Thoải mái! Thật thoải mái!
Giang Ý Mạn dang tay, nhắm mắt đón lấy làn gió đêm mát mẻ, dễ chịu.
Ui da!
Đột nhiên trán cô đập vào một người đàn ông, anh ta cao lớn và có khuôn ngực rất rắn chắc, Giang Ý Mạn chấn động, suýt chút nữa định đánh anh ta, nhưng cô cảm thấy mùi trên cơ thể của người đàn ông này rất dễ chịu.
Cô dùng hai tay ôm lấy eo của người đàn ông, không muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh ta, thân thể nhỏ bé của cô cọ nhẹ lên người anh, càng cọ vào càng thoải mái.
Thẩm Giai Nghị trợn to hai mắt, làm sao mà đêm hôm khuya khoắt, anh lại có thể gặp được người phụ nữ chết tiệt này? Thẩm Giai Nghị đẩy Giang Ý Mạn ra, lực không nhẹ chút nào, nhưng vẫn không gỡ ra được.
“Tránh ra.” Thẩm Giai Nghị lại đẩy.
Giang Ý Mạn nhất định không chịu buông tay, cô ôm Thẩm Giai Nghị như ôm một miếng giải dược, cô thích ôm anh, thích cọ cọ vào người anh, cảm giác dễ chịu ập đến khiến cô không muốn buông tay.
Giang Ý Mạn ngẩng đầu lên nhìn, mắt hơi híp lại.
“Này, anh chàng đẹp trai.” Giang Ý Mạn vươn ngón tay chọc chọc vào mặt Thẩm Giai Nghị.
Thẩm Giai Nghị đẩy mạnh ra.
Giang Ý Mạn nặng nề ngã xuống đất, trên mặt đất có rất nhiều sỏi đá khiến tay cô bị thương.
Nỗi đau ấy làm cho cô tỉnh táo lại một chút, Giang Ý Mạn nhận ra người đàn ông trước mặt cô là Thẩm Giai Nghị.
“Anh đẩy tôi làm gì? Làm tay tôi chảy máu rồi này.” Giang Ý Mạn ngồi dưới đất khóc lóc, ăn vạ.
Thẩm Giai Nghị đút một tay vào túi, xoay người rời đi, lạnh lùng bất phàm, nhưng đi được mấy mét lại quay đầu nhìn Giang Ý Mạn vẫn đang ngồi trên mặt đất, dáng vẻ có chút cô đơn, tựa hồ giống như một đứa trẻ nhỏ bị vứt bỏ giữa đêm khuya.
Trái tim cứng rắn của Thẩm Giai Nghị đột nhiên mềm ra.
“Nhà cô ở đâu?”
Giang Ý Mạn vui mừng khôn xiết, từ dưới đất bật dậy: "Ở đó."
Cô trực tiếp nhảy lên trên người Thẩm Giai Nghị, hai chân mạnh mẽ ôm chặt thắt lưng anh, Thẩm Giai Nghị còn chưa có kịp phản ứng.
Đến khi anh ta phản ứng lại, Giang Ý Mạn đã ở trên người anh ta rồi.
Người phụ nữ này lại đang làm cái trò gì vậy? Ngay cả chính Thẩm Giai Nghị cũng không biết mình đang làm gì.
Giang Ý Mạn tựa đầu vào vai Thẩm Giai Nghị.
Cảm giác được dựa vào anh thật tốt, có lẽ vì bị bỏ thuốc, vậy nên lúc này, cô không muốn mạnh mẽ chút nào, cũng không muốn giả làm một người phụ nữ mạnh mẽ, cô chỉ muốn một lần được lệ thuộc vào Thẩm Giai Nghị.
Cảm thấy tuyệt vời.
Rượu?
Toàn thân Giang Ý Mạn toàn là mùi rượu, thản nào đêm hôm khuya khoắt cô ta không ngủ mà lại chạy ra đây quậy phá, cũng may là gặp phải anh, nếu như gặp phải người không đàng hoàng thì sao?
Thẩm Giai Nghị cau mày, chân sải bước đi vào khu chung cư, anh không dùng hai tay ôm Giang Ý Mạn, vậy nên cô phải dùng hai chân kẹp thật chặt người anh, nếu không đã bị rơi từ lâu rồi.
“Thang máy hỏng?” Thẩm Giai Nghị đứng bên ngoài thang máy.
Trên cửa thang máy có bốn chữ lớn "Đang được sửa chữa".
Chết tiệt!
“Cô ở tầng mấy?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
“Mười hai, hehe.” Giang Ý Mạn như con thiểu năng.
“Tầng mười hai?” Thẩm Giai Nghị nhíu mày, ném Giang Ý Mạn xuống đất.
Anh đâu có nhàn rỗi mà đi cõng cô ta lên tận tầng mười hai.
Giang Ý Mạn dùng hai tay móc chặt cổ Thẩm Giai Nghị, hai chân cũng kẹp chặt, cho dù Thẩm Giai Nghị có lắc lư thế nào thì cô cũng không chịu xuống, để xem Thẩm Giai Nghị có thể làm gì cô?
"Cô..."
Thẩm Giai Nghị rất tức giận, nhưng vẫn ôm Giang Ý Mạn bước lên cầu thang, chắc chắn kiếp trước anh đã mắc nợ cô ta, vậy nên kiếp này cô ta đến để đòi nợ anh đây mà, bám dai hơn đỉa.
Leo mấy tầng đầu, Thẩm Giai Nghị không có cảm giác gì, leo thêm mấy tầng nữa liền cảm thấy kiệt sức, chủ yếu là do Giang Ý Mạn quá nặng, đúng vậy, người phụ nữ này quá nặng, như tảng đá lớn treo trên ngực anh, Thẩm Giai Nghị không thể xoay cô ra sau lưng, chỉ có thể vươn tay ôm lấy thân thể Giang Ý Mạn, cánh tay chia sẻ sức nặng bớt cho cơ thể, lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Giang Ý Mạn không thành thật khi ở trong vòng tay của Thẩm Giai Nghị.
Tay cô không ngừng chuyển động, muốn lần mò vào trong cơ thể anh, đây là muốn ép chết Thẩm Giai Nghị sao?
“Đừng lộn xộn.” Thẩm Giai Nghị trầm giọng nói.
Anh rất nghiêm túc, nhưng bên dưới vẻ ngoài nghiêm túc lại là một trái tim rung động mãnh liệt, anh cúi đầu nhìn Giang Ý Mạn đang nằm trong vòng tay mình, mặt cô đỏ ửng, cơ thể nóng hơn bình thường.
Ngôn Tình Ngược
Nhưng không phải bị sốt, cảm giác thật khó tả, Thẩm Giai Nghị tự hỏi có phải mình uống nhầm thuốc hay không.
“Nhà cô ở đâu?” Thẩm Giai Nghị bế Giang Ý Mạn đi lên tầng mười hai.
Thân anh toàn là mồ hôi, lên được đây quả là không dễ dàng.
Giang Ý Mạn cứ ôm chặt anh như con ngốc, chỉ nhìn anh rồi ngu ngơ cười, không nói lời nào, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Thẩm Giai Nghị như muốn ăn thịt anh.
“Rốt cuộc cô đã uống bao nhiêu rượu vậy?” Thẩm Giai Nghị càng không kiên nhẫn.
Đã khuya vậy rồi, bà xã còn đang đợi anh ta ở nhà! Nếu Giang Ý Mạn không phải là em gái của Giang Vũ Phỉ, Thẩm Giai Nghị sẽ phải khổ sở gánh vác phiền phức này sao?
"Tôi không có uống rượu, không tin anh ngửi thử xem."
Giang Ý Mạn há to miệng, đầu nhỏ nghiêng về phía Thẩm Giai Nghị.
Cô chưa kịp đến gần, Thẩm Giai Nghị đã đem đầu cô đẩy ra, còn dám nói không uống? Miệng toàn mùi rượu, thật ghê tởm.
Thẩm Giai Nghị đi đi lại lại trên tầng , nhìn thấy có một cánh cửa đang mở toang ra, đây hẳn là nhà của Giang Ý Mạn.
Trực giác mách bảo như vậy, Thẩm Giai Nghị bước vào, trong nhà chủ yếu toàn là đồ của phụ nữ, trên bàn ăn còn có bình rượu, chuẩn rồi, chính là ở đây.
Anh ôm Giang Ý Mạn đi về phía sofa.
“Xuống.” Anh đứng thẳng người, chờ Giang Ý Mạn buông tay.
Sợ là Thẩm Giai Nghị đã quên mất, khi một người phụ nữ say xỉn muốn níu kéo anh, cô ta sẽ không dễ dàng chịu buông tay, chưa kể hiện tại Giang Ý Mạn còn đang ở trong hoàn cảnh đặc biệt, cô ấy rất cần một người đàn ông.
"Xuống mau."
"Thật không biết uống bao nhiêu."
Thẩm Giai Nghị nắm lấy hai tay Giang Ý Mạn, kéo ra khỏi cổ anh, lôi chân cô ra khỏi eo anh, ném thẳng lên ghế sofa, Giang Ý Mạn choáng váng, trái tim loạn nhịp, cô cảm thấy cơ thể thật khó chịu khi rời khỏi vòng tay của Thẩm Giai Nghị.
“Trong nhà có thuốc bôi ngoài da không?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
Giang Ý Mạn không phát ra tiếng động, cô chỉ ngồi tại chỗ ôm cái gối, giống như đang ôm Thẩm Giai Nghị.
Anh lục lọi ngăn tủ bên cạnh, phát hiện trong ngăn dưới TV có một lọ thuốc.
Thẩm Giai Nghị sững sờ.
Lọ thuốc này trong nhà anh cũng có, giống nhau y đúc, Thẩm Giai Nghị mở ra ngửi ngửi, thậm chí mùi cũng giống y như loại anh thường dùng.
Giang Ý Mạn cũng có sao? Thẩm Giai Nghị quay đầu nhìn Giang Ý Mạn đang ngồi trên sofa, hai má ửng đỏ ra sức hôn gối, bộ dáng vừa đáng yêu vừa phát tởm, khiến người ta dở khóc dở cười.
Thẩm Giai Nghị nhìn cô chằm chằm mấy giây, sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Cứ như có một sợi dây vô hình đang kéo hai người lại với nhau, cho dù có cách xa nhau bao nhiêu, bọn họ vẫn sẽ luôn bất ngờ gặp được nhau với các loại lý do kỳ lạ.
Như vừa rồi ấy.
Hôm nay Thẩm Giai Nghị vốn là đi gặp một người bạn cũ, anh ta là bác sĩ chuyên khoa não, Thẩm Giai Nghị muốn khôi phục trí nhớ, anh luôn cảm thấy hình như mình đã quên một ký ức đặc biệt quan trọng nào đó.
Nhưng rồi cuối cùng lại gặp Giang Ý Mạn đã say bét nhè lại còn đi lung tung, thật không biết là cái duyên phận gì.
Thẩm Giai Nghị cầm lọ thuốc đi tới, ngồi xổm trước mặt Giang Ý Mạn, chán ghét nhìn cô đang hôn gối, anh giật lấy gối rồi ném nó đi, độc đoán nắm lấy tay Giang Ý Mạn, bắt đầu giúp cô thoa thuốc lên lòng bàn tay.
Động tác rất nhẹ nhàng, anh không tìm thấy tăm bông nên phải dùng ngón tay, ngón tay anh vẽ những vòng tròn trong lòng bàn tay của Giang Ý Mạn.
Giang Ý Mạn híp mắt nhìn ngón tay của Thẩm Giai Nghị, trong lòng cô suy nghĩ rất nhiều, tất cả đều là những suy nghĩ làm thế nào để xơi Thẩm Giai Nghị ngay tại chỗ.
"Anh thường chăm sóc Giang Vũ Phỉ như thế này sao?” Giang Ý Mạn hỏi.
Cô đột nhiên muốn đem mình đi so sánh với Giang Vũ Phỉ, cô muốn nghe được câu trả lời của Thẩm Giai Nghị, rằng nếu cô và Giang Vũ Phỉ cùng nhau rơi xuống nước, anh chỉ có thể cứu một người, anh sẽ cứu ai?
Trong lòng Giang Ý Mạn vẫn luôn mong đợi.
“Cô ấy không ngu ngốc như cô.” Thẩm Giai Nghị nhẹ giọng nói.
Anh cũng nên rời đi rồi.
"A! Ưm! Ưm!"
Trong phòng ngủ chính đột nhiên có động tĩnh, là tiếng rên rỉ của Lý Từ.
Thẩm Giai Nghị vừa bước tới cửa liền nghe thấy âm thanh kì lạ, anh lập tức nhíu mày, quay lại nhìn Giang Ý Mạn dò hỏi, nửa đêm nửa hôm mà trong nhà cô lại có giọng của đàn ông?
Không phải cô chưa kết hôn sao?
Sống cùng bạn trai sao lại say sỉn rồi một mình lang thang bên ngoài? Thẩm Giai Nghị càng ngày càng không hiểu được phong cách sống của Giang Ý Mạn, vốn là tiểu thư của Giang gia được nuôi dạy đàng hoàng tử tế, vậy mà đời tư lại hỗn loạn như vậy, hoàn toàn trái ngược với Giang Vũ Phỉ, thật may người anh cưới không phải Giang Ý Mạn mà là Giang Vũ Phỉ, nếu không thì thật không biết bây giờ trên đầu anh đã mọc bao nhiêu cái sừng.
"Anh không đi à? Không muốn đi? Anh muốn ở lại với em đêm nay sao?" Giang Ý Mạn tủm tỉm cười.
Thật ra cô chỉ muốn dùng cách này để ép Thẩm Giai Nghị rời đi, cô sợ anh ta biết được trong nhà mình còn có một người đàn ông.
Hiện tại chưa thể để Lý Từ lộ diện được, nếu không, kế hoạch của Giang Ý Mạn đều sẽ thất bại, cô loạng choạng đi tới cửa, dưới chân đột nhiên vướng thứ gì đó, cả người cô đổ về phía trước, trực tiếp ngã nhào lên người Thẩm Giai Nghị..