Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Reng reng reng!"
Vào lúc đoàn người đang hoan hỗ, điện thoại di động của Yến Thành đột nhiên reo lên.
Thấy số hiện trêи màn hình, sắc mặt anh ta nghiêm lại, tiếp đó đi ra khỏi trường thi.
“Chủ tịch!”
“Yến Thành!”
Nào biết anh ta mới vừa nhấn nghe, phía bên kia điện thoại đã truyền đến một tiếng gầm gừ tức giận: "Rốt cuộc cậu đang làm cái gì đấy!”
Trong lòng Yến Thành khấp khởi, anh ta biết nhất định chủ tịch đã biết được chuyện Hoan Châu rồi, cho nên nhắm mắt nói: “Chủ tịch, ngài nghe tôi giải thích..."
“Không cần giải thích với tôi! Tôi cảnh cáo cậu, nếu như cậu không thể giải quyết tốt đẹp chuyện thi đấu ở Hoan Châu thì tự động từ chức đi!” Chủ tịch nói không lưu tình.
Vừa rồi, ông ta nhận được điện thoại của Cục trưởng Cục Vệ sinh dịch tễ nước Viễn, đối phương bày tỏ sự phẫn nộ đối với chuyện Hoan Châu.
Tuy rằng cục trưởng là lãnh đạo trực tiếp của ông ta, thế nhưng quan hệ cá nhân của ông ta với cục trưởng rất tốt, hơn nữa ông ta có thể có ngày hôm nay, cũng là ít nhiều là nhờ đối phương dẫn dắt.
Ngay trước khi cục trưởng cúp điện thoại, ông ta vẫn kiên trì hỏi thăm một tiếng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vốn cục trưởng còn không muốn nói, nhưng cuối cùng, không chịu được ông ta cố gắng quấy rầy nên mới nhỏ giọng lộ ra tin tức, người đứng đầu Tây Kỳ rất thất vọng đối với biểu hiện hiệp hội y học ở Hoan Châu!
Nghe nói như thế, lúc này chủ tịch ngây ra như phỗng, đến cấp bậc này của bọn họ đương nhiên phải biết người đứng đầu Tây Kỳ bây giờ là tổng chỉ huy ba khu bao gồm cả Hoan Châu.
Hiện tại bởi vì hiệp hội y học làm việc không ra gì, dẫn đến đoàn đại biểu nước Lãng diễu võ dương oai, làm người đứng đầu Tây Kỳ thất vọng, ông ta... Ông ta thực sự không dám tưởng tượng bản thân có thể bị xử phạt vì chuyện này hay không!
Cảm nhận được trong giọng nói của chủ tịch ẩn chứa phẫn nộ, Yến Thành vội vã nhận sai: “Xin lỗi chủ tịch, tôi nhất định sẽ giải quyết tốt đẹp chuyện này!"
Nhưng chủ tịch lại cũng không vì vậy mà nguôi giận, ngược lại càng thêm tức giận nói: “Đừng trách tôi không nhắc cậu, người trẻ tuổi hôm nay giúp Đông y chúng ta lấy lại tôn nghiêm kia cũng không phải người mà chúng ta có thể đắc tội, nếu cậu không dỗ ngọt cậu ấy cho tốt thì cả hai ta đều không gánh nổi đâu!”
Cái gì?
Nghe trong giọng nói âm u truyền từ trong điện thoại tới, Yến Thành hoàn toàn hóa đá.
Anh ta biết rõ địa vị siêu nhiên cùng với mạng lưới giao thiệp quan hệ của chủ tịch mình, nhưng bây giờ ngay cả chủ tịch cũng đều nói Sở Quốc Thiên là người anh ta không thể đắc tội, thậm chí có thể không chịu nổi, điều này…..
Yến Thành không dám nghĩ tiếp nữa, hiện tại trong đầu anh ta chỉ có duy nhất một ý nghĩ là tìm được Sở Quốc Thiên, tự mình xin lỗi anh, bằng không anh ta thật không dám tưởng tượng chủ tịch sẽ xử trí anh ta thế nào nữa.
Cùng lúc đó, Vương Vũ Huyền đã đi ra khỏi trường thi cũng gọi một cuộc điện thoại.
“Huyền à, tình hình thế nào rồi?” Bên đầu kia điện thoại truyền tới một giọng nói già nua.
“Bà ơi, cháu đã gặp một người rất lợi hại, anh ấy..."
...
Tất nhiên, bùng nổ nhất là các đài truyền hình lớn cùng với diễn đàn internet ở Hoan Châu.
Bởi vì có phóng viên ghi hình trong suốt cuộc thi, cho nên đài truyền hình cùng diễn đàn internet đều biết được tình hình cuộc thi đấu.
Ban đầu bọn họ vốn vẫn có thể xem video biết có một người trẻ tuổi dẫn đầu đi bục khiêu chiến y học nước Lãng, thế nhưng ngay khi sắp nhìn thấy mặt người trẻ kia, không biết vì sao hình ảnh lập tức dừng lại, ngay sau đó, tất cả video đều bị xóa sạch.
Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến tình của khán giả cùng với dân mạng nhiệt, huống chi sau đó đài truyền hình cùng với các diễn đàn lớn đã diễn tả lại toàn bộ quá trình bằng âm thanh.
Hóa ra trước trận thi đấu của Hoàng Văn Hữu, người trẻ tuổi kia đã hai lần liên tiếp đánh bại Kim Vương nước Lãng, trận thứ hai càng toàn thắng Kim Vương nước Lãng.
Mặc dù không được xem hình ảnh video, thế nhưng đài truyền hình cùng với các diễn đàn lớn còn là công bố một bức ảnh chụp mơ hồ, lại tiết lộ anh ấy họ Sở.
Ngay lập tức, toàn bộ Hoan Châu đều phấn khích, tất cả mọi người đều khen ngợi Sở Quốc Thiên, thậm chí, đưa anh lên độ cao anh hùng dân tộc.
Nhưng, cũng không thiếu người lên án mạnh mẽ nhà họ Lâm và Yến Thành cùng các lãnh đạo liên quan không tín nhiệm Sở Quốc Thiên.
Đối mặt với sự khiển trách của quần chúng, đám người Yến Thành, Chu Thiếu Phát lúc này lập tức mở một buổi họp báo, nhưng cũng không có thể tạo được bất kỳ hiệu quả nào.
Hiện tại tất cả mọi người đều có mong muốn đó là tìm được Sở Quốc Thiên người toàn thắng y học nước Lãng...
Đương nhiên Sở Quốc Thiên không có khả năng để cho bọn họ tìm được, sau khi anh lặng lẽ rời khỏi trường thi thì sớm nghĩ tới những phóng viên kia có thể sẽ quay video buổi thi đấu, cho nên đúng lúc hạ một mệnh lệnh cho Trương Hùng xóa bỏ tất cả video.
Làm xong đây tất cả, anh lập tức lên Maybach về nhà.
“Mẹ, mẹ đang làm gì thế?” Nào biết, Sở Quốc Thiên mới vừa về đến nhà thì phát hiện mẹ vợ Triệu Mai Hương bày hết vật đáng tiền trong nhà ra phòng khách.
“Làm cái gì?” Triệu Mai Hương nghe vậy khó chịu: “Bây giờ cả nhà chúng ta đều thất nghiệp, không có nguồn kinh tế, đương nhiên là muốn kiểm kê gia sản, nhìn xem sau này phải làm sao chứ còn gì nữa!”
“Vậy cũng không cần khoa trương như vậy chứ?” Sở Quốc Thiên cười khan một tiếng.
"Khoa trương á?” Sự tức giận hiện lên càng nhiều trêи mặt Triệu Mai Hương: “Hiện tại Thanh Di đều sắp lo chết rồi, đồ phế vật nhà cậu không chỉ không giúp một tay, còn nói tôi khoa trương?”
Sở Quốc Thiên nhướn mày, nhẹ giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Thanh Di lo?”
“Đương nhiên là bởi vì tiền! Bây giờ Thanh Di muốn gây dựng sự nghiệp kiếm tiền, nếu không, mỗi người nhà chúng ta ăn cái gì uống cái gì bây giờ?”
Triệu Mai Hương càng nghĩ càng giận, chỉ vào mũi Sở Quốc Thiên mắng: “Sở Quốc Thiên, đừng trách tôi khinh thường cậu, nếu câhy thật lòng thương Thanh Di cùng Bảo Nhi, thì nhanh tìm việc làm đi, không trông cậy vào cậu có thể kiếm nhiều tiền,... ít nhất... Cậu không cứ liên lụy Thanh Di chứ?”
Sở Quốc Thiên nghe xong, trong nháy mắt lập tức hiểu đại khái là chuyện gì, anh suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Mẹ, thật ra con có tiền, không cần các người cực khổ...
Triệu Mai Hương sửng sốt: “Cậu có bao nhiêu tiền?”
"Có..."
Sở Quốc Thiên vừa thốt ra, đột nhiên, điện thoại di động của Triệu Mai Hương reo lên, khi bà nghe xong, lập tức lo lắng nói: “Được được được, con đừng có gấp, mẹ lập tức bảo Sở Quốc Thiên đưa tới cho con!”
Triệu Mai Hương xong lập tức đi