Tần Lệ nói cho Vinh Hải nghe "kế hoạch chặt cây" của mình, sau khi Vinh Hải nghe xong thì sắc mặt cũng trở nên trầm trọng: "Đây là chuyện lớn đó."
"Tôi biết." Tần Lệ nửa đùa nửa thật thử thăm dò: "Đừng nói là anh sẽ cản tôi nha?"
Vinh Hải cúi đầu đối mặt với ánh mắt của cô, đôi mắt Tần Lệ rất trong trẻo, sáng vô cùng.
"Đây là chuyện có ích cho công ty, đương nhiên tôi sẽ ủng hộ."
Tần Lệ cười một tiếng rồi nháy mắt với anh ta: "Vậy thì thông báo cho mọi người sáng mai mở họp đi."
Sáng hôm sau Tần Lệ tới công ty rất sớm, còn khoảng một tiếng nữa mới tới giờ họp nên cô tiếp tục xem bộ phim lúc sáng vừa xem được một nửa.
Bởi vì còn phải học khóa trình nên cô cũng không có nhiều thời gian, chỉ có thể nắm bắt mọi lúc, chẳng hạn như lúc ăn sáng hay là dọc đường.
Cô đang xem một bộ phim điện ảnh, diễn viên chính là Giang Thịnh Ngự.
Giang Thịnh Ngự hot như vậy, đương nhiên Tần Lệ đã từng xem phim của anh.
Bộ này là khá phổ biến, không nằm trong tác phẩm nổi bật của anh nên cũng ít được nhắc tới.
Đây là bộ phim thứ tư có Giang Thịnh Ngự mà Tần Lệ đã xem trong mấy ngày qua, cô nghi ngờ trong lúc Đới Quận xếp phim cho cô còn có ý đồ riêng, cố tình đặt nhiều phim như vậy.
Chỉ là một bộ điện ảnh thôi mà cũng đẹp nữa, không hổ danh là ảnh đế.
Ấn tượng của Tần Lệ đối với Giang Thịnh Ngự vẫn luôn là trưởng thành tao nhã, hoặc là lạnh lùng cao quý, trong bộ phim này, ấn tượng của cô dành cho Giang Thịnh Ngự đã thay đổi.
Bối cảnh bộ phim là ở một ngôi làng nhỏ trên núi, anh đóng vai một nhiếp ảnh gia.
Lúc gần tối trời đổ mưa, bầu trời còn hiện ra một ít vệt sáng, anh vừa mới trở về nhà, quần áo trên người đều bị mưa thấm ướt.
Anh cởi áo khoác, áo thun ẩm ướt nhăn lại dán trên da, mơ hồ có thể cảm nhận được lực lượng nam tính của riêng anh.
Không biết có phải do ánh sáng và thủ pháp quay phim hay không mà anh trong phim cực kỳ khác với khí chất cấm dục ngày thường, cực kỳ "dục".
Mới sáng ra đã thấy hình ảnh này...
Có người gõ cửa văn phòng, Tần Lệ vô thức nhanh chóng khép máy tính lại.
Hệ thống: "Ái chà, cô có gì đó sai sai nha."
Tần Lệ kịp phản ứng lại, cô cũng không biết tại sao mình phải chột dạ, chỉ xem một bộ phim đàng hoàng thôi mà.
Cô cười khẩy: "Chị đây có gì sai chứ!"
"Vào đi."
Đới Quận đẩy cửa đi vào thì thấy Lệ tổng của bọn họ đang ngồi trước bàn làm việc, ánh nắng sớm chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất, rơi trên người cô, cả người cô như tản ra một vầng hào quang trông rất đẹp.
"Lệ tổng, chuẩn bị đi họp."
Tần Lệ đứng dậy, khóe môi nở nụ cười rất ngầu: "Đi thôi."
Phải đi chặt cây rồi.
...
Trên hành lang ngoài phòng họp, Tần Lệ gặp Tần Thần Vũ cũng tới họp.
"Chào anh trai."
Tần Thần Vũ mặc một bộ âu phục màu xám, rất chín chắn: "Đã lâu rồi cô không tới thăm ba, xem ra sắp quên sạch rồi đó."
Đới Quận và Hi Hi đi theo sau cũng hiểu, Tiểu Tần tổng đang ngầm nói Lệ tổng của bọn họ không hiếu thảo.
Tần Lệ cũng không tức giận, mỉm cười nói: "Dù sao tôi phải quản lý một công ty lớn như vậy, cả ngày trăm công ngàn việc, mà anh cũng đâu bận gì đâu nên có thể đi thăm giúp tôi, chúng ta tự động phân công cũng tốt mà."
Đới Quận và Hi Hi cảm thấy Lệ tổng của họ vẫn ác hơn một chút, vừa khoe khoang bản thân mình tiếp quản công ty, vừa cười cợt Tiểu Tần tổng không được tiếp quản công ty nên đâm ra rảnh rỗi.
Quả nhiên sắc mặt Tần Thần Vũ không được tốt cho lắm: "Ha."
Tần Lệ nâng cằm, cũng không hề hòa nhã gì: "Hừ."
Vinh Hải đi tới: "Lệ tổng, Tiểu Tần tổng."
Hai anh em Tần Thần Vũ và Tần Lệ lập tức như chưa từng xảy ra chuyện gì, đổi thành hình ảnh anh em hòa thuận.
Đi tới cửa phòng họp, Tần Lệ khiêm nhường: "Anh trai vào trước đi."
Hệ thống: "Đúng là thánh diễn mà."
Trong phòng họp, mọi người đều xì xào bàn tán.
"Lệ tổng định nói gì nhỉ?"
"Không biết nữa."
Người tham gia đều không biết hôm nay họp về nội dung gì.
"Ai mà biết cô tiểu thư đó lại tính làm gì nữa."
Có vài người nói chuyện không giấu được sự khinh thường, như giọng cha vậy.
Đám bọn họ đi tới đâu cũng được người ta nịnh nọt tâng bốc, bây giờ phải "chơi đồ hàng" với một hậu bối, nghe theo sự lãnh đạo của một đứa con gái chẳng biết gì.
Tần Lệ đi rất nhẹ nhàng, trực tiếp ngồi trên vị trí trung tâm.
Cô nhìn lướt quanh phòng họp, đuôi mắt khẽ cong lên: "Đến đông đủ cả rồi thì chúng ta bắt đầu thôi."
Cô liếc mắt ra hiệu cho Đới Quận, Đới Quận hắng giọng, chuẩn bị bắt đầu.
Lúc đầu cậu biết hôm nay cậu phải công bố "kế hoạch chặt cây" này là cậu đã từ chối rồi, trò này khác gì kéo thù hận đâu!
Tần Lệ: "Sợ gì chứ? Tôi cũng có nói là cậu nghĩ ra đâu."
Thân là công nhân viên của Lệ tổng, Đới Quận không thể từ chối được.
Theo nội dung cuộc họp mà Đới Quận nói, bầu không khí trong phòng họp dần xảy ra biến hóa, ngoài mặt là gió êm biển lặng nhưng sóng ngầm đã bắt đầu cuồn cuộn rồi.
Chờ cậu nói xong, Tần Lệ như không quan tâm đến sắc mặt từng người, tổng kết lại: "Vậy nên vì sự phát triển của công ty, nhất định phải cắt bỏ những hạng mục không kiếm ra tiền này."
Giọng cô truyền vào tai mọi người rất rành mạch, có người lên tiếng chất vấn: "Lệ tổng, đây đều là do chủ tịch duyệt, cắt bỏ không ổn lắm đâu?"
Đới Quận thầm mặc niệm: Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi.
Tần Lệ hỏi lại người kia: "Hạng mục không kiếm được tiền, không cắt bỏ mới là không tốt cho công ty chứ nhỉ?"
"Có lẽ Lệ tổng không biết, có vài hạng mục chỉ tạm thời chưa kiếm được tiền mà thôi, tương lai sẽ có xu thế tốt hơn.
Cô phải nhìn xa trông rộng, Lệ tổng không biết mấy cái này thì cũng thường thôi."
"Ba năm rồi lại ba năm? Công ty có làm từ thiện đâu, hơn nữa tôi không cảm thấy mấy hạng mục này sẽ có triển vọng trong tương lai, có lẽ ông hơi lạc hậu rồi đó."
Tần Lệ nói ông ta lạc hậu khiến ông ta tức giận không thôi.
Trưởng phòng marketing lên tiếng: "Lệ tổng, mấy chuyện này vẫn phải nghe theo chủ tịch nữa."
"CEO tạm thời cũng là CEO, bây giờ phải nghe theo tôi." Ánh mắt Tần Lệ rất kiên định, cực kỳ cứng rắn.
Tần Thần Vũ cũng gia nhập vào phe phản đối, nghiêm túc nói: "Bây giờ ba vẫn chưa tỉnh lại mà cô đã vội hành động rồi, có phải dã tâm của cô lớn quá rồi không Tần Lệ?"
"Tôi nghĩ cho công ty thì là dã tâm lớn à? Tôi cũng đâu có dùng số tiền còn thừa từ việc cắt bỏ hạng mục đó để đầu tư vào hạng mục liên quan tới tôi đâu? Tiền cũng sẽ không về tay tôi, tôi có dã tâm gì chứ?"
Tần Lệ nói ra nguyên nhân mà rất nhiều người phản đối, đó là vì lợi ích.
Ngoài những người phản đối ra thì đương nhiên cũng có người ủng hộ, nhưng mấy người tinh ranh này đều đang quan sát, thỉnh thoảng mới góp lời vào.
Dù sao người phản đối đều là mấy nguyên lão, bọn họ không biết Tần Lệ có làm được chuyện này không, không biết cô sẽ làm CEO được bao lâu nên không muốn đắc tội với người khác.
Hai bên tranh chấp, thậm chí có người còn lấy lai lịch và tuổi tác ra để lên án Tần Lệ không có hiểu biết.
Cuối cùng mọi người tan rã trong không vui, hội nghị cũng kết thúc.
Đới Quận và Hi Hi nhìn Tần Lệ bằng ánh mắt sùng bái, Lệ tổng của bọn họ quá mạnh, mấy người kia đều hổn hển rời đi.
Tần Lệ bưng cà phê lên uống một ngụm, chuẩn bị rời khỏi phòng họp.
Bàn về cãi nhau thì cô chưa từng ngán ai bao giờ.
Vinh Hải cũng chưa đi, anh ta lo lắng nhìn cô: "Cô động vào miếng bánh của nhiều người lắm đó."
Tần Lệ thờ ơ nhún vai, vậy thì chị đây càng muốn động.
...
Không lâu sau tin tức Tần Lệ và mấy vị cấp cao cãi nhau trong lúc họp đã truyền đi khắp công ty, mấy nhân viên tầng dưới đều thảo luận rất sôi nôi.
Tần Lệ liên tục giằng co với mấy người kia vài ngày, thái độ cực kỳ kiên quyết.
Tối thứ sáu, chị em Tần Lệ và Tần Đào nhận lời mời tham gia một bữa tiệc tối, mấy người khác trong nhà họ Tần cũng được mời tới.
Tần Lệ vừa tới hội trường đã nhìn thấy Tần Thăng Dương ăn mặc cực kỳ lẳng lơ.
"Chị và em gái của anh tới rồi."
Mẹ của Tần Thăng Dương là người vợ thứ ba của Tần Hoành nhưng tuổi của Tần Thăng Dương lớn hơn Tần Đào một chút, hiển nhiên điều này cho thấy rõ Tần Hoành đã sống chung với mẹ Tần Thăng Dương trong lúc còn đang kết hôn.
Tần Lệ liếc nhìn cô bạn gái bên cạnh cậu ta: "Bạn gái mới à?"
"Đúng vậy."
Tần Lệ cảm thấy cô gái kia hơi quen mắt, hình như cô từng gặp ở đâu đó rồi, chắc là một tiểu minh tinh tuyến mười tám nào đó nên còn hơi luống cuống trong trường hợp này.
"Nghe nói hai ngày nay chị quậy công ty rối hết cả lên hả." Trong giọng Tần Thăng Dương như đang cười trên nỗi đau của người khác: "Đúng là chẳng làm được gì, chỉ giỏi cãi nhau thôi."
Tần Lệ nhẹ nhàng đáp lại: "Dù sao cũng còn hơn một tên chẳng làm được gì mà cãi nhau cũng chẳng ra hồn như cậu."
Tần Thăng Dương không cười nổi nữa.
Tần Đào cảnh cáo: "Tần Thăng Dương, anh không được chọc chị tôi."
"Tôi chọc đấy thì sao nào?" Tần Thăng Dương chuyển mục tiêu.
"Coi chừng tôi ra tay với anh đấy!"
Tần Thăng Dương như đang trêu một đứa trẻ, buồn cười nói: "Cô đánh thắng được tôi không?"
Tần Đào hỏi lại: "Anh đánh thắng được con gái thì tự hào lắm à?"
Tần Thăng Dương: "..."
Tần Lệ rất vui vẻ, cuối cùng em gái của cô cũng không còn là một cô gái chỉ biết mua mua mua nữa rồi.
Sau đó vợ chồng Tần Thần Vũ và vợ chồng chú hai cũng lần lượt tới, đương nhiên chỗ ngồi của họ được xếp chung với nhau.
Tần Lệ và Tần Thần Vũ đang giằng co chuyện cắt bỏ hạng mục nhưng gặp nhau ở đây thì hai người vẫn giả vờ là anh em hòa thuận, ân cần hỏi thăm nhau.
Trận danh lợi này, người nhà họ Tần là người quen thuộc nhất.
Chỉ có điều bây giờ thân phận của Tần Lệ đã thay đổi, cô không chỉ là cô chủ nhà họ Tần, người vây quanh cô cũng nhiều hơn trước, nhiều đến mức cô cảm thấy hơi phiền.
Xã giao trong chốc lát, Tần Lệ quay lại mới phát hiện không biết Tần Đào đã đi đâu rồi.
Vì đứng hơi mệt nên cô dứt khoát rời khỏi hội trường, tìm một cái ghế sô pha trống ngoài khu nghỉ ngơi để ngồi.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Tần Lệ lướt điện thoại, cảm thấy chi bằng dùng thời gian này làm chút chuyện khác, hiện tại nhiệm vụ xem phim đã tiến hành được / rồi.
Không biết Đới Quận tìm mấy bộ phim này ở đâu mà không nổi bật cho lắm, Tần Lệ tự nhận mình cũng xem không ít phim nhưng cô chỉ từng xem hơn hai mươi bộ trên danh sách kia, còn lại vẫn cần cô xem hết.
Tần Lệ mở phần mềm video, chuẩn bị xem bộ phim thứ tám mươi.
Hệ thống rất vui mừng: "Cô ngày càng biết chủ động làm nhiệm vụ rồi đó."
Tiện giết thời gian thôi.
Tần Lệ đã đeo tai nghe lên là không định để ý tới nữa, chỉ tập trung làm nhiệm vụ.
Bầu không khí tiệc tối rất náo nhiệt, y hương tấn ảnh, trái lại càng làm nổi bật lên sự yên tĩnh ngoài khu nghỉ ngơi.
Người phụ nữ thướt tha xinh đẹp.
Hai người đàn ông cao lớn đi ngang qua sau sô pha, một người trong đó chú ý tới Tần Lệ.
"Chẳng phải đây là cô chủ nhà họ Tần ư? Không ngờ lại lén chạy tới đây chơi điện thoại đó."
Người đàn ông đi cùng anh ta là Giang Thịnh Ngự, Giang Thịnh Ngự thuận theo tầm mắt của anh ta nhìn thoáng qua kia.
Hôm nay Tần Lệ mặc một bộ váy dài trễ vai màu đen, chất liệu vải nhung cao cấp rủ xuống như khoác lên một lớp da khác, hoàn mỹ dán lên cơ thể tinh tế xinh đẹp của cô.
Trên váy có một đường xẻ tà, đôi chân tinh tế thẳng tắp cũng lộ ra theo tư thế ngồi bắt chéo chân của cô.
Cô cúi đầu rất chăm chú, chóp mũi nhỏ nhắn cao vút, xinh đẹp kiều diễm.
Người bạn kia "chậc" một tiếng: "Đây chính là bông hoa phú quý trong nhân gian nhỉ?"
Từ góc độ của đám Giang Thịnh Ngự nhìn qua thì vừa vặn thấy được màn hình điện thoại của cô.
Người bạn kia nhìn thoáng qua: "Cô ấy đang xem phim à? Đó không phải là phim của cậu ư?"
Lúc này Giang Thịnh Ngự mới chuyển mắt nhìn qua màn hình điện thoại của cô, anh nhìn lướt qua, sau đó ánh mắt lặng lẽ dời qua sườn mặt của cô vài giây.
Đúng thế, còn là một bộ phim không nổi bật lắm.
"Không ngờ cô chủ Tần cũng là người hâm mộ phim của cậu đó."
...
Tần Lệ xem mười mấy phút thì bất chợt nhìn thấy Giang Thịnh Ngự xuất hiện trên màn hình, cô thật sự rất muốn chửi người.
Cô có thể xác định Đới Quận có ý đồ riêng mới ngầm nhét cho cô nhiều phim của Giang Thịnh Ngự thế này.
Cô thoát ra gửi tin nhắn cho Đới Quận.
Tần Lệ: Cậu nói đi, cậu nhét bao nhiêu bộ phim có Giang Thịnh Ngự cho tôi hả?
Đới Quận: Lệ tổng, phim của anh ấy rất hay, có chiều sâu, cô cố gắng xem đi.
Tần Lệ: Cậu nói tôi không có chiều sâu?
Đới Quận: Lệ tổng hiểu lầm rồi, cô học triết học, sao mà không có chiều sâu được.
Tần Lệ không hề có ý nói phim không hay, trái lại bộ nào cũng rất hay nhưng cô chỉ muốn mắng hành vi "giới thiệu chân thành" của cậu mà thôi.
Đang nhắn tin, cô vô tình liếc thấy một bóng người đi tới..