Thẩm Giai Nghị?
Anh lạnh lùng đứng trước mặt Giang Ý Mạn, mặt nghiêm nghị như đang hỏi tội cô, cô đã biết trước món đồ kia là giả, vậy mà còn cố tình chơi Giang Vũ Phỉ, để cô ấy trở thành trò cười trước mặt mọi người.
Cô ta đã lợi dụng tính hiếu thắng của Giang Vũ Phỉ, biết cô ấy nhất định sẽ chịu bỏ ra cái giá cao để chiếm được đồ vật kia, rồi tại bữa tiệc tối nay liền làm cho Giang Vũ Phỉ đẹp mặt.
Đúng vậy, tất cả đều là mưu kế của Giang Ý Mạn.
“Vậy nên anh rể tới đây là để hỏi tội em sao?” Giang Ý Mạn đứng lên, giọng điệu nhẹ nhàng, bộ dáng nhởn nhơ coi thường sự việc.
“Lúc ở phiên đấu giá, tại sao cô không nói cô là em gái của Vũ Phỉ?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
Anh luôn cảm thấy trên người Giang Ý Mạn có rất nhiều bí mật, anh thật muốn nhìn thấu cô.
“Không phải Giang Vũ Phỉ cũng không nói cho anh biết tôi là em gái của cô ta sao? Vậy sao anh không đi hỏi cô ta tại sao lại giấu diếm thân phận của tôi đi?” Giang Ý Mạn cười cười, quay người rời đi, cô đi nhanh như một cơn gió, không ai có thể bắt được cô.
Giang Ý Mạn một mình lang thang trong sân, khi quay sang hướng đông, cô nhìn thấy Giang Vũ Phỉ và Đóa Đóa đứng ở đằng xa.
Đóa Đóa đang không vui, nó nhìn thấy mẹ khóc, nó cũng rất đau lòng.
Giang Vũ Phỉ bực bội đẩy Đóa Đóa ra.
“Đi tìm anh con mà chơi đi, mẹ đang có chuyện gấp, con đừng đi theo mẹ nữa, được không?” Giang Vũ Phỉ muốn rũ bỏ Đóa Đóa.
Bởi vì cô phát hiện Thẩm Giai Nghị và Giang Ý Mạn đồng thời biến mất cùng một lúc, Giang Vũ Phỉ rất sợ bọn họ sẽ nhen nhóm lại tình cũ với nhau, tuy rằng giờ đây Thẩm Giai Nghị đã mất trí nhớ, nhưng không phải gã đàn ông nào cũng dễ dàng thoát được khỏi sự dụ dỗ của Giang Ý Mạn.
Đóa Đóa nắm lấy góc váy của mẹ không buông, hai mắt rưng rưng.
“Mẹ thật sự đang có chuyện gấp, Đóa Đóa đi tìm anh trai đi, ngoan nào, mẹ đi một lát rồi sẽ trở về với con, nhá?” Giang Vũ Phỉ đẩy Đóa Đóa ra, xoay người bỏ chạy.
Cô ta chạy thật nhanh, sợ Đóa Đóa sẽ đuổi theo mình.
Đóa Đóa bị cô ta đẩy mạnh ngã xuống đất, hai tay chống xuống nền sỏi nên bị trầy xước, đau đớn khiến nó ngồi bệt xuống đất khóc.
Giang Ý Mạn vội vàng đi tới.
“Con sao vậy Đóa Đóa? Con bị ngã à?” Giang Ý Mạn đau khổ nhìn Đóa Đóa.
Giang Vũ Phỉ, người phụ nữ đáng chết kia, cô ta luôn làm như vậy với Đóa Đóa, nghĩ rằng Đóa Đóa không thể nói, không thể biểu đạt gì, vậy nên cô ta có thể tùy ý làm tổn thương nó, thật là đáng ghét.
Đóa Đóa lập tức quay mặt đi khi nhìn thấy đó là Giang Ý Mạn.
“Dì mang con đi xử lý vết thương, sau đó sẽ đưa con đi gặp ba mẹ, được không?” Giang Ý Mạn dịu dàng nói với Đóa Đóa.
Cô biết Đóa Đóa đang có thành kiến với mình, tất cả đều là chuyện tốt do Giang Vũ Phỉ làm ra, trước mặt trẻ con mà nói toàn những lời bịa đặt, khiến cho lòng Đóa Đóa tràn đầy thù hận với Giang Ý Mạn.
"Đóa Đóa, con xem ở đầy hoa cỏ và cây cối như vậy, nếu con còn không mau rời đi, có thể sẽ có con gì đó bò ra từ bãi cỏ kia đó, con thật sự không muốn đi với dì sao? ”Giang Ý Mạn doạ trẻ con.
Cô không muốn làm nó sợ hãi, nhưng không có cách nào khác nữa rồi.
Đương nhiên là Đóa Đóa rất sợ hãi, vậy nên nó đành phải đi theo Giang Ý Mạn.
“Đóa Đóa, đừng sợ, dì giúp con bôi thuốc xong liền sẽ không đau nữa đâu, ngoan nào, đừng khóc nữa nhé!” Giang Ý Mạn khá giỏi trong việc dỗ trẻ con.
“Được rồi, băng bó vết thương xong rồi, nhớ đừng để dính nước!” Giang Ý Mạn thắt một chiếc nơ xinh xắn cho con gái.
Đóa Đóa nhìn đôi tay nhỏ bé của mình, rồi lại nhìn Giang Ý Mạn, sự thù địch trong mắt cũng bớt đi rất nhiều, thật ra nó cũng không có ghét Giang Ý Mạn, nếu như cô không cướp đi ba của nó, thì nó vẫn rất sẵn lòng làm bạn với cô.
"Đoá Đoá có muốn nghe dì kể chuyện không nè? Ngày xửa ngày xưa, có một con bé quàng khăn đỏ! "
Không ngờ Đóa Đóa lại thích nghe chuyện cổ tích như vậy, nó nghe rất chăm chú.
“Dì kể chuyện có hay không Đoá Đoá? Nếu hay thì vỗ tay khen dì đi nào?” Giang Ý Mạn nhìn Đóa Đóa đầy mong đợi, thật hi vọng con gái có thể khen ngợi mình.
Đóa Đóa do dự, một hồi sau liền vỗ vỗ tay.
Giang Ý Mạn hạnh phúc quá, cô ôm chầm lấy Đóa Đóa, hôn nó hai phát.
Đóa Đóa cũng có thể cảm nhận được sự yêu thương của Giang Ý Mạn, trẻ con tâm tư đơn giản, rất thích được dỗ dành, chỉ cần bạn tốt với nó, nó cũng sẽ yêu mến bạn.
Đóa Đóa chạy đến tủ quần áo, mang giấy bút qua, nó đang viết, tuy viết chữ chưa được rõ ràng nhưng cũng có thể miễn cưỡng dịch được.
"Dì có thể hứa với con rằng dì sẽ không cướp ba ba đi không?" Đóa Đóa viết.
.