Giang Vũ Phỉ sắc mặt đột nhiên thay đổi, cả người cứng đờ, không ngờ Từ Phong lại dám từ bỏ hợp đồng với Thẩm Thị chỉ vì Giang Ý Mạn chịu thiệt thòi.
Anh ta có thể từ bỏ dự án hàng trăm tỷ chỉ vì Giang Ý Mạn?
Cô không thể tin nổi, nhưng cô cũng không dám nghi ngờ, bởi vì anh ta dám mạnh miệng như vậy, sợ là tổng giám đốc tập đoàn TM cũng cho anh ta cái quyền đấy.
"Trợ lý Từ, anh đừng đùa chứ! Hợp đồng lớn như vậy nói hủy là hủy được sao, với cả Thẩm Thị và tập đoàn TM đã ký hợp đồng, anh không thể phá vỡ hợp đồng, đúng không!"
Lúc này, cô đã trở thành trò cười trong mắt mọi người, làm mất hết thể diện của Thẩm Giai Nghị.
"Điều đó cũng chưa chắc.
Suy cho cùng, thứ mà TM có nhiều nhất chính là tiền.
Nếu bà Thẩm không tin thì sao bà không thử xem".
Từ Phong rất bình tĩnh.
Trong địa bàn của mình, không cần phải e sợ ai cả, hơn nữa Giang Ý Mạn là người bị ức hiếp, Từ Phong phải tiến lên bảo vệ, nếu không về sau anh chính là người phải chịu đòn.
"Trợ lý Từ, anh..."
Giang Vũ Phỉ bất lực, trong phút chốc, cô như bị đẩy đến bờ vực, hôm nay Từ Phong có lẽ nhất định phải đứng ra bênh vực cho Giang Ý Mạn.
Cô quay đầu nhìn Thẩm Giai Nghị.
“Còn không mau nói lời xin lỗi?” Thẩm Giai Nghị tỏ vẻ khó chịu.
Anh buộc phải kìm nén cơn tức giận trong lòng.
"Giai Nghị, em..."
"Xin lỗi."
Giang Vũ Phỉ không còn cách nào khác, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô.
“Thực xin lỗi, vừa rồi tôi không nên đánh cô.” Giang Vũ Phỉ nói.
Mọi người lại đồng đều đưa ánh mắt nhìn Giang Ý Mạn, lúc này cô đang mặc đồ của phục vụ, ai cũng nghĩ cô chỉ là một nhân viên phục vụ, làm sao có thể ngờ rằng cô là tổng giám đốc của TM? Địa vị cao quý, tất cả những người có mặt ở đây đều không bằng một móng tay của cô.
“Bà Thẩm đã xin lỗi rồi thì thôi vậy, chỉ là một cái tát mà thôi, không sao cả.” Lời nói rộng lượng của Giang Ý Mạn khiến mọi người bội phục.
"Được rồi, không có gì cả, mọi người giải tán đi! Đừng quanh quẩn ở đây, tối nay tổng giám đốc của chúng tôi đãi khách, chúc mọi người ăn uống ngon miệng." Từ Phong vỗ tay.
Mọi người lập tức giải tán, không còn bàn tán chuyện vừa rồi nữa.
Giang Ý Mạn lên lầu trước, cô không thể ở đây lâu hơn nữa.
"Giai Nghị, Giai Nghị.
Anh nghe em giải thích đã, vừa rồi em..." Giang Vũ Phỉ gấp gáp.
Bởi vì lúc này Thẩm Giai Nghị đã xoay người chuẩn bị rời đi, sắc mặt không tốt, còn không có mang theo con nhỏ, cứ vậy trực tiếp rời đi.
"Giai Nghị, em..."
Giang Vũ Phỉ muốn đuổi theo anh ta ra ngoài, nhưng cô lại nhìn thấy Giang Ý Mạn đi lên lầu, sợ cô ta đi tìm tổng giám đốc TM, nếu để cho cô ta nhanh chân gặp được trước, Giang Vũ Phỉ làm sao có cơ hội thắng nữa? Cô liền từ bỏ Thẩm Giai Nghị, lựa chọn ở lại.
Không còn cách nào khác, tính hiếu thắng của Giang Vũ Phỉ quá mạnh, mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời này chính là đè chết Giang Ý Mạn ở dưới chân, cô sẽ không cho phép chuyện như vừa rồi xảy ra lần nữa.
“Hiên Hiên, con ngồi ở đây với em gái, chăm sóc em gái thật tốt, để mẹ đi ra đây một lát, nhớ đừng chạy lung tung, biết không?” Giang Vũ Phỉ nói.
“Nhưng mẹ ơi, Đoá Đoá hình như buồn ngủ rồi, sao chúng ta không về nhà luôn!” Hiên Hiên hỏi.
Cậu không thích ở lại những chỗ đông người như thế này mà không có ai trông coi, ngay cả mẹ cũng không quan tâm đến cậu và em gái, ngồi ở đây xấu hổ lắm, giống như hai đứa trẻ bị bỏ rơi vậy.
“Hiên Hiên ngoan, bây giờ chưa về được, mẹ đi ra đây một lát, chăm sóc cho em gái con nhớ không?” Giang Vũ Phỉ bỏ lại hai đứa trẻ, chạy lên lầu..