Sáng sớm hôm sau!
Giang Ý Mạn dậy rất sớm, đây là lần đầu tiên cô được ở cùng bọn trẻ, cô muốn làm nghĩa vụ của một người mẹ, vậy nên đang hì hục làm bữa sáng theo công thức trên mạng.
Phòng bếp hỗn độn, Giang Ý Mạn thật xấu hổ về bản thân, rõ ràng chỉ là bữa sáng đơn giản, nhưng cô lại làm nó phức tạp hơn cả giải quyết việc nước.
Mặt mũi, tay chân, quần áo cô đều lấm lem như vừa đi nhặt rác về.
“Dì ơi, dì đang làm bữa sáng sao?” Hiên Hiên đứng ở cửa phòng bếp, ngó đầu vào trông rất đáng yêu.
"Ừm, nhanh thôi sẽ có đồ ăn ngon để ăn! Đóa Đóa còn đang ngủ à?"
Giang Ý Mặc luôn tin tưởng rằng đồ ăn cô làm trông có vẻ đen thui vậy thôi, nhưng ăn vào chắc chắn sẽ rất ngon.
Hiên Hiên vỗ tay tán thưởng: “Vâng, lát nữa con có thể ăn bữa sáng do dì nấu rồi! Dì giỏi thật đấy, còn có thể nấu bữa sáng nữa, mẹ con không biết làm đâu."
Hiên Hiên thầm so sánh mẹ mình với Giang Ý Mạn, cậu so sánh mọi phương diện đều thấy dì tốt hơn mẹ nhiều.
Thật sự thì Hiên Hiên cảm thấy rất buồn, hôm qua nhìn thấy mẹ đẩy Đóa Đóa ở khách sạn, Đóa Đóa ngã xuống, không nói được chỉ có thể khóc, rất đáng thương, Hiên Hiên lúc đó thực sự rất tức giận.
Nhưng đó là mẹ ruột của cậu, cho dù cậu có tức giận cũng không dám nói cho ba ba biết, nếu ba ba phát hiện ra, họ nhất định sẽ lại cãi nhau.
“Đương nhiên, chẳng có gì mà dì không biết làm cả!” Giang Ý Mạt không hề khiêm tốn.
Khoảng thời gian được ở bên các con thật sự rất tốt, Giang Ý Mạn thậm chí không muốn đi làm nữa.
“Con đi gọi Đóa Đóa dậy, sau đó chúng ta cùng nhau ăn sáng.” Hiên Hiên chạy nhanh đi.
Giang Ý Mạn vội vàng rửa tay rồi đi theo Hiên Hiên, vì cô sợ Hiên Hiên còn nhỏ, nhỡ đâu sơ suất động đến vết thương trên tay của Đóa Đóa.
Trong phòng ngủ!
Đóa Đóa tỉnh dậy, thấy mình đang ngủ trên một chiếc giường xa lạ, ngẩng đầu lên liền thấy Giang Ý Mạn đang nhìn cô chằm chằm, Đóa Đóa sợ hãi chui mình vào trong chăn.
Hiên Hiên đi tới, vén một góc nhỏ chăn bông lên, chúi đầu vào.
"Đây là nhà của dì.
Tối hôm qua dì nhờ bác sĩ giúp em xử lý vết thương, rồi đưa chúng ta về nhà.
Bây giờ dì còn làm bữa sáng cho chúng ta nữa.
Dì đối với chúng tôi rất tốt có đúng không? Đóa Đóa không nên sợ hãi như vậy, dì nhìn thấy thì sẽ buồn lắm đấy.
"
Đóa Đóa không biết mình có nên tin những gì anh trai nói hay không, hai con mắt to tròn nhìn anh một lúc lâu, cái đầu khẽ lắc.
"Nhưng chúng ta đang ở nhà dì đấy.
Tý nữa còn phải nhờ dì chở chúng ta về nhà nữa, Đoá Đoá muốn thật nhanh về nhà để gặp mẹ có đúng không?"
Thường thì khi Hiên Hiên nhắc đến mẹ, Đóa Đóa sẽ rất vui mừng, gật đầu lia lịa.
Nhưng lúc này con bé lại do dự, tối hôm qua là mẹ đã đẩy nó ngã, Đóa Đóa chỉ là một đứa trẻ, bị người mình yêu thương nhất đẩy ngã đối với con bé là một chuyện rất kinh khủng.
“Em không muốn về nhà sao?” Hiên Hiên lại hỏi.
Đọc ????r????yệ???? ch????ẩ???? khô????g q????ả????g cáo ﹛ ???? r U ???? ???? r ???? y ệ ????.V???? ﹜
Đóa Đóa suy nghĩ một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ vô cùng nhưng vẫn gật đầu.
“Vậy thì Đóa Đóa chỉ việc ra ngoài thay quần áo, ăn sáng, rồi anh sẽ nhờ dì đưa chúng ta về nhà có được không?” Hiên Hiên vươn tay, nắm lấy tay em gái, kéo cô ra khỏi chăn bông.
“Đóa Đóa, dì giúp con thay quần áo nhá?” Giang Ý Mạn cười nói..