Sự xuất hiện của Giang Ý Mạn như thêm một tiết mục đặc sắc cho bữa tiệc sinh nhật tối nay, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Đại đa số những người ở đây đều biết, năm năm trước Giang Ý Mạn đột nhiên biến mất.
Giang gia không giải thích gì, chỉ nói cô ấy đi nước ngoài du học, ai cũng không phải người ngu, làm sao có thể tin được chứ, bây giờ Giang Ý Mạn lại trở về vào đúng bữa tiệc sinh nhật của ba mình, dáng vẻ vênh váo thế này, chắc hẳn không phải người tử tế.
“Sao cô lại về đây?” Giang Vũ Phỉ kinh ngạc.
Cô không muốn cho Giang Ý Mạn đến dự bữa tiệc tối nay, nên đã cố tình dặn người không gửi thiệp mời cho Giang Ý Mạn, cô cho rằng Giang Ý Mạn sẽ không nhớ sinh nhật của ba, cô ta không đến, ánh đèn sân khấu tối nay sẽ chỉ thuộc về Giang Vũ Phỉ mà thôi.
"Tại sao em lại không được về? Sinh nhật lần thứ của ba, một ngày quan trọng như vậy, nếu em còn không trở về, thì thật là có lỗi với ba, đúng không?" Giang Ý Mạn cười cười.
Trong lúc nói chuyện, cô liếc nhìn Thẩm Giai Nghị một chút, anh rất ngạc nhiên, Giang Ý Mạn chắc hẳn mới là tiểu thư của Giang gia, vậy mà lúc ở trong buổi đấu giá, cả Giang Vũ Phỉ và Giang Ý Mạn đều không ai nhắc tới chuyện này nửa lời.
“Tiểu Mạn về rồi à, ôi, mau mau qua đây ngồi, đừng đứng ở đó.” Mẹ kế lập tức nhảy ra làm hòa.
Hôm nay không thể để Giang Ý Mạn làm loạn được, mẹ kế là người thông minh, biết hôm nay cô đến đây không phải có ý tốt, thấy tiệc sinh nhật cũng sắp kết thúc, nếu để mắc sai lầm vào thời điểm này...
Giang Ý Mạn mỉm cười bước tới, đứng trước mặt ba.
“Ba, sinh nhật vui vẻ.” Giang Ý Mạn cúi đầu cảm ơn công lao dưỡng dục của ông.
Giang Ý Mạn cảm thấy rất có lỗi vì đã không giúp đỡ được gia đình trong những năm qua, cô biết rằng ba đặt hy vọng rất lớn vào cô.
"Mau đến đây ngồi đi! Sao bây giờ mới tới?" Ông rất vui khi nhìn thấy con gái rượu của mình.
Giang Ý Mạn ngồi bên cạnh ba, đây là ba ruột của cô, Giang Ý Mạn nũng nịu dựa vào vai ba.
"Em gái, cuối cùng em cũng trở về rồi.
Hôm nay là ngày trọng đại, là sinh nhật lần thứ của ba đấy, em đến mà không chuẩn bị quà sinh nhật sao? Thật không hiếu thảo nha." Giang Vũ Phỉ gợi chuyện.
Tối nay Giang Vũ Phỉ nhất định phải là nhân vật chính, vì chuẩn bị quà sinh nhật cho ba mà cô ta đã tiêu tốn hết hơn tỷ, cuối cùng lại chỉ vì sự xuất hiện của Giang Ý Mạn, làm mọi công sức của cô ta tan thành mây khói.
Tại sao lại thế chứ? Giang Vũ Phỉ không cam tâm.
"Ai nói sinh nhật liền nhất thiết phải có quà? Ba cần em tặng những đồ vật kia sao? Chẳng lẽ chị còn không nhìn ra, ba chỉ cần thấy em trở về là đã vui lắm rồi sao? Ba, con nói vậy có đúng không?" Giang Ý Mạn ôm cánh tay của ba.
“Đều là người nhà, ai lại để tâm đến mấy thứ đó chứ, Tiểu Mạn chịu trở về là đã cho ba món quà lớn nhất rồi.” Giang Chí Quốc cười đến không ngậm được miệng.
"Đúng vậy! Nhưng mà em gái không tặng quà thì cũng thật kỳ quái.
Tối nay người nào đến mà chả mang theo quà, hay là em gái ngay cả một món quà nhỏ cũng không có khả năng mua được! Điều này khiến chị rất hiếu kì nha, em đã đi đâu trong năm năm qua vậy?” Giang Vũ Phỉ nói tiếp.
Đáng lẽ cô ta nên dừng lại, vì vừa rồi ba đã nói rất rõ ràng, ông cũng không muốn nói tới chuyện quà cáp nữa, nhưng Giang Vũ Phỉ không đành lòng, cô không thể để cho mình tốn tỷ một cách vô ích như vậy được, cũng không thể để cho Giang Ý Mạn chiếm hết hào quang của cô.
"Đúng, đúng, Vũ Phỉ nói đúng, dù sao hôm nay cũng là tiệc sinh nhật của Giang chủ tịch, nhìn quang cảnh hôm nay hoành tráng thế này, Giang đại tiểu thư đã mất tích năm năm rồi, còn chưa nói đến cô ấy đã đi đâu, giờ cô ấy đã trở về thì ít nhất cũng phải tặng cho ba được một món quà sinh nhật tử tế chứ, hay là còn chưa có chuẩn bị quà, có phải là vô tâm quá không?"
"Đúng vậy!"
"Này, anh nói xem vị Giang tiểu thư này đã đi đâu, làm gì trong năm năm qua? Tại sao Giang gia lại không đề cập tới chuyện này nhỉ? Hẳn là có gì đó giấu giếm chúng ta!"
Mọi người đều bàn tán xôn xao về Giang Ý Mạn, chỉ vì những lời nói của Giang Vũ Phỉ, Giang Ý Mạn đã trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng.
“Được lắm.” Giang Ý Mạn đứng dậy, vỗ tay đi tới trước mặt Giang Vũ Phỉ: “Chị đang kích động dư luận, để họ công kích em đúng không?
"Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Chúng ta đều là con gái của ba.
Tôi bỏ ra tận tỷ để mua quà sinh nhật cho ông ấy, còn em gái thì lại đi tay không tới, đây không phải là đang làm mất mặt ba sao? Cô không quan tâm người khác nói gì về Giang gia, nhưng tôi thì quan tâm.” Giang Vũ Phỉ chính trực nói.
Nói xong, cô ta kiêu hãnh liếc nhìn kiện bình phong phỉ thuý đặt trên bàn.
"Đó là thứ mà chị đang nói đến?" Giang Ý Mạn chỉ tay, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường.
Giang Vũ Phỉ gật đầu: "Tôi không có ý khoe khoang đâu, đây chỉ là một chút tấm lòng tôi dành tặng cho ba mà thôi, mong rằng ông sẽ luôn khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, giống như món bảo bối này vậy, tuy đã có lịch sử lâu đời nhưng giờ đây vẫn toả sáng trước mặt chúng ta."
Vỗ tay.
Giang Vũ Phỉ vừa dứt lời thì đã có rất nhiều người tán thưởng, họ cho rằng cô ấy nói rất có lý, rất đúng, đây chính là người khiến họ tôn trọng nhất, chỉ riêng mảng hiếu thuận thôi cũng đã vượt mặt người thường.
Giang Ý Mạn cười chế nhạo, cô bước tới, ngón tay nhẹ nhàng đáp xuống chiếc bình phong phỉ thuý.
Một giây tiếp theo, cô trực tiếp cầm nó lên, giơ cao về phía ánh sáng để ngắm nhìn một chút.
“Cẩn thận, đừng làm vỡ, cái này trị giá tận tỷ đấy.” Giang Vũ Phỉ nhắc nhở.
Giang Ý Mạn rất thản nhiên xoay nó trong tay, nhìn động tác của cô, thật sự rất sợ sẽ làm đồ vật rơi xuống đất bất cứ lúc nào.
Tất cả mọi người đều nín thở lo lắng cho bảo vật đang nằm trong tay cô, tại sao nhìn thế nào cũng thấy cô ta đang cố ý?
Sinh nhật của ba đã không tặng quà, lại còn đến để kiếm chuyện.
Được một lúc, mọi người lại bắt đầu bàn tán xôn xao, nói đủ thứ chuyện.
Ngay lúc này.
Giang Ý Mạn đột nhiên nâng chiếc bình lên cao, ném thật mạnh xuống sàn nhà.
Đồ vật trị giá tỷ nát vụn ngay tại chỗ, cho dù có mời thợ thủ công lành nghề nhất đến cũng không có cách nào sửa được, ai cũng nhìn ra Giang Ý Mạn cố ý làm rơi, chắc do cô ta ghen tị, cảm thấy Giang Vũ Phỉ cướp đi mọi sự chú ý của cô ta, nên mới dùng cách này để báo thù.
"Giang Ý Mạn, cô điên rồi sao? Đây là quà sinh nhật tôi tặng cho ba, sao cô lại làm vỡ nó? Cô có biết nó trị giá bao nhiêu không? Cô có bán thân cả đời cũng không mua nổi đâu, cô..." Giang Vũ Phỉ tức điên lên.
Sắc mặt Giang Chí Quốc cũng không tốt lắm.
Vốn tưởng rằng con gái trở về là vì sinh nhật của mình, vừa rồi còn khá vui vẻ, nhưng giờ mới phát giác ra là nó cố ý tới đây để gây phiền toái, phá tan cả bữa tiệc mà ông đã mất công chuẩn bị, hơn nữa còn ném vỡ quà sinh nhật của Vũ Phỉ.
Đây là một món đồ khá quý hiếm, thế mà nó lại tự tiện đập vỡ như vậy, quả là vô pháp vô thiên.
"Con quậy đủ chưa hả? Quỳ xuống cho ta." Giang Chí Quốc quát lên..