"Bạn trai cô là trợ lý của tổng giám đốc tập đoàn TM, cũng khá đấy, nhưng mà chồng tôi là chủ tịch của Thẩm thị, lại đẹp trai ngời ngời thế này, tôi có mình anh ấy là đủ rồi!" Giang Vũ Phỉ vừa nói vừa tự hào nhìn sang Thẩm Giai Nghị.
Thẩm Giai Nghị vốn tưởng rằng Từ Phong là tổng giám đốc của tập đoàn TM, là người được tôn sùng với cái danh Thần Tài, nhưng hoá ra chỉ là một trợ lý, anh suýt chút nữa đã hiểu lầm thân phận của anh ta, nhưng Thẩm Giai Nghị cũng không quan tâm nhiều.
“Tất cả mọi người đều biết người đàn ông bên cạnh cô là ai rồi, nên không cần phải khoe đâu!”.
Từ nhỏ đến lớn Giang Vũ Phỉ đều hay khoe khoang như thế.
“Em quen à?” Thẩm Giai Nghị thấp giọng hỏi Giang Vũ Phỉ.
“Em không quen, người phụ nữ đó là một nhân viên phục vụ trong khách sạn, nhưng chắc là có rất nhiều thủ đoạn, nên mới có thể tìm được một người bạn trai tốt như vậy.” Giang Vũ Phỉ nói.
“Không phải chồng em còn lợi hại hơn sao?” Thẩm Giai Nghị nói.
“Ừm, em mới không thèm ghen tị với cô ta!” Giang Vũ Phỉ vui vẻ.
Loại cảm giác này thật sự rất kích thích, vừa có chồng tốt để khoe khoang, mà chồng còn đặc biệt cho cô mặt mũi, chuyện này xưa nay đều không thể có, bởi vì trước kia Thẩm Giai Nghị ghét nhất là cái tính khoe khoang của cô.
Giang Ý Mạn khinh bỉ bọn họ, cô quay mặt đi.
Từ Phong vẫn còn xấu hổ khi bị Giang đại boss ôm tay, cô còn nói rằng anh là bạn trai của cô nữa chứ.
Anh biết cô chỉ lợi dụng anh để chọc tức đối phương, Từ Phong có thể thấy được rằng Boss đang rất tức giận, giống như vừa ăn phải hũ dấm chua vậy, chẳng lẽ cô ấy thích Thẩm Giai Nghị sao?
Khoảng thời gian trước, cô ấy đến Thẩm gia là để tiếp cận anh ta? Kết quả là không thể khiến Thẩm Giai Nghị xiêu lòng, nên sau đó liền rời đi? Càng ngày Từ Phong càng không hiểu nổi tâm tư của sếp, trước đây cô ấy chỉ một lòng nghĩ tới công việc, nhưng hiện tại, tâm tư cô ấy đã trở nên phức tạp hơn nhiều.
Phiên đấu giá bắt đầu.
Buổi đấu giá tối nay do một số nhà sưu tầm tư nhân tổ chức, toàn bộ số tiền thu được từ buổi đấu giá sẽ được quyên góp cho các dự án giáo dục ở khu vực miền núi, đây là một buổi đấu giá rất ý nghĩa.
Chỉ cần bạn chi tiêu một ít tiền, liền thu lại được thanh danh vô giá, đêm nay ai sẽ là người thắng lớn nhất, có được cả lợi ích và danh dự, hiện tại khó có thể nói trước được.
Cuộc đấu giá bắt đầu, giờ đây vừa mới vào màn khởi động, Từ Phong thản nhiên lấy vài món đồ, anh cũng rất để ý Thẩm Giai Nghị, nếu thấy Thẩm Giai Nghị giơ bảng theo giá, anh liền không theo giá nữa, vì anh biết bên kia cũng không thiếu tiền, không cần vì một vài món đồ nhỏ mà đắc tội người ta, nói không chừng về sau bọn họ còn có cơ hội hợp tác cùng nhau.
Thẩm Giai Nghị cũng như vậy, bao gồm cả những người chơi khác cũng thế, họ sẽ không vì những thứ không đâu này mà tranh giành đấu đá lẫn nhau.
Kết thúc buổi đấu giá là một trong những bộ sưu tập được ấp ủ và mong đợi nhất của tối nay, một kiện bình phong phỉ thuý được đưa ra, trông rất đẹp và trân quý.
Hầu như tất cả mọi người đều ngẩn ngơ và bị thu hút sâu sắc bởi bộ sưu tập này.
“Giang tổng, đây là bảo bối nha, nếu cô lấy nó cho chủ tịch, ông ấy nhất định sẽ rất vui.” Từ Phong rất cao hứng.
Giang Ý Mạn biết đây là một bảo vật, nhưng bọn họ cũng đã lấy rất nhiều món rồi, đã quá đủ để thể hiện khí thế, giờ có lấy thêm món đồ này cũng không có ý nghĩa gì nữa, đây là món cuối cùng của bộ sưu tập, vô số cặp mắt đều đang nhìn chằm chằm vào nó, hôm nay chắc chắn sẽ có màn tranh giành đẫm máu, tranh giành đến đầu rơi máu chảy, người cuối cùng chiến thắng cũng chẳng có lợi lộc gì nhiều.
"Chủ tịch bảo chúng ta lấy tùy thích, nhưng ông ấy không bảo chúng ta đi trả giá cắt cổ cho một cái bình phong phỉ thuý.
Ông ấy là dân đầu tư, trông vậy thôi chứ thật ra là tính toán chi li từng đồng một đó, anh đang muốn hại chết tôi à?" Giang Ý Mạn nói.
“Ừ nhỉ, nghe cũng có lý, Giang tổng quả là có tầm nhìn xa trông rộng.” Từ Phong nhận ra cái sai của mình.
Bên cạnh, ánh mắt Giang Vũ Phỉ sáng lên.
Cô ấy muốn kiện bình phong phỉ thuý này.
“Ông xã, hôm qua anh đã nói, hôm nay em muốn bất kì thứ gì anh cũng đều lấy cho em, điều này có thật không?” Giang Vũ Phỉ hỏi.
“Đương nhiên.” Từ trước đến nay Thẩm Giai Nghị luôn nói lời giữ lời.
"Vậy thì em muốn kiện bình phong phỉ thuý này, được không? Vài ngày nữa là tới sinh nhật lần thứ của ba em rồi.
Em đang tìm một món quà hoành tráng cho ông.
Nếu em có thể lấy được kiện bình phong phỉ thuý này tặng ba làm quà sinh nhật, thì chắc hẳn ông ấy sẽ rất vui.” Giang Vũ Phỉ hớn hở.
Sinh nhật của ba? Giang Ý Mạn đột nhiên phản ứng lại, đúng vậy! Còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật của ba, cô còn chưa chuẩn bị quà sinh nhật cho ông!
“Tôi muốn kiện bình phong phỉ thuý này.” Giang Ý Mạn nói với Từ Phong..