Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi tất cả mọi người đang bàng hoàng, người phục vụ vội vàng đến chỗ người quản lý và nói nhỏ vào tai anh ta.
Người quản lý đầu tiên là ngây người, sau đó dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, anh ta đi đến bên cạnh Sở Quốc Thiên.
"Xin chào anh, tôi họ Giang, tôi là quản lý nhà hàng ở đây. Vừa rồi là chúng tôi còn thiếu hiểu biết. Nếu có gì xúc phạm, vẫn là xin anh lượng thứ!"
Lâm Văn Sang trợn tròn mắt, anh ta làm sao cũng không thể tin được rằng quản lý Giang, người mà bình thường gặp bản thân gặp cũng phải tươi cười chào hỏi, hiện tại lại đi xin lỗi Sở Quốc Thiên.
Nhưng điều khiến anh ta bất ngờ hơn nữa là sau khi Sở Quốc Thiên nghe xong, anh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn quản lý Giang: "Tại sao trước đó không thấy anh tới xin lỗi? Quá muộn rồi."
Quản lý Giang sửng sốt, sau đó mỉm cười: "Thưa ngài, lần này thực sự là do không hiểu biết nên mới gây ra hiểu lầm. Để đền bù, cửa hàng chúng tôi sẽ tặng miễn phí thẻ VIP kim cương cho anh, sau này ở nhà hàng chúng tôi anh có thể được hưởng chiết khấu thấp nhất, cùng với chất lượng phục vụ cao nhất. Tôi hy vọng anh coi như nể mặt nhà họ Trịnh, mời những người ở ngoài đi đi có được không? "
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Sở Quốc Thiên cười lạnh.
Anh làm sao mà không nghe ra được, người quản lý này nhìn có vẻ như đang nói chuyện hòa nhã với anh, nhưng thật ra mục đích chính là để dùng nhà họ Trịnh uy hϊế͙p͙ anh.
Quản lý Giang ánh mắt lóe lên một tia nghiêm nghị, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: "Thưa anh, mọi người đều là người kiếm ăn ở địa bàn Hoan Châu, không cần thiết phải nói đến tuyệt tình như vậy chứ?"
Sở Quốc Thiên trực tiếp không đáp lời nữa, sau khi lên tiếng gọi mấy người Lâm Thanh Di, liền đưa Bảo Nhi rời khỏi nhà hàng.
Quản lý Giang theo bản năng muốn ngăn Sở Quốc Thiên lại, nhưng khi nhìn thấy một đám binh lính ánh mắt giống như hổ rình mồi, anh ta chỉ có thể nuốt tất cả vào trong.
"Sở Quốc Thiên, anh làm cái gì vậy? Anh có biết nhà họ Trịnh có thể lực to lớn như thế nào không? Anh hiện tại đóng cửa nhà hàng của người ta, đến lúc đó bọn họ truy cứu, chúng ta phải làm thế nào?" Sở Quốc Thiên vừa mới đi ra khỏi nhà hàng, Lâm Thanh Di đuổi theo với một khuôn mặt khó coi.
Sở Quốc Thiên nhún vai, nói: "Người ta đã ức hϊế͙p͙ chúng ta thành bộ dạng như vậy rồi, tại sao vẫn còn phải nén giận?"
"Vậy thì anh cũng không thể gọi nhiều binh linh như vậy tới chứ! Anh làm như vậy rõ ràng chính là đang đắc tội rất lớn với nhà họ Trịnh đấy."
Lâm Thanh Di lo lắng, "Em biết anh có bạn bè quen người ở bên cạnh tổng chỉ huy, nhưng cũng không thể lúc này có chuyện cũng làm phiền người ta được đúng không? Hơn nữa, người ta cũng không thể giờ bảo vệ chúng ta được, ngộ nhỡ nhà họ Trịnh quyết tâm muốn báo thù chúng ta thì phải làm sao? Bảo Nhi còn nhỏ như vậy, nếu như con bé có mệnh hệ gì, em..."
Lâm Thanh Di vừa nói hai mắt liền đỏ lên, Sở Quốc Thiên không còn cách nào khác, nhẹ giọng an ủi cô: "Nhà họ Trịnh không dám đâu."
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên lúc này vẫn chưa nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc, cơn tức giận của Lâm Thanh Di càng thêm bùng nổ, vừa định nói gì đó, sau lưng đột nhiên vang lên một trận cười nhạo.
"Sở Quốc Thiên, không ngờ anh cũng thực sự có chút bản lĩnh đấy, lại còn gọi binh lính tới."
Nhìn thấy Lâm Văn Sang chậm rãi đi tới, Sở Quốc Thiên lãnh đạm nói: "Bạn bè giúp nhau, cũng không có gì."
"Haha, nhân lúc hiện tại vẫn còn thời gian có thể giả bộ ta đây được anh cứ giả bộ đi, anh bây giờ đã thực sự đắc tội tới nhà họ Trịnh rồi, không lâu nữa đâu bọn họ sẽ tới xử lý anh, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, đến lúc đó phải trông nom thật chặt vợ và con cái đấy, nếu không thì... " Lâm Văn Sang vẻ mặt dữ tợn nói một tràng.
Mặc dù bề ngoài anh ta không có vẻ gì là nổi giận, nhưng thực chất sự tức giận trong lòng anh ta đã bùng cháy đến cực độ. Phải biết rằng, anh ta đã làm một cái thẻ VIP kim cương đã tốn hết đúng triệu, kết quả còn chưa bắt đầu hưởng thụ được gì, vậy mà nhà hàng đã đóng cửa rồi, không cần nghĩ cũng biết anh ta uất nghẹn tới cỡ nào.
“Nhà họ Trịnh không dám.” Sở Quốc Thiên vẫn là bộ dạng vô cùng lãnh đạm đó.
“Hừ, cứ chờ xem.” Lâm Văn Sang cũng không dây dưa nhiều, dù sao Sở Quốc Thiên vừa gọi một đám binh lính, ngộ nhỡ bản thân thực sự ở đây mà xảy ra xích mích với anh, nói không chừng bản thân cũng rước phải chuyện phiền phức.
Lâm Văn Sang nói xong muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy Lâm Minh Quang, liền cười như không cười nói, "Bác trai, bác có lẽ là không biết, nhà các người gặp phải một rắc rối lớn rồi đúng chứ?"
Lâm Minh Quang trong lòng trầm xuống, theo bản năng hỏi, "Rắc rối lớn cái gì?"
“Đợi đến lúc đó các người sẽ biết thôi.” Lâm Văn Sang không nói cho rõ, sau khi để lại một nụ cười đùa giỡn, anh ta đưa người phụ nữ trang điểm đậm và lên một chiếc xe hơi sang trọng.
“Tên súc sinh này vẫn còn muốn chơi chúng ta cái gì nữa, chúng ta đã bị nhà họ Trịnh đuổi ra ngoài rồi, bọn họ lẽ nào còn cảm thấy không đủ sao?” Triệu Mai Hương lồng ngực run lên khi nhìn vẻ mặt của Lâm Văn Sang khi rời đi.
Lâm Minh Quang cảm thấy hơi căng thẳng, ông ta lẩm bẩm, "Vậy thì rốt cuộc rắc rối lớn là cái gì?"
Sở Quốc Thiên tuy rằng cũng cảm giác được có gì đó không đúng, nhưng vẫn là lên tiếng trấn an: "Không có chuyện gì đâu, anh ta chỉ là hù dọa bố mà thôi, đừng để trong lòng."
Sở Quốc Thiên không nói chuyện thì vẫn tốt, vừa mới mở lời, Triệu Mai Hương ở một bên liền mắng: "Đều là đồ phế vật nhà cậu, chỉ có phá hoại là giỏi. Hôm nay nhà họ Trịnh bị cậu xúc phạm như vậy, nhà chúng ta còn có thể sống yên sao?"
“Được rồi, mẹ, bây giờ nói chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta về nhà trước đi.” Lâm Thanh Di thấy những người ở trêи đừng đều nhìn qua chỗ họ, lập tức nhắc nhở.
Vì vậy, Triệu Mai Hương và những người khác chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Sở Quốc Thiên lên xe...
Ngày hôm sau, không lâu sau khi Sở Quốc Thiên ra ngoài đưa Bảo Nhi đến trường, một nhóm người mặc đồng phục đến nhà Lâm Thanh Di.
“Xin hỏi Lâm Minh Quang ở nhà chứ?” Khi Triệu Mai Hương mở cửa, một người đàn ông trung niên dẫn đầu hỏi.
Nhìn thấy cảnh này này, Triệu Mai Hương theo bản năng có chút sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì hỏi: "Đồng... đồng chí, xin hỏi các người đến tìm lão Lâm nhà tôi có