“Làm sao vậy?” Sắc mặt Thẩm Giai Nghị rất xấu.
Thế mà anh lại có thể để mắt con ngay trong nhà của mình.
Anh thuê hàng chục người hầu về để làm cảnh à?
"Chúng tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Khi chúng tôi vào phòng thì đã phát hiện tiểu thư mất tích." Người hầu run rẩy nói.
“Còn không mau đi tìm? ” Thẩm Giai Nghị tức giận.
Người hầu trong biệt thự đều đã chia nhau ra ngoài tìm kiếm, nếu đêm nay không tìm được người, sợ rằng bọn họ cũng không còn mạng mà về.
Thẩm Giai Nghị cũng lái xe đi tìm, anh sợ con gái đi lạc sẽ rất nguy hiểm.
“Ba ba cho con đi với.” Hiên Hiên đuổi ra ngoài.
Thẩm Giai Nghị liếc nhìn Hiên Hiên, khẽ nhíu mày nhưng không phản đối, Hiên Hiên nhanh chóng lên xe, cùng ba ba đi vòng quanh thành phố tìm người.
Trước cửa nhà của Giang Ý Mạn!
Giang Ý Mạn ra ngoài cửa lấy chìa khoá thì thấy một đứa bé xinh xắn đang ngồi xổm trước cửa nhà mình.
“Đóa Đóa?” Giang Ý Mạn hét lên kinh ngạc.
Đóa Đóa chậm rãi ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn chằm chằm Giang Ý Mạn.
Nó lẻn ra khỏi nhà để đi tìm mẹ, nhưng lại không biết đường, cuối cùng không biết đi kiểu gì mà tới được đây.
"Đóa Đóa, sao con lại ngồi một mình ở đây? Ba mẹ con đâu?"
Giang Ý Mạn ngồi xổm xuống, cô thương xót nhìn Đóa Đóa, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn kia, có phải đã chịu oan ức gì không? Nếu không sao con bé lại chạy ra ngoài một mình?
Chẳng lẽ Giang Vũ Phỉ lại tức giận đến mức đuổi tụi nhỏ ra khỏi nhà? Thôi từ từ đã, chuyện này tính sau.
"Con đến đây từ khi nào vậy? Đã ăn cơm tối chưa? Dì nấu mì cho con ăn nhá?"
Giang Ý Mạn dịu dàng nhìn con gái, bàn tay đặt ở trên đầu Đóa Đóa, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đóa Đóa gật đầu đồng ý.
"Mau, đi vào nhà với dì nào."
Giang Ý Mạn mở cửa, cầm đôi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của Đóa Đóa, dắt vào nhà!
"Chờ một chút, dì đi lấy đồ chơi cho con."
Giang Ý Mạn chạy thật nhanh đến mở tủ, mang ra một đống đồ chơi, bật TV lên mở kênh chiếu hoạt hình cho con gái xem.
Đóa Đóa tò mò nhìn Giang Ý Mạn, tự hỏi tại sao nhà của dì lại có nhiều đồ chơi như vậy, rõ ràng là Dì không có con mà!
“Sao vậy? Con muốn chơi gì thì chơi, không thích thì nói với dì, dì sẽ đi mua thêm đồ chơi cho con.” Giang Ý Mạn cười nói.
Vì con, cô có thể làm bất cứ điều gì, Giang Ý Mạn đặc biệt trân trọng khoảng thời gian ở cạnh Đóa Đóa.
Đóa Đóa gật đầu rồi tự mình bắt đầu lắp ghép các khối đồ chơi.
Giang Ý Mạn vội vàng vào bếp nấu mì, nhưng hình như ở nhà chỉ có mì gói thôi! Đóa Đóa còn nhỏ như vậy, ăn mì gói sợ là không tốt cho sức khoẻ.
Giang Ý Mạn cầm điện thoại lên, gọi điện cho Từ Phong.
"Đi mua một ít mì cho trẻ em đến đây cho tôi, chọn loại đắt nhất ấy, mười phút nữa phải giao đến nhà tôi ngay.
À tiện thể mua thêm một số đồ chơi cho trẻ em nữa! Nhớ là phải mua những món đắt nhất, mau mau.
"
Vụt! Cô nhanh chóng đặt điện thoại xuống, chạy nhanh ra ngoài ngồi chơi với con gái.
Giang Ý Mạn gọi điện lúc Từ Phong đang chuẩn bị tan sở, anh thất thần, chuyện gì đang xảy ra với boss vậy? Đột nhiên lại cần nhiều đồ cho trẻ em như vậy?
Mười phút sau.
Ding Dong!
Giang Ý Mạn mở cửa ra, nhìn thấy thân hình Từ Phong bị một đống đồ che mất, ai không biết còn tưởng rằng anh ta là nhân viên chuyển phát nhanh!
Từ Phong hai tay kín đồ, dưới nách còn kẹp mấy thứ gì đó, miệng cũng ngậm một túi đồ lớn, Giang Ý Mạn thầm cảm thấy tội nghiệp răng cửa của anh ta, trên cổ còn treo rất nhiều túi, thoạt nhìn rất buồn cười!
Giang Ý Mạn cầm cái túi lớn ra khỏi miệng của Từ Phong.
“Giang tổng, nửa đêm rồi mà cô còn hành hạ người khác như vậy, nhất định phải tăng lương! Tôi không thể làm không công như vậy được.” Từ Phong rất là suy sụp.
Anh vừa rồi phải chạy tứ tung khắp nơi, mồ hôi nhễ nhại đây này.
"Tăng, nhất định sẽ tăng."
Giang Ý mạn cầm lấy những thứ đồ kia với vẻ mặt chán ghét!
"Sao anh cứ phải cầm nó như thế này? Ôi, hôi quá!"
Giang Ý Mạn ném túi đồ mà vừa rồi Từ Phong kẹp dưới nách vào thùng rác, thứ hôi hám này làm sao có thể dùng được nữa?
"..." Từ Phong cứng họng.
Cô còn không thèm hỏi anh có mệt không?
“Nhưng mà đã tối như vậy rồi, cô cần những thứ này làm gì? Tôi chưa từng nghe nói cô đã có con nha!” Từ Phong vẻ mặt tò mò.
"Nào, vào đây ngồi đi! Anh chơi cùng Đóa Đóa hộ tôi một lát, tôi phải đi nấu mì." Giang Ý Mạn nói.
Đóa Đóa?
Sau đó Từ Phong mới để ý đến cô bé nhỏ nhắn xinh xắn đang ngồi trong phòng khách, trông rất đáng yêu, cô bé có đôi mắt to rất giống với đại boss, còn cả cặp lông mày và vầng trán kia nữa, giống quá đi! Đây có thật là con gái của cô ấy không? Cô ấy sinh ra khi nào vậy?!
Não của Từ Phong quay cuồng, anh đã làm trợ lý cho cô được năm năm rồi, cho dù là chuyện cá nhân hay công việc của cô, anh đều biết cả.
Đứa bé này là từ đâu chui ra?
"Sao anh vẫn còn đứng ở đấy, mau đến chơi cùng Đóa Đóa đi! Không làm cho nó vui thì cuối năm đừng có hỏi tiền thưởng." Giang Ý Mạn nói.
Ầm!
Sếp có biết lương của một trợ lý rất ít ỏi không? Thế mà sau giờ làm còn phải tăng ca trông trẻ ????.
"Chào con, Đóa Đóa."
Từ Phong mỉm cười đi tới ngồi cạnh Đóa Đóa, dưới tình huống rất nhiệt tình của anh ta, Đóa Đóa chỉ liếc nhìn một cái rồi chẳng hề có biểu cảm gì, nó tiếp tục bày trò nghịch ngợm đống đồ chơi, coi Từ Phong như không khí.
Thôi được rồi!
Con bé nay mới có tý tuổi đầu mà đã lạnh lùng như vậy, cùng Giang đại boss rất xứng đôi vừa lứa, không hổ là con gái cô, rất giống, rất giống.
"Đóa Đóa, mì đã nấu xong rồi! Con đi rửa tay đi rồi ăn!"
Giang Ý Mạn cho ra mắt món mì "Tình Yêu" của mình, lần này cô không dám làm cẩu thả, lúc nấu, cô nhìn chằm chằm vào mì trong nồi, canh chừng lúc nó vừa chín liền tắt bếp luôn.
Đóa Đóa đi rửa tay, sau đó trèo lên ghế ngồi xuống.
"Con sao vậy?"
Giang Ý Mạn mong đợi nhìn Đóa Đóa, tại sao con bé lại cúi gằm mặt xuống bàn không nhúc nhích? Là không tự rửa tay được sao? Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ buồn rầu.
Đóa Đóa lại nhớ mẹ rồi.
Những cô gái nhỏ vốn luôn thích ở cùng mẹ vào ban đêm, được mẹ cho ăn, được mẹ ôm ngủ, Đóa Đóa thật sự đã quen với mùi của mẹ qua nhiều năm tháng, nhất là vào ban đêm.
"Có nóng quá không? Hay là dì thổi cho con nhá?"
Giang Ý Mạn phồng miệng thổi hơi vào bát mì.
Vì muốn làm cho Đóa Đóa vui nên cô đã cố tình làm một số hành động lố bịch khi thổi, cô phồng mặt tỏ vẻ dễ thương, rồi sau đó lại nhăn nhó, tất cả đều là cố ý làm cho Đóa Đóa vui.
Đóa Đóa không còn thấy khó chịu nữa, nhưng ánh mắt lại bị Giang Ý Mạn hấp dẫn, cô đang nghĩ, nếu mẹ có thể dỗ dành cô như thế này, chắc chắn Đóa Đóa sẽ vui hơn nhiều.
"Đóa Đóa, dì đút cho con ăn có được không nè? Ăn thử xem, đây là mì do chính tay dì tự nấu đó.
Vừa rồi dì còn lén uống thử một ngụm.
Ngon, ngon lắm!"
Giang Ý Mạn dùng đũa gắp một ngụm nhỏ, thổi đến nhiệt độ thích hợp rồi đút cho Đóa Đóa ăn từng miếng một, lúc này Giang Ý Mạn thật hạnh phúc, cảm giác có một đứa con gái thật tuyệt.
Từ Phong ngẩn ra.
Omg! Đây có phải là Giang Đại Boss mà anh ta quen không vậy?
Anh càng ngày càng tò mò về mối quan hệ giữa Giang đại boss và Đóa Đóa!.