Anh ta trước đây chỉ là không thèm tính toán với bọn họ, nhưng những người này được đáng chắn lần đồng đầu, ngày càng quá quắt, vả lại khả năng chịu đựng của anh cũng có hạn.
"Dì à, trước giờ cháu luôn coi Hiểu My là em gái của mình.
Những thử dì đã nói, cháu không hề nghĩ tới, mong dì không hiểu lầm.
Hơn nữa, cho dù cháu có muốn tìm nhà khác đi chăng nữa, cháu cũng sẽ không tìm đến nhà của dì.
Dì nên biết rõ hơn một người ngoài cuộc như cháu về nội bộ gia đình dì.”
Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói.
“Ôi kìa, cậu lợi hại quá nhỉ.
Cậu cũng biết là con gái nhà tôi cũng chỉ hợp tác với những người nổi tiếng mà thôi đấy à.” Hứa Phương Linh tỏ vẻ xem thường chống lại, lạnh lùng nói.
"Vậy thì sao?” Sở Quốc Thiên cười nhếch môi.
“Vậy thì sao? Cậu có biết sau này Lâm Hiểu My sẽ vươn lên đỉnh cao, còn người như cậu thì mãi mãi không có khả năng với tới được đầu
Hứa Phương Linh cười khẩy và đáp trả.
"Đó là chuyện của sau này, còn hiện tại thì cô ấy vẫn chưa có gì cả.” “Hiện tại sao? Cậu đang coi thường nhà tôi đúng không? Vậy thì cứ chờ xem, sau này đừng có đến cầu xin nhà tôi!" Từ Phương Linh tức giận nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên, sau đó liền quay sang chiếc RollsRoyce mà bà ta mới mua, lái xe bỏ đi một cách vụng về.
Cả Lâm Thanh Di và Sở Quốc Thiên ngay lập tức rời khỏi hồ với một tâm trạng tồi tệ.
Lâm Thanh Di định quay lại và muốn Sở Quốc Thiên ở bên cô, nhưng Sở Quốc Thiên đã từ chối.
Lâm Thanh Di cũng hiểu rõ tính cách của Sở Quốc Thiên nên cô cũng không ép buộc anh.
Nếu có quay lại thì nhất định sẽ bị bố mẹ chỉ trích.
"Được rồi, đợi anh trở về, anh sẽ bàn bạc thương lượng với họ.
Sở Quốc Thiên vốn dĩ muốn mọi chuyện phải rõ ràng, nhưng nhìn Lâm Thanh Di, anh lại có chút do dự Sau khi hai người tạm biệt nhau ra về, Sở Quốc Thiên trở lại Y dược Thanh Di.
Lúc này, Quách Bảo Trung lại gọi điện thoại tới.
“Tổng giám đốc Sở." Giọng nói của Quách Bảo Trung đầy cung kính và ân cần.
Kể ra cũng phải, làm gì có ai có thể đập phá tỷ trong chớp mắt như anh đâu.
Thế nên đầu ai dám đắc tội với con người này.
“Có chuyện gì vậy?" “Chuyện là như thế này, thưa Tổng giám đốc Sở, tôi đã chọn vai tổng tài của bộ phim, hiện tại tôi cần đào sâu kịch bản một chút, cần một số vai phụ phù hợp, sau đó có thể bắt đầu bấm máy được rồi.
Vì vậy hôm nay tôi qua đây hỏi anh để chọn ngày bấm máy.
Anh thấy sao?”
Sở Quốc Thiên suy tính một chút, nói: "Tùy anh sắp xếp, chọn giúp tôi một ngày tốt lành.
Quách Bảo Trung đồng ý.
Đột nhiên, không biết Quách Bảo Trung lại nghĩ tới chuyện gì, nói: "Tổng giám đốc Sở, còn một chuyện nữa, tôi hi vọng anh vẫn có thể đồng ý đi đến nơi này một chuyển “Gì cơ? Anh cứ nói." “Đó là, một điểm quay phim và chụp hình sẽ được xây dựng ở ngoại ô phía Bắc.
Phó chủ tịch giới điện ảnh và truyền hình sẽ đến, tối nay sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi.
Lúc đó, một số diễn viên trong danh sách cũng sẽ tham dự.
Tôi muốn mời anh đến góp mặt, không biết là liệu tối nay anh có rảnh hay không...!“Anh cứ gửi thiệp mời cho tôi là được.
"Được a thưa Tổng giám đốc Sở.
Tối nay tôi sẽ chu đảo tiếp đón.”
Quách Bảo Trung hết sức vui mừng nói.
Sở Quốc Thiên không nói thêm gì nữa, ngay lập tức cúp điện thoại.
Đến công ty, Quách Tiên Nhan tìm Sở Quốc Thiên để báo cáo mọi chuyện lớn nhỏ, đặc biệt là những xáo trộn xảy ra trong ngày hôm nay.
“Người đó tên là Lãng Hải Ninh, đến từ Yên Kinh, có quan hệ bạn bè khá thân thiết với nhà Nam Cung." Quách Tiên Nhan đưa thông tin cá nhân trong tay cho Sở Quốc Thiên, trầm giọng nói.
"Phía nhà Nam Cung có động tĩnh gì không?” Sở Quốc
Thiên nhìn lướt qua tập tài liệu.
“Bọn họ muốn đuổi người ra ngoài, và đã bắt đầu lợi dụng quan hệ rồi, chúng tôi đã thử ngăn cản, nhưng kết quả không như mong đợi." Quách Tiên Nhan vẻ mặt khó coi.
Sở Quốc Thiên ngước mắt lên nhìn, khuôn mặt nghiêm lại: “Có chuyện gì vậy?”.