Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đúng vậy, đây là Hám Long Thập Tam Châm. Bởi vì huyết quản và kinh mạch của bệnh nhân này đã bị tắc nghẽn do giả dược, Nghi Long Cửu Châm hoàn toàn không có tác dụng, chỉ có Hám Long Thập Tam Châm mới có thể khơi thông máu huyết”
Sở Quốc Thiên cũng không giấu diểm, nói xong liền đi tới bên cạnh bệnh nhân tiếp theo.
Cùng lúc đó, Uông Giai Kỳ bưng một bát thuốc bắc đang bốc khói đi vào: “Sở Quốc Thiên, tôi dựa theo lời anh nói vừa rồi đã thay dược liệu tự mình nấu thuốc này.”
“Tốt lắm, mau cho bệnh nhân uống đi.” Sở Quốc Thiên nói xong chỉ vào bệnh nhân đã tỉnh lại.
“Được.” Uông Giai Kỳ đáp lại theo bản năng, nhưng khi nhìn thấy bệnh nhân, cô kỳ quái hét lên: “Ông ấy... ông ấy...
Nhìn thấy bệnh nhân đã tỉnh, Uông Giai Kỳ cảm thấy trong lòng chấn động, người này... vậy mà khỏe lại rồi sao?
“Cô còn thất thần làm gì vậy? Mau lên!” Sở Quốc Thiên nhìn thấy Uông Giai Kỳ đứng yên không nhúc nhích, không khỏi thúc giục: “Sau khi cho uống thuốc xong, mang cho tôi thêm mấy bộ kim châm cứu nữa
"Ừm ừm..."
Uông Giai Kỳ kìm nén sự bàng hoàng trong lòng, vội vàng đút thuốc bắc trong tay cho bệnh nhân, nhưng trong lòng cô ấy kϊƈɦ động đến nỗi cả bát thuốc trong tay cũng bị run rẩy không tự chủ được.
Cuối cùng cũng đút thuốc uống xong, Uông Giai Kỳ nhanh chóng tìm thêm vài bộ kim châm cứu, sau đó bị Sở Quốc Thiên gọi đi lấy thuốc, sắc thuốc
Phương pháp điều trị hiệu quả cao của Sở Quốc Thiên hiện tại đã thuyết phục được mọi người có mặt ở đó, một số người không tin tưởng Sở Quốc Thiên cũng im lặng.
Nhất thời khoa cấp cứu từ trong ra ngoài, ngoài tiếng thở nhẹ, chỉ có tiếng châm cứu liên tục của Sở Quốc Thiên.
Nhìn thấy kỹ thuật châm cứu vẫn nhanh chóng và điêu luyện của Sở Quốc Thiên, Triệu Lỗi không khỏi nói thầm trong lòng: Thuật châm cứu của tên này sao có thể lợi hại như vậy, cho dù là sư phụ có đích thân đến đây cũng chỉ có thể làm được đến thế là cùng?
Không biết đã qua bao lâu, lúc Uông Giai Kỳ bưng bát thuốc vào phòng cấp cứu, thấy sắc mặt Sở Quốc Thiên có vẻ hơi tái nhợt, cô ấy không khỏi quan tâm: “Sở Quốc Thiên, thế nào rồi, anh có ổn không?”
Cô ấy cũng là bác sĩ, đương nhiên cô ấy biết châm cứu không hề đơn giản như vậy mà vô cùng tổn sức lực, Sở Quốc Thiên đã một mạch chữa trị cho rất nhiều bệnh nhân mà đến cô ấy và bác sĩ Triệu Lỗi cũng bất lực, có thể nghĩ đến Sở Quốc Thiên bây giờ mệt mỏi như thế nào.
“Không sao đâu.” Sở Quốc Thiên tranh thủ trả lời.
Uông Giai Kỳ không còn cách nào khác là thỉnh thoảng phải hợp tác theo sự phân phó của Sở Quốc Thiên...
“Nhìn xem, tỉnh lại rồi!"
“Trời ạ, anh này giỏi quá nhỉ!”
“Thần Y, đây nhất định là Thần Y rồi!”
Khi Sở Quốc Thiên tiếp tục tiến hành châm cứu, tất cả bệnh nhân đều từ từ tỉnh lại, người nhà bệnh nhân và những người xem tại hiện trường đều không khỏi cảm thán hô lên.
“Bác sĩ Uông, theo đơn thuốc mà tôi kê trước đây, sắc thuốc rồi đút cho bọn họ uống hết đi.” Lúc này, Sở Quốc Thiên cũng từ từ thu tay lại, thở ra một hơi nặng nề.
Mọi người nghe xong đều thấy nhẹ cả người, ngay cả mấy người cảnh sát chờ bên cạnh đang đứng đợi cũng lộ ra vẻ cung kính đối với Sở Quốc Thiên.
Bọn họ liếc mắt với nhau, viên cảnh sát dẫn đầu tiến về phía trước và nói: “Nếu những bệnh nhân kia không còn vấn đề gì đáng ngại nữa, vậy... người phụ trách vẫn là nên đi cùng chúng tôi một chuyến hả?”
“Được.” Uông Giai Kỳ nghe vậy vừa đưa thuốc vừa gật đầu đáp lại, liền thấy cô ấy cúi đầu thật sâu với tất cả bệnh nhân và người nhà có mặt:
“Xin lỗi, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy đã gây ra không ít phiền toái cho mọi người. Với tư cách là người phụ trách khoa cấp cứu, tôi sẽ đưa ra lời giải thích rõ ràng nhất càng sớm càng tốt. Nhưng bây giờ tôi phải hợp tác với cảnh sát để điều tra. Tôi mong mọi người an tâm một chút và đừng nóng nảy, tôi xin lỗi mọi người một lần nữa!”
Sở Quốc Thiên nhìn về phía Uông Giai Kỳ, nghĩ ngợi rồi nói với mọi người: "Mọi người đừng lo lắng, sau này có vấn đề gì thì đều có thể đến bệnh viện Đông Y Lâm Thị. Bệnh viện chúng tôi sẽ không bao giờ trốn tránh mọi trách nhiệm, mong mọi người thông cảm cho bác sĩ Uông.”
Nghe được những gì Sở Quốc Thiên nói, một thanh niên đột nhiên lớn tiếng nói: “Thần Y, anh nói quá lời rồi, nếu không có anh, bố tôi lần này có lẽ đã đi rồi.”
“Đúng vậy, tất cả chúng tôi đều quan tâm đến vấn đề của ngày hôm nay. Kẻ đáng chết là tên Ngô Đức Thịnh kia, không liên quan gì đến Thần Y và các bác sĩ khác.”
“Bác sĩ Uông, đừng trách bản thân quá nhiều. Chúng tôi ân oán rõ ràng, sẽ chỉ tìm rắc rối với tên lang băm Ngô Đức Thịnh thôi!”
“Ngô Đức Thịnh, anh đừng tưởng bị bắt rồi sẽ không có chuyện gì nữa, anh là tên lang băm chó chết, nhất định sẽ bị báo ứng!”
“Đánh chết anh ta đi!”
Sự thấu hiểu của quần chúng khiến các nhân viên y tế có mặt tại hiện trường hết sức cảm động, nhưng Ngô Đức Thịnh lại sửng sốt khi thấy đám đông lại nhắm vào mình.
Anh ta vội vàng kéo viên cảnh sát sang một bên, van xin: “Đồng chí, anh mau đưa tôi đi đi...”
Nào biết anh cảnh sát kia giả vờ không nghe thấy, cố tình giữ khoảng cách nhất định với Ngô Đức Thịnh, đám đông thấy vậy thì ầm ầm lao về phía Ngô Đức Thịnh...
“Ôi, đừng đánh nữa... Tôi đã sai rồi, tôi sai rồi, ôi ôi...”
Trong nhất thời, ngoài tiếng nằm đấm vào da thịt trong phòng là tiếng la hét thảm thiết của Ngô Đức Thịnh, may mà cảnh sát đang cố gắng hết sức để khống chế trật tự hiện trường, nếu không Ngô Đức Thịnh còn chưa bị bắt đi thì đã bị giết chết ở đây rồi.
Cả Sở Quốc Thiên hay là đám người Uông Giai Kỳ... đều không thương xót Ngô Đức Thịnh, anh ta đã gây ra sai lầm lớn như vậy, nếu không có Sở Quốc Thiên ở đây có lẽ đã bị cả thành phố biết đến.
Cuối cùng, sau khi xoa dịu cảm xúc của đám đông, người cảnh sát dẫn đầu trừng mắt nhìn viên cảnh sát cố tình “làm ngơ” kia, mang theo Ngô Đức Thịnh đang hấp hối cùng với Uông Giai Kỳ rời khỏi hiện trường.