anh cũng gọi điện cho Triệu Thiền Hoằng.
“Chí tôn!” Rất nhanh chóng, điện thoại được kết nối, giọng nói cung kính của Triệu Thiên Hoằng trong điện thoại phát ra.
“Có việc cần ông giúp đây.” Sở Quốc Thiên nói.
“Chí tôn cứ ra lệnh đi!” Triệu Thiên Hoằng nghe ra được sự tức giận trong giọng nói của Sở Quốc Thiên nên ông ta vội vàng đáp lại.
“Nếu không để lộ danh tính thực sự của tôi, ông nghĩ tôi phải làm sao mới có thể khiến Vạn Thịnh Tân Thành biến mất khỏi Hoan Châu?” Sở Quốc Thiên nói.
“Vạn Thịnh Tân Thành?”
Triệu Thiên Hoằng thở gấp, mặc dù Vạn Thịnh Tân Thành là khu biệt thự nổi tiếng nhất ở Hoan Châu, nhưng đây không phải là một doanh nghiệp địa phương, có vẻ là do một tập đoàn lớn từ bên ngoài đầu tư, nếu muốn dẹp bỏ nó thì cũng không dễ đến thế.
Tuy nhiên, nghĩ đến giọng điệu tức giận của Sở Quốc Thiên, Triệu Thiên Hoằng bất chấp nói: “Chí tôn, hãy cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ gọi lại cho anh!”
Lúc này ở Hoàng Hà võ đường Hoàng Thế Công đang lo lắng nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, cười mỉa nói: “Bác, có chuyện gì mà đột nhiên gọi cháu về vậy?”
"Bẹt!"
Không ngờ, khi Hoàng Thế Công vừa nói xong, bác trai của Hoàng Thế Công lại tát anh ta một cái thật đau, đột nhiên, trên má anh ta xuất hiện một vết hằn hình bàn tay.
“Bác, sao bác lại đánh cháu?” Hoàng Thế Công nói với đôi mắt đỏ hoe.
“Bản thân làm gì còn không biết sao?” Hoàng Thế Quân tức giận nói.
Hoàng Thế Công đột nhiên run lên, sợ sệt nói: “Bác, bác đang nói về chuyện Vạn Thịnh Tân Thành phải không?”
“Lẽ nào mày lại còn gây ra rắc rối nào khác nữa sao?” Hoàng Thế Quân nhíu mày.
"Không, không, không, cháu không có."
Nhìn thấy Hoàng Thế Quân lại chuẩn bị làm gì đó, Hoàng Thế Công sợ tới mức vội càng lui về phía sau hai bước: “Bác, cháu không có làm loạn gì ca!"
Nghe vậy, Hoàng Thế Quân hừ một tiếng và nói tiếp: “Biết tại sao bác lại đánh mày không?”
“Tại sao ạ? Có phải vì cháu đánh người ở Vạn Thịnh Tân Thành, gây rắc rối cho gia tộc không?" Hoàng Thế Công sững sờ hỏi.
Thấy Hoàng Thế Công vẫn không hiểu, Hoàng Thế Quân không khỏi thở dài nói: “Vạn Thịnh Tân Thành không là gì cả, nhưng mà tập đoàn sau nó rất