Dương Ngọc Hoa hình như đang nghĩ đến chuyện gì kinh khủng lắm.
Trong ánh mắt cô ta đầy nỗi sợ hãi, phải rất lâu mới trở lại bình thường, cô ta nhỏ nhẹ nói: “Lúc nãy không phải tôi đã nói rồi sao? Tỷ lệ chết ở đó rất cao, con cháu nhà họ Dương đều không muốn mạo hiểm tính mạng của bản thân.
Bởi vì những người đã đến trước đó có rất ít người trở về.
Cho dù có trở về cũng đều mắc phải những căn bệnh rất nghiêm trọng!”
Mọi người rất sốc, nhưng không đợi bọn họ phản ứng, Dương Ngọc Hoa nói tiếp: “Lần trước, tổ chức đó chọn trúng tôi, lúc đó bố tôi đã ra sức bảo vệ nên đã hủy bỏ được tư cách của tôi.” “Nào ngờ vào đúng thời khắc quan trọng, Dương Nhã Đan lại đến gây chuyện, hại tôi suýt nữa bị chọn đưa đi.
Các người còn cảm thấy tôi đá bà ta là quá đáng không?” “Cái bà Dương Nhã Đan đó sao lại xấu xa như vậy, cùng là người một nhà sao lại gây khó dễ cho chị chứ?" “Bởi vì sau khi tên của tôi bị hủy bỏ thì tổ thức đó lại chọn trúng con gái của bà ta đó ha ha ha..
Mọi người nghe xong mới hiểu được ân oán hận thù ở bên trong, bọn họ bỗng sôi nổi chỉ trích Dương Nhã Đan.
“Bà ta cũng quá xấu xa, không ngờ lại muốn hại chị Hoa của chúng ta!” “Cũng may chị Hoa của chúng ta phúc lớn mạng lớn, nếu không thì giờ chắc chẳng gặp lại được nữa!” “Đá hay lắm...!
Nghe thấy lời chửi bởi của mọi người, Dương Ngọc Hoa lại một lần nữa lấy lại thần thái ngất trời.
Khi cô ta chuẩn bị tiếp tục uống rượu thì bỗng phát hiện có một người đàn ông không biết đã xuất hiện trong phòng từ lúc nào.
“Võ Lực, sao anh lại ở đây?” Dương Ngọc Hoa chau mày nói.
“Cô Ngọc Hoa, tôi đến để thông báo cho cô trở về gia tộc” Võ Lực nhẹ nhàng nói.
“Trở về gia tộc? Không nhìn thấy tôi đang chơi với bạn sao? Có gì nói sau đi!” Dương Ngọc Hoa trả lời với vẻ mặt không vui.
Võ Lực nghe xong, cổ tay giật một cái, công tắc điều khiển âm nhạc trong phòng lập tức tắt ngay.
“Võ Lực, anh làm vậy là có ý gì?”
Dương Ngọc Hoa hét lên một tiếng rồi đứng dậy, nhìn Võ Lực với vẻ mặt khó chịu.
Nhưng Võ Lực không trả lời, chỉ im lặng nhìn Dương Ngọc Hoa.
Dương Ngọc Hoa nhận ra chuyện này có vấn đề, cô ta do dự một lát, ngập ngừng hỏi: “Ai bảo anh đến đây?”.
“Ba ông cụ!” Võ Lực từ tốn nói.
Âm!
Tuy Dương Ngọc Hoa đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, nhưng không ngờ là ba người lợi hại nhất nhà họ Dương gọi cô ta trở về.
Đột nhiên, cô ta không kìm được nuốt nước bọt, cũng không còn phấn khởi như lúc nãy nữa.
“Cô Ngọc Hoa, cô kéo dài thời gian cũng đủ rồi.
Tôi khuyên cô mau chóng đi với tôi." Võ Lực nói xong liền đi ra khỏi phòng trước.
Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Dương Ngọc Hoa bỗng giật mình, cô ta vừa đi ra ngoài vừa vội vã gọi điện cho bố mình.
“Con đừng lo, về nhà rồi có gì nói sau.
Không ngờ, điện thoại vừa nối máy đã có một giọng nói điềm tĩnh vang lên và dĩ nhiên bố cô ta đã biết chuyện này rồi.
Dương Ngọc Hoa muốn hỏi điều gì đó, nhưng đang định nói thì nhận ra bố đã cúp máy.
Không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể chạy thật nhanh đuổi theo Võ Lực.
Lúc này, Dương Chấn Đông đã sắp xếp ổn thỏa cho
Lâm Tâm Di và Dương Nhã Đan, còn Sở Quốc Thiên vừa mới kiểm tra lần nữa cho hai người phụ nữ.
Đúng lúc Sở Quốc Thiên vừa ra khỏi phòng của hai người phụ nữ, bỗng nhiên trợ lý Cam gọi điện cho anh và hỏi: “Anh Sở, theo lời dặn dò của anh, tất cả vệ sĩ cấp S đều đã được trang bị vũ khí, ẩn náu xung quanh nhà họ Dương, chỉ cần anh hạ lệnh, bọn họ lập tức sẽ xông vào bên trong!”.