Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

chương 151

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quả nhiên là video.

Diệp Hiểu Quân chà xát bàn tay một chút, lạnh cả người hướng quanh phòng liếc mắt nhìn.

Thật sự cô không quá muốn cho Lục Tĩnh Sanh lẫn vào chuyện này, Bearxxx không biết sẽ phát tới chuyện gì. Cô đã có sức miễn dịch, nhưng Lục Tĩnh Sanh vẫn còn trong trạng thái gián tiếp tiếp nhận, sợ ảnh hưởng không tốt tới nàng.

Lục Tĩnh Sanh ngủ được rất an ổn, Diệp Hiểu Quân ấn mở khóa phát, lẳng lặng chờ đợi video triển khai.

Thêm năm phút trôi qua, vòn tròn load xoay qua một vòng rồi lại một vòng, tốc độ vẫn là kbs.

Diệp Hiểu Quân phiền não mà gãi gãi đầu —— đã biết rõ có thể như vậy.

Lại ngồi tại trước máy vi tính thêm hơn nửa tiếng đồng hồ, uống hết một ly Hồng Trà, video như trước không có động tĩnh.

Xem ra năng lực thông tin tương lai cần phải tăng cường, Diệp Hiểu Quân đem notebook đóng lại, trở lại trên giường.

Vì như thế, cô thật sự không có cách nào ngủ ngon, thủy chung nghĩ đến sự việc video.

Dứt khoát đứng lên cầm quyển sách ngồi ở trên ghế sofa bên cửa sổ, mở ra đèn đặt dưới đất đọc sách. Chụp đèn thanh tú khảm hoa văn chim chóc bên trong, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng làm cho người ta dễ chịu, vùng sáng chỉ chiếu tới trước tầm mắt Diệp Hiểu Quân, không có quấy rầy Lục Tĩnh Sanh nghỉ ngơi.

Đoạn video này đến tột cùng là vì đường truyền Internet mới không thể phát, hay là bởi vì thời gian pháp tắc quấy nhiễu? Cô tin tưởng Bearxxx giống như cô, đã từng cùng thời gian pháp tắc đánh cờ, tránh đi khả năng che đậy, đem thư truyền lại cho cô.

Cái này thực rất thông minh, sự lanh lợi nhiệt tình này làm cho Diệp Hiểu Quân mỉm cười.

Trận trao đổi này tính đến bây giờ mới bắt đầu thấy tâm linh tương thông.

——————————

Sau khi Lâm Ngạn tiếp nhận kế hoạch phát triển Ảnh thị Quân Thác, tần suất tới công ty rõ ràng tăng nhiều.

Cho dù trong công ty sẽ thường xuyên cùng em trai của nàng gặp mặt.

Lục Tĩnh Sanh lần trước giội nàng một thân cà phê thật không có lại đến, ngược lại Tưởng Bối Nam của Hoàn Cầu cùng nàng tiếp xúc nhiều lần, hoàn toàn chính xác muốn cùng nàng hợp tác.

Cũng tốt, hợp tác với Hoàn Cầu đối với Lâm Ngạn mà nói cũng không có bất kỳ tổn thất nào, tuy có tiêu cực quấn thân, Tưởng Bối Nam cùng phụ thân đang hấp hối có nhiều mâu thuẫn chưa được hóa giải, nhưng Hoàn Cầu dù sao cũng là đầu rồng trong ngành điện ảnh, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo.

Hơn nữa nàng cũng đã bỏ lỡ đối tác hợp tác tốt nhất, là Bác Triển.

Sau lần đó nàng mới biết tới, Lục Tĩnh Sanh cùng Đồng Ấu Ninh này luôn luôn liên thủ xuất kích, số người thua trong tay các nàng không ít, mấy năm gần đây cùng với thực lực Bác Triển lớn mạnh càng làm cho người nghe tin đã sợ mất mật. Lâm Ngạn lại sẽ không bị khí thế phô trương thanh thế kia hù ngã, bất quá có một chút hối hận...

Mở ra TV treo tường trong văn phòng, tìm kênh đang chiếu "Xích Thố" mở ra.

Lâm Ngạn từ trước đến nay đối với minh tinh không có hứng thú gì, cũng đã từng có một hai cái bạn gái, nhưng đại đa số nàng vẫn có khuynh hướng chọn lấy một cái nam nhân có thể hầu hạ tốt cho nàng.

Đồng Ấu Ninh này, là người mà đệ đệ của nàng – Lâm Quang vẫn muốn ngủ lại ngủ không đến.

Bất luận là chuyện gì có thể khiến cho Lâm Quang khó chịu, nàng đều hài lòng đi làm.

Lâm Ngạn đang ở công ty họp, thư ký gửi tới hộp thư một phong bưu kiện, nàng ấn mở vừa nhìn, sắc mặt biến hóa.

Lâm Ngạn chú ý tới.

"Lâm tổng, ngài nhìn..."

Sau khi tan họp thư ký để cho nàng nhìn cái phong bưu kiện kia, khuôn mặt Lâm Ngạn vốn là không biểu cảm, theo quá trình xuất mở ra của bưu kiện càng ngày càng thối.

Xuất phẩm điện ảnh của Bác Triển từng bộ từng bộ đóng máy, hầu như mỗi tháng Bác Triển đều tổ chức tiệc tối.

Tiệc tối Bác Triển dần dần trở thành như là một kiểu xã giao mới trong hội này, là nơi tụ họp nổi tiếng hoàn toàn mới trong giới giải trí. Tiệc tối Bác Triển được tổ chức ở khách sạn xa hoa, rất nhiều nhân vật có tiếng trong giới đều tới tham dự, nói chuyện điện ảnh, trò truyện hợp tác, vậy nên nơi đây chậm rãi trở thành một loại biểu tượng thể hiện thân phận, trở thành một hắc động, hấp dẫn càng ngày càng nhiều người lẫn vào, cũng coi đây là vinh quang.

Lục Tĩnh Sanh cũng không thường xuyên tham dự tiệc tối, sự vụ ở đây đều giao cho Sài Trăn quản lý.

Bây giờ Sài Trăn gánh vác càng ngày càng nhiều chuyện trọng yếu, bận rộn không hết việc. Lục Tĩnh Sanh cho phép nàng tuyển thêm hai vị phụ tá.

Tiệc tối đêm nay, Lục Tĩnh Sanh ăn vận trang phục lộng lẫy tham dự, không chỉ có vì là tiệc tối kỷ niệm đóng máy bộ phim đầu tiên năm mới, mà nàng càng chờ mong chính là cố tài chính vượt trội đầu tư đi vào.

Không nghĩ tới, Diệp Hiểu Quân, người luôn luôn không thích tham gia các loại tiệc tối, party tụ hội loại này, lần này thế nhưng chủ động yêu cầu tham dự.

Lục Tĩnh Sanh rèn sắt khi còn nóng khích lệ nàng: "Đúng vậy a, lâu lâu cũng cần phải ra ngoài hít thở chút không khí, chị cũng cần lộ mặt a. Không nói tới là yêu cầu xã giao, cũng cần cho mọi người thấy được em không có ngược đãi chị, đem chị nhốt ở trong nhà không cho chị lộ diện."

Diệp Hiểu Quân nghi hoặc: "Lại còn có lời đồn đại như vậy sao?"

Lục Tĩnh Sanh: "Chị biết đó, giang hồ đồn thổi, thứ này có sức lan truyền tới chính mình căn bản là không thể tưởng được."

Giống như, lúc trước "Tiểu hoa đán thích làm màu" – Cố Lam cùng Bác Triển véo lên một trận tranh đấu thần kỳ làm cho Lục Tĩnh Sanh đặc biệt là Diệp Hiểu Quân, hai vị này vốn hằn là những người trú ở phía sau màn ảnh bị không ít người chú ý, hơn nữa với cái thân phận "Khuê mật của Đồng Ấu Ninh", vây quanh các nàng không thiếu ánh đèn flash tò mò đi theo. Lục Tĩnh Sanh có thể đi đến trước màn tiếp nhận phỏng vấn cũng có thể bàn luận viển vông, thế nhưng đối với Diệp Hiểu Quân, nàng vẫn luôn muốn bảo hộ nhiều một chút.

Dù sao Diệp Hiểu Quân không giống nàng, không thể để cho cô nhiễm dơ bẩn. Cho dù là hiện tại cô đã nhúm xuống một chân, Lục Tĩnh Sanh vẫn luôn cố gắng đem nàng kéo trở về, tránh xa vũng bùn.

Diệp Hiểu Quân phải bảo trì tác phong của con người nghệ thuật, giữ được sự nhạy cảm cùng thanh cao, thì con đường nghệ thuật của cô mới có thể lâu dài. Chuyện này, từ khi mới bắt đầu Lục Tĩnh Sanh đã biết rõ.

Bất quá, khép kín quá mức đối với một biên kịch mà nói cũng vô cùng không tốt, Lục Tĩnh Sanh đều muốn giúp nàng tham gia một ít tiệc tối, sự kiện xã giao chất lượng cao. Tiệc tối Bác Triển liền vô cùng thích hợp với nàng.

Diệp Hiểu Quân không quá ưa thích xã giao, nhưng cô cần hiểu rõ vòng sinh hoạt của Lục Tĩnh Sanh. Tựa như lúc cô đối mặt với bạn của Lục Tĩnh Sanh luôn luôn có chút ít lạ lẫm cùng không thoải mái, tổng cảm thấy bản thân cùng các nàng không chung một thế giới, nhưng cô cũng luôn nhẫn nại tính tình lắng nghe hết thảy về Lục Tĩnh Sanh.

Buổi dạ tiệc loại này đã triển khai được hơn mấy tháng, cho tới bây giờ Diệp Hiểu Quân không có tham dự qua.

Hành động lần này của Diệp Hiểu Quân làm cho Lục Tĩnh Sanh vui vẻ, bất quá...

Có người nói cho nàng biết, Diệp Hiểu Quân tại S thành vô tình gặp phải Mã Kiện, bản thân Mã Kiện cũng gọi điện thoại cho Lục Tĩnh Sanh xin lỗi: "Tôi là thật không nghĩ tới sẽ đụng phải nàng. Không ai nói cho tôi biết nàng tới chỗ này họp a."

Diệp Hiểu Quân rõ ràng nhìn thấy Mã Kiện, rõ ràng biết rõ Lục Tĩnh Sanh đang gạt nàng một việc, nhưng nàng lại không nói, coi như không có chuyện gì.

Tiếp tục như vậy rất nguy hiểm.

Lục Tĩnh Sanh nhìn bóng lưng Diệp Hiểu Quân ăn vận váy áo vừa vặn, nhẹ nhàng chuyển động chén rượu trong tay.

Nàng không thể để cho tình thế phát triển về hướng không thể kiểm soát.

Một nhóm nhân viên cấp cao Hoàn vũ đều được mời tới tham dự dạ hội đêm nay, Lúc Quan Nguyên cùng các nàng và đám đồng nghiệp tóc vàng mắt xanh, dáng người tuyệt luân đồng loạt xuất hiện thật không làm cho người ta cảm thấy thua kém. Nàng rất tự nhiên hòa nhập cùng đám người da trắng ở trong này.

Diệp Hiểu Quân kéo Lục Tĩnh Sanh đồng thời tiến lên ân cần thăm hỏi, Quan Nguyên dùng môi hôn hai má Diệp Hiểu Quân: "Hiểu Quân, so với tôi tưởng tượng xinh đẹp hơn nhiều."

Được người xinh đẹp tán dương luôn làm cho người ta vui vẻ, Diệp Hiểu Quân lễ phép đáp lại: "Cảm ơn."

Lục Tĩnh Sanh đối Quan Nguyên và các đoàn đội bên cạnh chào hỏi. Trải qua năm đó, bị Diệp Hiểu Quân dùng nhiều thứ ngôn ngữ thuần thục nói lời "mỉa mai", về sau Lục Tĩnh Sanh liền âm thầm tiến hành ma quỷ huấn luyện, tối thiểu đem thứ ngôn ngữ thông dụng nhất – Anh ngữ học tới thành thạo nhuần nhuyễn.

Ra đến ngoài, Lục Tĩnh Sanh dùng ánh mắt quan sát Quan Nguyên đang nói chuyện phiếm cùng Diệp Hiểu Quân, hồi tưởng lại ngày ấy sau khi Hứa Ảnh Thiên đuổi theo Đồng Ấu Ninh đi ra ngoài, Lục Tĩnh Sanh hỏi Quan Nguyên:

"Nàng vẫn luôn là như vậy? Quan Nguyên, cậu tại sao phải làm loại sự tình này?"

Nếu không phải mối tình đầu của Đồng Ấu Ninh, nếu không phải là người nàng quen, lời nói của Lục Tĩnh Sanh tuyệt đối sẽ không khách khí như vậy.

Quan Nguyên giữ nguyên nụ cười: "Tớ không nói sai gì nha."

Lục Tĩnh Sanh: "Vì cái gì lần này cần trở về, tại sao phải gặp mặt."

Quan Nguyên: "Là Ấu Ninh hẹn tớ."

"... Ước cậu thì cậu cũng có thể không đến."

Quan Nguyên tựa hồ đã hiểu ra cái gì: "Cũng đúng. Bất quá với tư cách là bằng hữu cũ, cũng là bằng hữu thân thiết ngày xưa, tớ tất nhiên quan tâm đến các cậu hiện tại, nghĩ muốn tận mắt nhìn thấy hạnh phúc của các cậu."

Lục Tĩnh Sanh cười lạnh: "Quan Nguyên, cậu vẫn là dối trá trước sau như một."

Quan Nguyên hơi chút ngẩn người, biểu lộ giãn ra miệng cười nói; "Đúng vậy a, tớ vẫn luôn là dối trá trước sau như một."

"Tĩnh Sanh." Quan Nguyên mở hai tay cùng nàng ôm.

Rất kỳ quái, ai đối mặt Quan Nguyên cũng đều giả bộ cười, liền cả Diệp Hiểu Quân vừa mới cùng nàng trò chuyện xong cũng đều vuốt vuốt đôi má cay cay mũi.

Lục Tĩnh Sanh tại bên tai Quan Nguyên nói: "Lúc nào cậu rời đi?"

Quan Nguyên: "Đàm xong việc liền đi."

"[Tận thế trò chơi]?"

"ừ."

"Ấu Ninh đi cùng cậu?"

Quan Nguyên buông Lục Tĩnh Sanh ra, trở lại bên cạnh đồng sự của nàng. Đồng sự của nàng đối với Bác Triển đều phi thường tò mò, có nhiều vấn đề thay nhau hỏi Lục Tĩnh Sanh.

Lục Tĩnh Sanh vội vàng đáp lại, phát hiện Quan Nguyên đã đi xa.

Bất quá đêm nay Đồng Ấu Ninh sẽ không xuất hiện ở chỗ này, Quan Nguyên muốn dạo bộ liền dạo bộ đi.

"Lục Tĩnh Sanh!" Trong đám người phát lên một tiếng nổi giận đùng đùng, Lục Tĩnh Sanh nghiêng mắt nhìn, thấy Lâm Ngạn đang hướng về phía nàng đi tới.

Diệp Hiểu Quân thấy người đến thần sắc không tốt, đi phía trước vượt qua một bước ngăn trở nàng: "Cô là người nào?"

Lâm Ngạn căn bản không có để ánh mắt vào Diệp Hiểu Quân, trực tiếp hướng một bên đẩy: "Lục Tĩnh Sanh, cô thật đúng là hèn hạ!"

Lục Tĩnh Sanh vội vàng đem Diệp Hiểu Quân kéo về, đỡ lấy bờ vai nàng.

Bầu không khí chậm rãi nơi này có cảm nhận lập tức khẩn trương.

Bảo an lẫn trong đám người lập tức xuất thân, trong nháy mắt bắt được Lâm Ngạn, Lâm Ngạn tức giận nói: "Các người dám đụng đến tôi?!"

Lục Tĩnh Sanh thấp giọng nói với Diệp Hiểu Quân: "Chị đến phòng nghỉ chờ em, chút em đến tìm chị." Nói qua liền đi ra ngoài. Lâm Ngạn theo sát đi lên, Diệp Hiểu Quân đưa mắt nhìn các nàng đi xa, có chút do dự có nên đi theo hay không.

"Yên tâm đi, đối phó người ngu ngốc như vậy, Tráng Tráng vẫn luôn nắm chắc."

Một thanh âm quen thuộc vang lên sau lương nàng, Diệp Hiểu Quân nhìn lại: "Đồng tiểu thư?"

Đồng Ấu Ninh thấp giọng dựng lên cái động tác "suỵt", ánh mắt xuyên qua khe hở giữa đám người quan sát thấy, Quan Nguyên đang cùng một vị nổi danh đạo diễn nói chuyện với nhau thật vui.

Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân đều cảm thấy đêm nay Đồng Ấu Ninh sẽ không tới, dù sao trong danh sách khách mời rõ ràng có tên Quan Nguyên.

Xuyên qua đại sảnh khách sạn, Lục Tĩnh Sanh một đường đi đến phòng khách trên lầu, Lâm Ngạn lại cũng không một tia sợ hãi đi theo.

Lục Tĩnh Sanh cùng hộ vệ của nàng vào phòng, Lâm Ngạn theo vào, một tay nắm lấy cửa phòng đang đóng lại.

"Rõ ràng vụng trộm nâng đỡ hạng mục Lâm Quang, còn chuyển nhượng cổ quyền công ty ảnh thị cho hắn, vì hắn chế định kế hoạch? Lục tổng, ngài không phải là có điểm quá ác tâm chứ?" Lâm Ngạn nói thẳng vào trọng điểm.

Lục Tĩnh Sanh tỏ ra là người rất vô tội: "Lâm tiểu thư nói lời này thật sự quá nghiêm trọng, tôi nghĩ chuyển nhượng cổ phần công ty cho ai – đó là quyền của tôi, giúp ai điều chỉnh kế hoạch cũng là thời gian tôi có nhiều. Lại nói thêm, lúc trước tôi mang đầy thành ý tìm cô, nghĩ muốn hợp tác với cô, nhưng là cô không có hứng thú không phải sao? Tựa hồ đối với Hoàn Cầu bên kia càng cảm thấy hứng thú, tôi đây đành phải khác kiếm cơ hội khác để hợp tác thôi. Về sau, sau khi phân tích kỹ lại một phen, là tôi hồ đồ rồi, tuy rằng cô cùng Lâm Quang là chị em ruột, nhưng đại bộ phận tài nguyên viện tuyến của Quân Thác vẫn còn nằm trong tay Lâm Quang, nghĩ hợp tác tôi có lẽ nên tìm Lâm Quang. Lâm Quang tiên sinh đối với bản kế hoạch hợp tác tôi đưa ra cảm thấy hứng thú vô cùng, chỉ cần tôi có thể giúp hắn tại trong ngành sản xuất phim đả thông một con đường, để hắn có thể trở về tại trước mặt cha mẹ báo cáo kết quả công tác, đem tỷ tỷ một mực gây phiền cùng tranh giành tình cảm của hắn ép buộc đi ra ngoài là được. Một khi giúp hắn đả thông con đường chế tác này, viện tuyến Quân Thác cùng xuất phẩm có thể kết hợp thành một cỗ dây thừng, trở thành đối tác hợp tác tốt nhất của Bác Triển. Chuyện tốt như vậy tôi sớm nên nghĩ đến, tại sao lại nói là hèn hạ?"

Lâm Ngạn cười ha ha, ngồi vào đối diện nàng: "Kéo những thứ vô dụng này, ngài thật sự có khuôn mặt. Lâm Quang căn bản cũng không làm được việc gì chính đáng, đối với hắn mà nói cho dù chẳng cần làm gì, cuối cùng đại bộ phận tài sản Lâm gia cũng là cho hắn đấy! Qua nhiều năm như vậy Quân Thác đều là do tôi chưởng quản, đều là tâm huyết của tôi! Hắn chỉ là đơn thuần không muốn để cho tôi được yên thôi. Hơn nữa..."

Lục Tĩnh Sanh thu lại biểu lộ, từng chữ một nói: "Lâm tiểu thư đến là muốn cùng tôi khóc lóc kể lể thân thế bi thảm? Không có ý tứ, cô bị nam quyền áp chế cũng tốt, nữ quyền áp chế cũng được, đây là chuyện của cô. Còn nhiều, rất nhiều người có hoàn cảnh giống như cô, nhưng họ sống được đặc sắc và xuất sắc hơn so với cô. Là cô năng lực yếu mà thôi, trách không được người khác."

Mí mắt Lâm Ngạn nhảy không ngừng.

Lục Tĩnh Sanh nhếch chân lên: "Cho nên Lâm tiểu thư lúc này, là muốn nói chuyện hợp tác?"

"Đúng." Nàng nghiến răng, thật vất vả cho đi ra cái chữ này.

Nàng không thể mất đi Quân Thác, càng không thể bại bởi Lâm Quang.

"Như vậy." Lục Tĩnh Sanh nói, "Cầu tôi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio