Miku đập cửa thư phòng, trong lòng rối một đoàn "Gumi - san, chị ấy vào trong bao lâu rồi?"
"Hả, chưa đến năm phút thì phải!" Gumi khó hiểu nhìn Miku "Sao vậy, ông chủ gọi em ấy mà"
Miku cật lực lắc đầu "Chị không biết, chị không biết đâu..."
Đúng lúc ấy tiếng cửa thư phòng bật mở, ông Kagamine nhìn thấy Miku thì nở nụ cười "Tiểu thư, con đến chơi à?"
Miku không nói gì đẩy cửa lao vào. Trước mặt toàn máu khiến Miku hoảng sợ tột cùng, mùi máu tanh như kích thích sự sợ hãi. Miku run run chạy lại, nước mắt như chuỗi pha lên đứt hạt rơi xuống thấm vào vệt máu trên sàn.
Cô run rẩy chạm vào gò má nóng bừng của Rin, vệt máu kéo dài trên má.
"Rin!" Gumi lao đến, nhưng bị kinh sợ trước hoàn cảnh hiện tại một lúc sau mới vụng về gọi điện cho bác sĩ bằng giọng nghẹn ngào nức nở.
Miku trầm mặc, đôi mắt xanh sâu thẳm tựa hồ nước đêm giông bão. Hoàn toàn chẳng còn vẻ dễ thương như hôm qua. Sắc mặt của cô tựa như báo hiệu một cơn bão to gió lớn sắp ập đến.
"Rầm!" Cô giơ chân đạp thật mạnh vào cửa phòng Mikuo, tay khoanh lại.
"Mới sáng ra mấy người bị điên à?!!" Mikuo đầu tóc lòa xòa, đôi mắt vẫn mờ mịt mở cửa. Mãi lúc sau khi nhìn rõ người trước mặt đang không ngừng tỏa ra sát khí bức người thì anh mới nghiêm chỉnh lại.
"Em, có chuyện gì sao?" Mikuo chỉ cần nhìn thấy Miku liền tỏ ra dịu dàng chiều chuộng.
"Kagamine Len ở đâu?" Miku đối với thái độ của anh ta chỉ lạnh nhạt mở miệng, hoàn toàn ngó lơ thái độ chiều chuộng yêu thương kia.
"Hả? Em tìm thằng khốn đấy làm gì?" Mikuo lo lắng túm lấy tay cô, dường như còn có chút gì đó ghen tuông "Đừng qua lại với hắn làm gì!"
"Hắn ở đâu?" Miku gạt tay anh, bộ dạng sắp không kiên nhẫn được nữa "Nói, em không có nhiều thời gian đôi co với anh!"
"Anh dẫn em đi!" Mikuo đi vào phòng một lúc rồi đi ra liền lấy lại bộ dạng đẹp trai soái khí.
Vì ít ai gặp Len nên chẳng ai biết hắn ta ở đâu, tra địa chỉ nhà thì chỉ có cha mẹ hắn ở Miku đành gọi Mikuo.
Đứng trước căn hộ có vẻ đơn giản cách điệu trước mặt, cô nhìn Len đang từ từ bình tĩnh đi ra.
"Tiểu thư Hatsune, mới sáng ra tìm tôi có việc gì?" Trên người hắn khoác một chiếc áo phông đen rộng, chiếc quần vải xám làm tôn lên đôi chân dài thẳng tắp.
"Hôm qua anh đã nói gì với ông ấy?" Miku cắn chặt răng, khóe mắt cô bỗng chua xót khi nghĩ đến Rin đang nằm trong bệnh viện với một đống vết thương lớn nhỏ khiến cô không kiềm nổi đau đớn.
"Hôm qua tôi có nói với Hiệu trưởng..." Len nhàn nhạt nhìn qua, trong đôi mắt chẳng có nửa điểm gì gọi là quan tâm.
"Chị ấy ăn chơi lêu lổng bỏ bê học hành? Chống đối Hội học sinh trốn tội?" Miku căm phẫn "Anh biết rõ chị ấy vô tội, anh là tên khốn nạn, đốn mạt, tại anh mà chị ấy... chị ấy... Hức, tại anh! Tên khốn!"
Miku gào khóc nhào lên túm lấy áo anh, nước mắt như chuỗi vô tận chảy không ngừng thấm vào áo.
"Cô hiểu nhầm gì rồi, tôi đang làm trách nhiệm của tôi. Cô ta bị sao cũng không liên hệ đến tôi!" Len vẫn lạnh nhạt như vậy, những giọt nước mắt của Miku cũng không khiến anh dao động.
Mikuo chạy lại đỡ lấy người cô, Miku đờ người ra vài giây.
Anh ta nói không liên hệ đến anh ta...
Anh ta nói...
Vì Liên đoàn lo lắng tiểu thư của họ bảo vệ Rin mà không quan tâm nên đã đề nghĩ ông Kagamine thuê vệ sĩ cho cô.
Ông Kagamine tuy không muốn nhưng vẫn còn muốn giữ lại cái mặt nhìn Ban hội đồng nên nghe theo lời thư ký gọi giám đốc bộ phận Kinh tế - ba của Len lên.
Vì Len học cùng trường và ba của anh cũng là cấp dưới của ông Kagamine nên Len liền được chọn làm vệ sĩ của Rin.
Việc chọn vệ sĩ cứ thế liền trôi qua sơ sài và đơn giản như vậy.
Len nghe tin cũng chẳng mấy ngạc nhiên, cũng chẳng có gì phản kháng. Anh nghĩ nếu tốt cho ba mình thì chẳng có gì phải phản đối.
Đối với anh việc thông báo với Hiệu trưởng sự việc của Rin cũng không mấy to tát. Chỉ để ba cô ta dạy dỗ cô ta một chút thôi, vì sao họ phải quá gay gắt như thế?! Chẳng lẽ cô ấm cậu siêu nào cũng sợ hãi một vài câu quát mắng?!
Anh nghe lời ba đi đến chỗ hiện tại Rin ở, chỉ là bước chân vào trong bệnh viện khiến anh cảm thấy kỳ quái vô cùng.
Chẳng lẽ bị mắng một trận liền ốm?!
Mùi thuốc khử trùng tràn ngập không khí khiến anh càng thêm kỳ quái trong lòng.
Địa chỉ dẫn anh đến phòng xxx, tên bệnh nhân là Gumi Megapoig.
Len mang vẻ mặt nghi ngờ đẩy cửa phòng trắng toát trước mặt, tay cất điện thoại vào túi quần.
Phòng bệnh trắng tinh khiết như bị nhuốm nắng vàng buổi sớm mai, tia nắng chiếu vào phòng bệnh nhẹ nhàng, dịu nhẹ chiếu sáng đến giường bệnh.
Ánh sáng ấy ngược lại dịu dàng khiến người ta không nỡ nhìn vào, chỉ sợ lén nhìn một chút thôi cũng đủ khiến hơi ấm dịu dàng ấy tan biến...