Tần Đào đi học ở bên Mỹ, hơn nửa năm không gặp Tần Lệ nên kiên trì muốn tới nhà ngủ với cô.
Buổi tối hai chị em nằm trên giường, Tần Đào ôm tay Tần Lệ kể về những chuyện xảy ra xung quanh mình trong nửa năm qua.
Cô nàng không hề nhận ra chị gái mình có tâm sự, nói mệt rồi lại ngủ thiếp đi, rất là không tim không phổi.
Tần Lệ mất ngủ đến hơn nửa đêm, sáng hôm sau bị một cú điện thoại đánh thức.
"Buổi sáng tốt lành nha."
Trải qua một đêm, hệ thống vẫn còn ở đây, Tần Lệ có bệnh gắt gỏng khi thức dậy nên chỉ xem như không hề nghe thấy.
Cô sờ tìm điện thoại rồi nối máy: "Alo?"
"Cô chủ, tôi là Đới Quận, xin lỗi vì đã làm phiền cô nhưng công ty có một cuộc họp vào lúc mười giờ sáng cần cô tham dự."
Tần Lệ liếc nhìn thời gian, bây giờ là tám giờ rưỡi.
"Biết rồi."
Chờ cô nghe điện thoại xong, Tần Đào bị đánh thức trở mình cọ mặt trên gối, mơ màng hỏi: "Chị, sao thế?"
"Công ty thông báo chị đi họp."
"Họp à..." Giọng Tần Đào mềm mại: "Vậy chị cố lên nhé, em vẫn chờ ngày nghỉ mua du thuyền đó!"
Hiển nhiên cô nàng ngốc bạch ngọt này vẫn chưa biết bọn họ rất có thể sẽ trở thành chị em gái phá sản.
Nhưng mà cô nàng còn quá nhỏ, Tần Lệ không có ý định nói cho em mình nghe mấy chuyện phiền lòng này.
"Yên tâm đi, chị biết rồi."
Qua một đêm, Tần Lệ đã suy nghĩ rõ ràng.
Tần thị không thể xảy ra vấn đề gì được, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì thì ông già cũng chọn cô, nếu ngay cả cô cũng không giải quyết được khủng hoảng lần này thì đổi thành Tần Thần Vũ hoặc Tần Thăng Dương càng không được.
...
Trong cao ốc tập đoàn Tần thị, mấy nhân viên nhỏ mới chuẩn bị tài liệu cần dùng cho cuộc họp cao tầng xong, vừa chuẩn bị xuống lầu vừa nhỏ giọng trò chuyện.
"Sao lại là cô chủ tạm thời tiếp quản nhỉ?"
"Đúng đó, chúng ta đều cho là Tiểu Tần tổng sẽ quản."
"Hình như cô chủ chưa từng tham dự hoạt động của công ty, cô ta có được không thế?"
"Tôi nghe nói quan hệ giữa cô ta và chủ tịch với Tiểu Tần tổng rất kém, hơn nữa còn nóng tính, cực kỳ không tốt."
Cô chủ có tiếng xảo trá khó trị, hơn nữa còn không hiểu gì lại muốn nhậm chức, mấy người bọn họ đều cảm thấy thời gian sau này không thể tốt lên được.
"Chuyện để tám của cô chủ rất nhiều, tôi còn nhớ tháng trước truyền thông chụp được cô ta đang ăn cơm với một nam diễn viên đang hot."
"Tôi cũng nhìn thấy tin tức đó, nghe nói là niềm vui mới của cô ta."
"Lại đang yêu đương à? Đây là người thứ mấy rồi nhỉ?" Người nói chuyện vô cùng hâm mộ.
Mỗi vị bạn trai tin đồn đều có giá trị nhan sắc cực cao, như thế còn không khiến người ta hâm mộ à?
Đúng lúc này, một giọng nói cất lên: "Không có yêu đương, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi."
Mọi người nghe thấy tiếng nói chuyện thì ngẩng đầu lên, trước mắt bọn họ là một cô gái vô cùng khéo léo và xinh đẹp.
Vất vả lắm mới kết nối gương mặt này với gương mặt trong tin đồn, đám người đều bị dọa thành chim cút: "Cô, cô chủ!"
Tần Lệ "ừ" một tiếng rồi hỏi: "Phòng họp ở đâu?"
Cô đã nghiên cứu địa hình đến công ty, lúc đi ra thang máy còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy có người đang bàn tán về mình.
Mấy nhân viên nhỏ đang tính dẫn cô đi thì một người đàn ông trẻ tuổi đi ra.
"Cô chủ."
Tần Lệ nghe ra đây là người gọi điện thoại cho cô vào buổi sáng: "Đới Quận?"
"Là tôi, tôi dẫn ngài tới phòng hội nghị."
Mấy nhân viên nhỏ khẽ thở phào, lặng lẽ chạy đi.
Khí tràng của cô chủ quá mạnh!
Đi tới bên ngoài phòng họp, Tần Lệ nhìn thấy Lý Hàm – trợ lý riêng của Tần Hoành đang chờ ở ngoài cửa.
"Cô chủ, những người khác đã đến rồi."
Tần Lệ đến gần sát giờ, bây giờ vừa đúng mười giờ.
Lý Hàm lại nói với Đới Quận đang đứng bên cạnh: "Cậu đi chuẩn bị chút nước trà đi."
Trong lòng Đới Quận yên lặng mắng Lý Hàm không phải người, cùng là trợ lý của chủ tịch nhưng Lý Hàm cao hơn cậu một bậc, cao hơn một bậc thì có thể đè chết người à? Hắn ta không chỉ sai cậu làm việc vặt mà còn giao hết mấy chuyện không tốt cho cậu đi làm, chẳng hạn như là gọi điện thoại cho cô chủ vào sáng nay.
Tần Lệ không để ý tới sóng ngầm giữa hai vị trợ lý ở ngoài cửa, cô đẩy cửa phòng họp ra bước vào.
Trong phòng họp lập tức an tĩnh lại, người bên trong đều nhìn về phía cô.
Tấm thảm màu xám đậm, bàn hội nghị dài màu đậm, trên bàn mỗi người đều có một tách trà bốc hơi nóng, có tách trà còn có cẩu kỷ, vừa nhìn là thấy có sự khác biệt về tuổi tác.
Người đến tham dự cuộc họp này đều là cao tầng của tập đoàn Tần thị, đều là tiền bối của Tần Lệ, tuổi tác trung bình cũng khoảng bốn mươi tuổi.
cẩu kỷ là một vị thuốc Đông Y.
Đương nhiên cô vừa tới thì tuổi trung bình cũng bị giảm xuống.
Âm thanh của hệ thống lại vang lên bên tai cô: "Xem ra tất cả mọi người cũng không phải phục cô cho lắm."
Trong ánh mắt tràn đầy ý vị của tất cả mọi người, Tần Lệ cầm túi xách, giẫm giày cao gót, vô cùng tự tin đi tới ngồi xuống ở chủ vị.
"Cô đúng là...!không hề biết khiêm tốn tí nào."
Cho dù không phục thì sự thật cô là CEO tạm thay cũng sẽ không thay đổi được, không phục cũng chỉ có thể nhịn!
Về phần khiêm tốn...
Khiêm tốn có thể làm bọn họ chịu phục à? Đương nhiên là không thể.
Những người này đều là người tài trong người tài, bé thỏ trắng khiêm tốn sẽ bị ăn không xót lại xương.
Ánh mắt Tần Lệ đảo qua tất cả mọi người, đuôi mắt khẽ cong lên vô cùng xinh đẹp: "Chúng ta bắt đầu thôi."
Hội nghị do Vinh Hải chủ trì, Tần Lệ vừa mới nhậm chức nên không hiểu biết rõ như Tần Thần Vũ, vì vậy cô yên tâm thoải mái dựa lưng vào ghế nghe bọn họ thảo luận.
Tập đoàn Tần thị là một bộ máy cực lớn, cho dù tạm thời thiếu người điều khiển cũng có thể vận hành như bình thường.
Sau khi thảo luận một số công việc xong, mọi người nói tới nguy cơ to lớn mà hiện nay công ty đang gặp phải.
Sáng nay bắt đầu phiên giao dịch, giá cổ phiếu của tập đoàn Tần thị vẫn đang giảm xuống, bên ngoài có đủ loại lời đồn.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tần Lệ.
Cô nhậm chức, việc cần làm đầu tiên chính là giải quyết vấn đề này, nếu như giá cổ phiếu tiếp tục giảm xuống thì nợ nần hai mươi tỉ kia sẽ đè sập Tần thị.
Tần Lệ phát hiện mọi người đều đang chờ mình phát biểu, cuối cùng lên tiếng: "Hôm nay công bố tin tức tôi tiếp quản công ty ra ngoài đi, ngoài ra để cho bộ phận PR khống chế dư luận, ổn định lòng người trước.
Còn lại thì...!Tôi vẫn chưa hiểu rõ công ty lắm, tới đó rồi tính."
Phần phát biểu nội dung của Tần Lệ được điểm, thêm điểm đến từ thái độ tự tin của cô nên cộng lại là điểm.
Điều này làm cho những người vốn xem cô là đồ ăn hại cũng hơi bất ngờ.
"Được rồi." Vinh Hải nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên Lệ tổng đến, đúng là vẫn cần thời gian để làm quen."
Bởi vì đã có Tần Thần Vũ là "Tiểu Tần tổng" rồi nên để phân biệt thì mọi người quyết định thống nhất gọi Tần Lệ là "Lệ tổng".
...
Sau khi hội nghị kết thúc, Vinh Hải tự mình dẫn Tần Lệ đến phòng làm việc của cô.
Văn phòng ở cùng một tầng với phòng chủ tịch, ở ngay sát vách.
Không gian của nó rất lớn, có một mặt cửa sổ sát đất có thể quan sát được toàn bộ phía Nam thành phố.
Tần Lệ không ngờ mình cũng có một ngày ngồi trong văn phòng, đáng để đăng một bài lên vòng bạn bè.
Vì thế, cô chụp một tấm ảnh phối hợp với lời văn: Cuối cùng là một người gánh vác tất cả.
Ở sau cuối còn thêm một cái icon khóc hic hic.
Sau khi Tần Lệ đăng lên vòng bạn bè xong, chẳng mấy chốc đã có một đám người vào like và bình luận, mọi người đều an ủi cô là chủ tịch sẽ tỉnh lại sớm thôi.
Nhưng ở trong mắt một vài người, bài đăng trên vòng bạn bè này của Tần Lệ là khoe khoang trắng trợn, là hành vi làm trò vô cùng gai mắt.
Chẳng hạn như Tần Thăng Dương quái gở bình luận một chữ: Ha.
"Lệ tổng, tôi sắp xếp trợ lý giúp cô.
Có thể để trợ lý trước kia của chủ tịch tới với cô hay là cô có yêu cầu khác?" Vinh Hải hỏi.
Tần Hoành có tất cả bốn người trợ lý.
Tần Lệ suy nghĩ một chút rồi nói: "Để Đới Quận kia tới đây đi, ngoài ra anh chọn giúp tôi một người mới."
Dường như Vinh Hải không ngờ cô sẽ chọn Đới Quận, còn muốn một người mới nên khá kinh ngạc.
Tần Lệ cong môi cười, không giải thích.
Cô có ấn tượng không tồi đối với Vinh Hải, mới ngoài ba mươi tuổi đã là phó tổng kiêm tổng thanh tra vận hành công ty, năng lực chắc chắn khỏi phải bàn, hơn nữa không chỉ không hề không phục cô mà lúc họp còn giải vây giúp cô.
"Cảm ơn."
...
Ở nơi khác, ảnh đế Giang Thịnh Ngự đang ở nhà xem kịch bản lúc sáng.
Tiếng lật giấy sột soạt, ngón tay của anh nắm lại một góc.
Ánh nắng soi xuống, mỗi một đốt ngón tay đều rất rõ ràng, che đậy lực độ, bóng mờ hiện ra một chút trắng bệch, hình dạng hoàn mỹ như điêu khắc.
Tới gần giữa trưa, anh cầm điện thoại lên, trong lúc vô tình nhìn thấy trên màn hình có thêm một biểu tượng sặc sỡ mới chợt nhớ tới trò chơi nhỏ hôm qua anh trượt tay tải về.
Anh ấn mở biểu tượng "Con đường ảnh hậu" ra, sau khi tải xong, trên giao diện vẫn là nhân vật phong cách pixel chống nạnh, không hiểu sao nhìn có hơi chảnh.
Giang Thịnh Ngự nhìn cô chủ có tỉ lệ đầu và cơ thể : trên màn hình, ấn mở gợi ý bên cạnh.
Nội dung văn bản vẫn dừng lại ở phần giới thiệu nhiệm vụ mà hôm qua anh đang xem, giúp đỡ cô chủ trở thành ảnh hậu.
Anh tiếp tục nhìn xuống, sau đó xuất hiện thông tin cơ bản của cô chủ, bao gồm tuổi tác, chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng, còn có cả một đoạn miêu tả vẻ ngoài.
『 Dáng người cao gầy tinh tế, làn da trắng không có chút tì vết nào, mái tóc xoăn đen dài mềm mại như tơ lụa, gương mặt tinh xảo lớn khoảng bằng bàn tay, xinh đẹp rực rỡ.
』
『 Đánh giá giá trị nhan sắc cấp bậc: S+
Giới thiệu khác: ——
Cơ sở diễn xuất:
Hứng thú diễn xuất:
Đánh giá tính cách: Tính tình tiểu thư, cực kỳ tự luyến, có lòng đề phòng một người rất mạnh, mềm không được, cứng không xong.
』
Lúc nhìn thấy bốn chữ "cực kỳ tự luyến", đúng lúc trên đầu cô chủ nhảy ra bong bóng đối thoại: Bà đây đẹp nhất thế giới.
Lông mày của Giang Thịnh Ngự khẽ nhướng lên, đúng là cực kỳ tự luyến.
『 Độ khó của nhiệm vụ: S+ 』
Giang Thịnh Ngự xem xong giới thiệu thì chọt chọt nhân vật trên màn hình, chọt một cái là trên đầu của cô sẽ nhảy ra bong bóng đối thoại nhưng cũng chỉ lặp đi lặp lại hai câu nói: "Bà đây đẹp nhất thế giới" và "Nếu mi xin ta, ta có thể suy xét một chút".
Còn rất thú vị.
Mặc dù tuổi mới cất bước là hơi trễ nhưng cũng may điều kiện ngoại hình là cao nhất, nếu dựa theo giới diễn viên ở hiện thực ngày nay thì cũng không phải là không thể.
Trợ lý nhìn thoáng qua đã thấy Giang Thịnh Ngự cúi đầu xem điện thoại, khóe miệng còn cong lên một nụ cười hờ hững.
"Anh Ngự, anh đang chơi game đó hả?" Trợ lý rất khiếp sợ.
Nhìn phong cách còn rất lạc hậu, không ngờ là phong cách pixel.
"Đây là trò gì vậy?" Cậu ta tò mò hỏi.
Giang Thịnh Ngự cũng không ngẩng đầu lên, hững hờ nói: "Con đường ảnh hậu."
"???"
Ảnh hậu cái gì? Con đường gì? Đường ảnh gì cơ?
Trợ lý nói thầm: "Sao nghe chẳng giống mấy game đứng đắn mà con trai hay chơi thế nhỉ?"
Giang Thịnh Ngự liếc cậu ta một cái: "Cậu nói gì đó?"
Trợ lý sợ hết hồn: "Không có gì.
Anh Ngự, chuẩn bị ăn cơm."
Giang Thịnh Ngự "ừ" một tiếng, nhìn thấy bên phải giao diện xuất hiện một cái dấu chấm than mới nên ấn mở.
『 Trải nghiệm đầu tiên của cô chủ về giới diễn xuất, bước đầu tiên là thử sức, xin hãy tuyên bố nhiệm vụ thử sức cho cô chủ.
Cô chủ cần tham gia __ lần thử sức, mời lựa chọn:
.
.
.
Khác: 』
Cực kỳ tự luyến? Vậy nhận nhiều đòn hiểm từ giới diễn viên trước đi, nhìn nhận rõ hiện thực.
Giang Thịnh Ngự lựa chọn "Khác" rồi tiện tay nhập "", ngẫm lại cảm thấy quá nhiều thêm xóa bớt một số "".
Sau khi xác định xong, trên màn hình lại xuất hiện một khung chat hình vuông, trên đó viết: Mời hoàn thành nhiệm vụ thử sức lần.
Khung chat hình vuông này như là Giang Thịnh Ngự đang đối thoại với nhân vật trong trò chơi vậy.
Sau đó trên đầu cô chủ nhảy ra bong bóng đối thoại: Nếu mi xin ta, ta có thể suy xét một chút.
Hai khung chat này kết hợp với nhau nhìn giống như là anh đang cầu xin cô làm nhiệm vụ, mặc dù là trùng hợp nhưng cũng không khỏi cảm thấy hèn mọn.
Giang Thịnh Ngự: "...".