Cảnh vật trước mắt giống như cách một tầng hơi nước, lung lay, mọi thứ bị hòa tan thành màu trắng vàng sáng. Con mắt Diệp Hiểu Quân vốn là có bệnh nhẹ, lại bị va đập một cái thật mạnh, khuôn mặt Cố Lam ở trong tầm mắt nàng cũng mờ ảo. Trong thoáng chốc, lời nói Cố Lam như thể làm cho thời gian nghịch chuyển, cứ như rằng các nàng cũng chưa từng có chia tay, hai tháng vừa qua chỉ giống như là một giấc mộng, các nàng như trước vẫn là quan hệ người yêu. Không gian hỗn độn, từng câu từng chữ của tin nhắn thần bí bám theo trong đầu nàng gào thét, trái đất quay cuồng.
"Lại đây em xem nào, đầu bị đập rồi đi." Cố Lam nâng tay muốn xoa đầu nàng.
Cho dù tầm nhìn mơ hồ, đầu đau nhức, nhưng Diệp Hiểu Quân vẫn có thể phân rõ cái gì mới là sự thật, dùng sức hất tay Cố Lam: "Đừng động vào tôi.".
Nghĩ đến khả năng Diệp Hiểu Quân đã sớm cùng Lục Tĩnh Sanh thông đồng từ trước, chính mình lại lần nữa bị chèn ép, dùng tôn nghiêm thật vất vả đổi lấy được cơ hội, mắt thấy cơ hội ấy sắp tuột đi, Cố Lam như thế nào có khả năng cam tâm.
Nàng biết ở bên trong phòng tắm có người – mười phần là Lục Tĩnh Sanh, nàng muốn phá đi quan hệ của Diệp Hiểu Quân cùng Lục Tĩnh Sanh, muốn làm cho nàng mất đi chỗ dựa, không thể làm cho nàng cứ như vậy sống tốt! Cho dù trong phòng tắm không phải Lục Tĩnh Sanh, nàng cũng muốn ở trước mặt người khác đem Diệp Hiểu Quân đè xuống. Dù gì cũng chung sống cùng nhau một thời gian, những năm gần đây cảm tình chẳng lẽ là giả? Chia tay đối với nàng mà nói chỉ là chuyện nhỏ? Nàng có thể nhanh như vậy dứt đi? Mình là vì tiền đồ, vì sự nghiệp, nàng lại là vì cái gì?
Dựa vào cái gì trên thế giới này chỉ có nàng là xấu, Diệp Hiểu Quân kia liền là thanh cao trong sạch?
Cố Lam càng nghĩ càng giận: "Em hôm nay vì muốn chị nên tới đấy!".
Cố Lam vừa muốn đi lên, Diệp Hiểu Quân chịu đựng đau đớn hướng ngực nàng đạp. Cố Lam cường ngạnh đến đáng sợ, cho dù đã bị đá trúng vẫn cố đi lên, tiến đến chế trụ nàng, biểu tình xót xa nói: "Chị là bạn gái em, Em còn không thể chạm vào chị sao? toàn thân chị chỗ nào em chưa chạm qua? Chị nói muốn duy trì sự nghiệp của em, tất cả đều là lời nói xáo rỗng sao? không phải chị còn gởi tin nhắn nói muốn em sao?".
Dù là Diệp Hiểu Quân suy nghĩ chậm chạp cũng vô pháp chịu được những điều bịa đặt vô lý của Cố Lam, rống lên: "Tôi khi nào thì liên hệ với cô! Chúng ta đã sớm chia tay! Cô ngàn dặm xa xôi đến nơi đây là vì làm loại sự tình này?".
Cố Lam cười lạnh, thanh âm đề lớn cất cao giọng nói:"Có phải hay không em đến sai thời điểm? Chị giấu người trong phòng tắm đi! Ngay cả lời nói thật cũng không dám nói?".
Diệp Hiểu Quân còn muốn nói gì nữa, bỗng nhiên phát hiện phía sau Cố Lam đứng một người, tập trung nhìn vào, không biết khi nào thì Lục Tĩnh Sanh đã từ phòng tắm đi ra.
Lục Tĩnh Sanh đem tóc dài ướt sũng cuộn ở sau đầu, cả người tản ra tươi mát sau khi tắm, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm các nàng lại như đao phong sắc bén. . Ngôn Tình Sủng
Nàng rốt cục bước ra.
Cố Lam nghiêng mặt qua, như là bị Lục Tĩnh Sanh làm cho hoảng sợ, biểu tình trên mặt từ kinh ngạc chuyển tới không dám tin: "Lục lão bản, Ngài sao có thể ở trong phòng tắm của bạn gái tôi...... Loại sự tình này đã trải qua đồng ý của tôi sao?" Xoay chuyển ánh mắt, gắt gao bắt lấy Diệp Hiểu Quân, vẻ mặt chịu khổ vì bị phản bội lã chã chực khóc "Tôi nói chị như thế nào không nói cho tôi biết chị đi đến nơi quỷ quái này, nguyên lai là sau lưng tôi bắt cá hai tay!".
Diệp Hiểu Quân rốt cục hiểu được Cố Lam hơn nửa đêm ngàn dặm xa xôi chạy tới làm loạn một đống là vì mục đích gì, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại bình tĩnh không biểu tình.
Cố Lam đem Diệp Hiểu Quân đẩy ra sau, lúc lắc đứng lên, mục đích của nàng rất rõ ràng, thế nên có chút nóng vội quay qua Lục Tĩnh Sanh nói: "Lục lão bản, ngài đừng bị loại người cặn bã này lừa, chúng ta đều là người bị hại! Nàng một bên cùng tôi dây dưa không rõ, một bên lại đến câu dẫn cô......" Hốc mắt vừa hồng, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống, "Hiểu Quân, chị như thế nào có thể đối với em như vậy, Em yêu chị như vậy......".
Diệp Hiểu Quân cũng không thèm nhìn tới nàng, cũng không giải thích, hoàn toàn bị ghê tởm loạn rồi, dựa vào bên giường đứng lên, muốn đi ra ngoài. Nhớ tới không biết là ai nói, chia tay rồi mới có thể nhìn rõ một người. Nàng cảm thấy lời này dùng ở trên người Cố Lam đúng, không sai. Rốt cuộc nhận ra mấy năm rồi mình thế nào mù mắt?
"Đứng lại!" Cố Lam túm lại nàng, "Chị làm ra loại sự tình này rồi muốn bỏ đi? Nghĩ sao mà tốt đẹp thế? Chị ngay tại nơi này, trước mặt chúng tôi đối mặt giải thích rõ ràng......".
Một chữ cuối cùng bỗng nhiên đã bị trống rỗng nuốt đi, lời nói Cố Lam giống như bị chính mình ăn mất, âm cuối vừa ra tới yết hầu, tóc sau đầu đã bị kéo mạnh, đầu đau nhói giống như bị một viên đạn lao nhanh đến đánh trúng. Một cỗ thật lớn lực đem tóc nàng phía sau này túm lại, da đầu như là cũng bị dứt ra! Này một loạt chuyện phát sinh quá nhanh nằm ngoài dự liệu, hoàn toàn không cho nàng thời gian hoàn hồn, toàn bộ thân mình bị nghiêng ra sau, suýt nữa ngã sấp xuống!
Diệp Hiểu Quân kinh ngạc nhìn Lục Tĩnh Sanh túm tóc Cố Lam bước ra hướng cửa, tay Cố Lam liều mạng ôm tóc sau đầu, bị hất ra. Nàng lớn tiếng kêu đau, Lục Tĩnh Sanh hoàn toàn không để ý tới, vẻ mặt im lặng không biểu tình, cước bộ kiên định, mở cửa dùng sức một cước ném ra, giống như ném rác rưởi bình thường đem nàng ta đẩy ra ngoài cửa.
Lực đạo Lục Tĩnh Sanh thật lớn siêu việt hơn hẳn nữ nhân bình thường, làm cho Cố Lam bất ngờ không kịp đề phòng, hung hăng đập vào trên mặt tường hành lang.
"Cố tiểu thư này diễn một màn thật nhập tâm, mục đích là diễn cho tôi xem sao?" Lục Tĩnh Sanh xõa tóc buông nhỏ xuống từng giọt nước, đứng ở chính giữa cửa, một đôi chân thon dài làm cho thân hình nàng cao gầy, ánh mắt theo chỗ cao nhìn xuống, không chút để ý nhìn lướt qua Cố Lam tóc tai bù xù nằm đó, "Đáng tiếc cô có ra sức diễn như nào cũng chỉ là một cái diễn viên quèn, chỉ với chút đấy thủ đoạn nghĩ sao qua được mắt xanh của tôi. Cút".
Cánh cửa "Ầm" một tiếng đóng lại, Cố Lam khó có thể tin nhìn cánh cửa đóng chặt.
Da đầu âm ẩm nhói lên từng đợt, mấy cọng tóc bị kéo giật rơi xuống.
Như thế nào sẽ có nữ nhân thô lỗ như vậy! Không phải Lục Tĩnh Sanh là con gái một của ảnh thị Tuấn Thiên sao! nữ nhân sống trong xã hội thượng lưu như thế nào có thể làm ra loại hành động như vậy?
Trong lòng chột dạ, cảm thấy Lục Tĩnh Sanh tùy thời có thể lại lao tới, Cố Lam đứng lên dưới chân nhưng lại mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, lảo đảo mà đi xuống lầu.
Một trận ầm ĩ vang vọng khắp tầng lầu, Lễ tân tiền sảnh nghe thấy động tĩnh, vội vã chạy lên xem, vừa lúc gặp Cố Lam vẻ mặt đỏ bừng đang đi xuống, hai người liền đụng phải nhau. cô nương lễ tân "Ai u" Một tiếng thiếu chút nữa theo thang lầu lăn xuống, Cố Lam bước hụt hai bậc thang, cũng đứng lên đi tiếp, không quay đầu lại.
"Xảy ra chuyện gì vậy!" Lễ tân chạy đến cửa phòng Diệp Hiểu Quân, một bên gõ cửa một bên lớn tiếng hỏi.
Lục Tĩnh Sanh ra mở cửa, cười nói: "Một tên bệnh thần kinh đến nháo sự, tôi nói, kịch tổ đã bao toàn bộ khách sạn từ trên xuống, có người lạ tiến vào, các người cũng mặc kệ? Ai đi vào cũng được, nếu thực sự xảy ra chuyện ai phụ trách?".
Diệp Hiểu Quân ngồi ở trong phòng nghe Lục Tĩnh Sanh đem lễ tân đuổi rồi, cửa phòng lần nữa đóng lại, Lục Tĩnh Sanh đi trở về, hỏi:"Cô không phải là bị thương chứ?".
Diệp Hiểu Quân nhẹ nhàng lắc lắc đầu nghĩ muốn phủ nhận, nhưng cái gáy từng đợt co rút đau đớn, ngực giống bị vô số bọt biển làm tắc nghẹn, hơi chút vừa động làm nàng muốn ói ra.
Lục Tĩnh Sanh đứng ở bên người nàng, thấy nàng đem tóc dài tùy ý ghim lên, có vài sợi lòa xòa xuống gáy khó gim lên. Cần cổ tuyết trắng loáng thoáng tản ra mảng đỏ.
"Không quan hệ." Diệp Hiểu Quân quay đầu trả lời, ngữ khí thoải mái, nhưng cau mày, vừa nhìn liền biết là cậy mạnh.
Lục Tĩnh Sanh đưa tay nhẹ nhàng xoa đến phần gáy của Diệp Hiểu Quân: "Đều sưng như vậy một cục lớn, chạy nhanh đi bệnh viện kiểm tra xem.".
Diệp Hiểu Quân: "Đêm hôm khuya khoắt đi bệnh viện cái gì, ngày mai còn muốn theo kịp tiến độ quay phim, ngủ một giấc thì tốt rồi.".
"Không được." Lục Tĩnh Sanh cường ngạnh, "Cô, thế nhưng mà thật giỏi giả bộ, nhỡ đâu hỏng thật thì bắt đền ai, việc quay chụp cô không cần quan tâm, tôi cùng Trịnh đạo diễn nói một tiếng là được. Cô có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?".
"Còn có điểm buồn nôn.".
"Phỏng chừng não bị chấn động. Cô chờ tôi một lát, tôi về phòng chuẩn bị quần áo rồi đi ra, trong chốc lát quay lại đưa cô đi bệnh viện.".
Diệp Hiểu Quân là có chút khó chịu, lại là hơn nửa đêm cùng một người mình không quá quen thuộc đi bệnh viện, chuyện này sẽ làm nàng càng khó chịu. Huống chi......
[I]"Ngươi rất nhanh sẽ cùng Lục Tĩnh Sanh một chỗ.".[/I]
Những lời này liền giống như ma chú, không ngừng quẩn quanh ở trong đầu nàng.
Tuy rằng không biết tin nhắn thần bí kia rốt cuộc xuất từ ai, nhưng sự tồn tại của nó đã muốn vượt qua hiểu biết của Diệp Hiểu Quân đối với thế giới này. Là người trải qua giáo dục hiện đại, không có tín ngưỡng thuyết vô thần, nhiều lắm là lúc đi một mình trên đường giữa đêm, Diệp Hiểu Quân sẽ ngẫu nhiên cảm thấy có lẽ tồn tại ma quỷ.
Đến từ tương lai? Cho dù với tư cách là một biên kịch thể loại khoa học viễn tưởng của điện ảnh Trung Quốc đi nữa Diệp Hiểu Quân cũng là không tin.
Càng là không tin, khuôn mặt bị đá trước kia càng đau nhức.
Nếu nói Bearxxx chỉ dẫn vài chuyện mà người khác có thể sắp đặt, như vậy việc thay đổi đồng hồ đang dùng hàng ngày là một loại không thể sắp đặt trùng hợp được. Nội dung tin nhắn kia cư nhiên đoán đúng loại này trùng hợp, trùng hợp như vậy tỷ lệ có bao nhiêu? Sởn cả gai ốc đã không đủ để hình dung tâm tình giờ phút này của Diệp Hiểu Quân, nàng vốn đối thế giới này mà bắt đầu sinh ra hoài nghi, bị tính tình đại biến của Cố Lam càng thêm nhận định sự kỳ quái đó.
Chẳng lẽ, người gửi tin nhắn kia thật sự đến từ tương lai?
Như thế nào có khả năng......
Nhưng là......
Diệp Hiểu Quân theo bản năng nhìn thoáng qua vật đặt ở đầu giường kia, chiếc đồng hồ bị hỏng nhãn hiệu Longines.
Cũng thiệt nhiều thứ tồn tại đúng theo nội dung tin nhắn từ tương lại kia, đầu tiên cũng là phân tán từ nhục nhã Cố Lam.
"Diệp tiểu thư." Lục Tĩnh Sanh đã nhanh chóng quay trở lại, từ giữa một đống hỗn loạn Xuân thập tam nương cùng các loại tiểu yêu mở ra đường máu, tự mình đem theo áo khoác mỏng đi ra, trong tay nắm theo chiếc túi nhỏ trắng, đứng trước cửa phòng: " Đi thôi".
Ngữ khí Lục Tĩnh Sanh thực đương nhiên, Diệp Hiểu Quân nếu lui bước thì sao?
"Bước đi bị đau sao?" Lục Tĩnh Sanh thấy nàng sững sờ, đi lên kéo nàng.
Đại để là không thể cự tuyệt ý tốt của người khác, Diệp Hiểu Quân mặc vào áo khoác, cùng nàng chuẩn bị ra cửa.
Trùng Khánh cách Huyện Thiệu hơn km, Lục Tĩnh Sanh từ công ty con ở Trùng Khánh lái SUV đi đến, cùng Tiểu Trầm có thêm xe lạnh mang theo không ít thứ đến thị trấn này tiếp sức đoàn phim. SUV đậu ở đám cỏ dưới một gốc cây ngay sân sau nhà khách. Sau khi hai người lên xe, Lục Tĩnh Sanh bật bản đồ hướng dẫn, tìm tòi một phen, bệnh viện gần nhất cách đây km theo đường đi Khúc Thành.
"Nếu biết rằng nhất định phải chạy xe km này, tôi hẳn nên sớm quyết định đến đấy ở luôn từ trước, còn cần gì cùng Xuân Thập Tam nương đánh một trận khiếp sợ đối mặt như kia sao?" Lục Tĩnh Sanh nói, "Nếu không cô ngủ một chút đi? Đến nơi tôi gọi sau.".
Diệp Hiểu Quân đương nhiên hiểu được hành vi để cho người khác lái xe, chính mình lăn ra ngủ có bao nhiêu không lễ phép: "Không cần, đêm khuya chạy xe km nháy mắt là tới.".
Lục Tĩnh Sanh nhấn ga, xe từ ngõ nhỏ chạy ra, xóc nảy vài lần liền chuyển đến đường lớn, nháy mắt bằng phẳng. Ngã tư vắng tanh không gặp một bóng người, không đến năm phút đồng hồ liền ra khỏi thành.
Lục Tĩnh Sanh lái xe nhanh lại ổn định, cho dù không có người cũng thực tuân thủ, không vượt đèn đỏ, không lấn làn, rẽ ngang rẽ dọc đều nháy đèn.
Hai người không quen, cũng đều không phải người thích náo nhiệt, ngồi trong xe im lặng đến xấu hổ.
Đêm muộn đã giờ phút, Lục Tĩnh Sanh bận rộn cả ngày bất động thanh sắc đánh vài cái ngáp. Diệp Hiểu Quân biết nàng mệt nhọc, do dự một lát vẫn là mở miệng: "Hôm nay, cám ơn cô.".
Lục Tĩnh Sanh vịn tay lái nhìn Diệp Hiểu Quân liếc mắt một cái: "Như thế nào, sợ tôi ngủ, giúp tôi nâng cao tinh thần hả?".
Hồi tưởng màn hồ nháo vừa rồi của Cố Lam, mặt Diệp Hiểu Quân nóng lên, thật sự rất xấu hổ — Cố Lam cư nhiên cảm thấy nàng cùng Lục Tĩnh Sanh có quan hệ, đuổi tới cửa tự biên tự diễn ra một màn kịch nát này. Nếu không có Lục Tĩnh Sanh xuất thủ tương trợ, đêm nay rốt cuộc sẽ diễn biến thành cái dạng gì thật đúng là không biết nữa.
Cho dù là Lục Tĩnh Sanh hai ba lần nhìn đến tình cảnh không thích hợp, nhưng câu "Cám ơn" này, tuyệt đối không thể thiếu.
Lục Tĩnh Sanh vốn còn muốn cùng nàng tâm sự, không nghĩ tới cái người này bí ẩn, nói một câu xong không nghĩ mở miệng nữa, còn thật là không thấy buồn ngủ, Lục Tĩnh Sanh kéo nàng tiếp tục tán gẫu: "Cô cùng cô bạn gái trước, còn không có chia tay rõ ràng sao?".
"Sớm đã chia rõ ràng.".
Lục Tĩnh Sanh khóe miệng khẽ nhếch: "Tôi cũng chịu luôn đấy, có loại nữ nhân như này nữa, ngay cả trong vòng đồng chí các cô cũng không ít bạn gái cực phẩm đi. Rõ ràng là trước đấy nàng ta trèo lên giường Trần Nhĩ đi, các ngươi trước đó tại hồ Nhĩ Hải đều vừa cãi nhau rồi trở mặt, nàng còn có mặt mũi trở về la mắng? A, tôi biết a, nghe ý tứ nàng kia là cảm thấy chúng ta có chút gì đó quan hệ, sợ cô sống quá tốt nên cố ý đến phá đi?".
Lục Tĩnh Sanh ở bên kia tự suy đoán như đúng rồi, Diệp Hiểu Quân chỉ lạnh lùng buông một câu: "Tôi không muốn nhắc tới cô ta.".
Lục Tĩnh Sanh: "......".
Cô nương này viết kịch bản có thể viết được thể loại hoan hỉ sung sướng, oanh oanh liệt liệt, bản thân cư nhiên có thể buồn bực thành như vậy?
Người ta không nghĩ là người trước tiên mở lời, Lục Tĩnh Sanh cũng không bát quái, còn là sợ nàng trong lòng luẩn quẩn nên khuyên nàng hai câu, kết quả người ta ngậm miệng không đề cập tới, cũng rất tốt, chỉ có thể tiếp tục ngáp.
Thật đáng thương a...