Không đợi quản lý Trương tiếp tục chất vấn, cũng không đợi người đàn ông hơn tuổi phản bác, chị Mẫn đang xem náo nhiệt liền trợn tròn mắt, là người đầu tiên đứng lên, nhìn chằm chằm Lâm Uyển Vy và hỏi.
"Câu chuyện của cô nghe rất đáng tin, nhưng nếu chỉ dựa vào những câu nói miệng của cô thì chúng tôi có tin được không? Cô cho rằng chúng tôi đều là những kẻ ngu ngốc sao?" "Bây giờ khách hàng đã có hồ sơ chuyển khoản, còn cô thì sao? Cô có gì?" "Cô nói rằng khách hàng chủ động gọi điện cho cô.
Họ chủ động chuyển tiền cho cô và đề nghị cô ngủ với người ta.
Vậy thì xin hỏi cô, lúc đó cô có ghi âm lại không? Có bằng chứng không?" "Cô liên tục nói rằng cô đã trả lại tiền cho khách hàng, nhưng bây giờ khách hàng nói với chúng tôi rằng cô chưa trả lại, và cô không có biện lại trong tay, cô hỏi khách hàng ở đây xem, họ sẽ tin cô hay tin khách hàng?”
Khi nói, chị Mẫn cúi đầu, kiêu ngạo nhìn Lâm Uyển Vy, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt mang theo ý cười tự mãn.
Chỉ cần có mắt nhìn một chút đều có thể nhận ra, Lâm Uyển Vy có thể đã bị sập bẫy của người khác.
Chuyển tiền qua, nhưng không nói rõ đây là tiền đặt cọc hay nói đến chuyện mua xe, mà lại gọi điện đến, còn đề nghị lên giường qua điện thoại.
Sau khi bị Lâm Uyển Vy từ chối, liền bắt Lâm Uyển Vy đền tiền, nhưng không nhận chuyển khoản ban đầu, thay vào đó, chỉ nhận tiền mặt
Đây rõ ràng là một cái bẫy được lên kế hoạch cẩn thận mà không muốn để lại bằng chứng cho Lâm Uyển Vy!
Lịch sử chuyển tiền đã trở thành điểm chết của Lâm
Uyển Vy.
Cô ấy không có gì để nói, cho dù cô ấy có ngàn vạn cái miệng cũng không thể kể ra mà không có bằng chứng.
Người lên kế hoạch này muốn cô ấy dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà, cũng không rửa sạch được tội!
Mẹ kiếp, thật là một kẻ độc ác
Quản lý Trương không ngốc, ông ta đã làm việc ở đây nhiều năm như vậy, còn loại người nào chưa gặp, còn thủ đoạn nào chưa nghe qua?
Ông ta hiển nhiên cũng nhận ra có cái gì đó không ổn, nhưng trong thị trường việc làm bây giờ, những chuyện âm mưu hại nhau thế này cũng không hiếm, hơn nữa ông ta và Lâm Uyển Vy không phải là họ hàng, cho nên đương nhiên ông ta sẽ không ngu ngốc mà đứng ra bênh vực cô ấy.
“Chi bằng như thế này đi.
Quản lý Trương nghĩ một lát rồi nói, “Khoản tiền đặt cọc triệu của khách hàng là do Lâm Uyển Vy tự nhận, vì vậy cô ấy phải chịu trách nhiệm bồi thường về việc này.
Còn về chiếc xe.
" "Giá gốc của chúng tôi là tỷ triệu, Vì Lâm Uyển Vy tự làm chủ, hứa bản cho khách với giá tỷ triệu, vậy thì số tiền chênh lệch đó, Lâm Uyển Vy sẽ tìm cách ứng trước và bù vào số tiền chênh lệch cho công ty
Một vài câu nói của quản lý Trương đã quyết định số phận của Lâm Uyển Vy.
Nghe vậy, chị Mẫn vui mừng khôn xiết, không nhịn được giơ ngón tay cái lên với quản lý Trương và kêu lên: “Quản lý Trương nói đúng.
Ai gây chuyện thì phải chịu trách nhiệm, đừng làm liên lụy đến người khác!" "Đúng thế, quản lý Trương làm đúng lắm!" "Loại con gái như cô ta, còn trẻ đã thiếu tự trọng, làm những việc không sạch sẽ, đền tiền cũng đáng đời!" Mấy cô nhân viên bán hàng còn lại xem náo nhiệt cũng vỗ tay tán thưởng.
Lâm Uyển Vy ngồi xổm trên sàn nhà lạnh lẽo một mình, sắc mặt tái nhợt, nước mắt không ngừng rơi, hai mắt sưng lên.
triệu! tỷ !
Cô ấy là học sinh vừa tốt nghiệp cấp , cô ấy lấy đâu ra tiền đền chứ?
Quản lý Trương không quan tâm đến mấy câu khen của mấy cô nhân viên, cũng không để ý đến Lâm Uyển Vy đang tuyệt vọng, mà trực tiếp quay người lại nhìn thấy người đàn ông hơn tuổi, cười híp mắt hỏi: “Thưa anh, tôi xử lý như thế anh thấy thế nào? Anh đã bằng lòng chưa?” "Tôi.." "Tôi không bằng lòng!"
Người đàn ông hơn tuổi thấy kế hoạch thành công, đương nhiên vô cùng vui mừng, nhưng khi anh ta vừa định gật đầu, thì một giọng đàn ông lạnh lùng đột nhiên cất lên..