Anh ta trực tiếp nói: "Không lâu trước đây hẳn là mọi người đều thu được tin tức tôi muốn cùng Hứa phó tổng kết hôn, tin rằng những nhân viên phía dưới cũng đều biết chuyện này."
Đây là muốn làm gì?
Giang Gia Niên đột nhiên ngẩng đầu khỏi tài liệu, ánh mắt lưu chuyển trên người Lâm Hàn Dữ và Hứa Hoan Nhan, trong lòng có hai cái suy đoán.
Thứ nhất chính là có khả năng bọn họ muốn đẩy nhanh tiến độ kết hôn, thứ hai là bọn họ muốn... Giải trừ hôn ước.
Từ biểu tình ẩn nhẫn phân nộ của Hứa Hoan Nhan tới đoán chắc không phải điều thứ nhất.
Lầm Hàn Dữ tiếp tục lên tiếng chứng thực phỏng đoán của cô, vừa làm người thấy bất hạnh vừa làm người cảm thấy kinh ngạc, anh ta lại có thể bình tĩnh mà tuyên bố tin tức như vậy trong cuộc họp thường kỳ ở cao tầng.
"Tôi cùng Hứa phó tổng đã hủy bỏ hôn ước, chúng tôi sẽ không kết hôn, tôi cùng cô ấy cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ gì, sau khi cuộc họp chấm dứt, phiền các vị thông báo đến nhân viên các phòng, đừng để bọn họ lại thảo luận đề tài này nữa, miễn tạo thành bối rối cho Hứa phó tổng."
Làm cho Hứa phó tổng bối rối sao? Làm nữ chính trung tâm của đề tài, cô ta tựa như sẽ bối rối giống như trong lời của Lâm Hàn Dữ, người ta chính là chủ tịch, có bao nhiêu người dám chọc cột sống của anh ta chứ? Đơn giản chính là bàn luận về Hứa Hoan Nhan thôi.
Sớm biết hôm nay sẽ như thế này phỏng chừng Hứa Hoan Nhan sẽ không tới đi làm. Nếu nói khi Giang Gia Niên chuẩn bị thổ lộ với Lâm Hàn Dữ thì bị tin tức đối phương muốn kết hôn đổ trở về, là việc vô cùng mất mặt cùng hậm hực, vậy Hứa Hoan Nhan hiện tại đối mặt chính là việc càng mất mặt cùng xấu hổ, bởi vì khi đó chỉ có ba người bọn họ, còn bây giờ lại là một đống người.
Hô hấp càng thêm dồn dập, Hứa Hoan Nhan muốn khắc chế, làm chính mình ưu nhã một chút, không cần quá mức kích động, vậy sẽ chỉ làm cô ta càng mất mặt. Nhưng không có biện pháp, cô ta không khống chế được, trực tiếp bưng cốc nước trên tay lên hất lên mặt Lâm Hàn Dữ, còn may là ly nước ấm, bằng không gương mặt tuấn tú của Lâm Đổng này đã có thể bị hủy tại đây.
Sờ sờ vệt nước trên mặt, chờ mọi người phản ứng sau khi kinh ngạc trợn mắt, rất nhanh có người đưa khăn tay đến.
Lâm Hàn Dữ nói cảm ơn liền tiếp nhân, bỏ mắt kính xuống, mặt không đổi sắc mà lau mặt, tựa hồ cũng không bởi vậy mà cảm thấy phẫn nộ cùng quẫn bách.
Anh ta càng bình tĩnh như vậy, Hứa Hoan Nhan càng không chỗ dung thân, cô ta đứng lên rời khỏi phòng họp, cửa phòng họp bị cô ta đóng sầm một tiếng thật lớn, chấn động đến tâm mỗi người ngồi tại đây.
Giang Gia Niên còn ở lại nơi này.
Cô ngồi bên người Lâm Hàn Dữ, có thể cảm giác được Lâm Hàn Dữ lau mặt xong liền nhìn cô một cái.
Tuy răng tầm mắt dừng lại vô cùng ngắn ngủi nhưng lại có hàm nghĩa rất sâu.
"Cuộc họp tiếp tục, Giang tổng bắt đầu báo cáo đi."
Lâm Hàn Dữ đem chính mình thu thập thỏa đáng liền tiếp tục cuộc họp, phảng phất vừa rồi chưa từng phát sinh cái gì.
Có thể ở trước mặt nhân viên mất mặt sau đó lại tiếp tục hội nghị không hề ảnh hưởng, anh ta rốt cuộc là làm như thế nào vậy?
Thẳng đến khi cuộc họp kết thúc, trong lòng rất nhiều người vẫn không thông suốt điểm này.
Nếu không nói sao bọn họ không đảm đương nổi chức chủ tịch đây, vẫn là tố chất tâm lý không đủ cao.
Lục tục, tất cả nhân viên đều rời khỏi phòng họp, Giang Gia Niên đi ở cuối cùng đám người, hơi cúi đầu, trong tay ôm tài liệu, giống như vô cùng bận rộn.
Lâm Hàn Dữ vẫn ngồi ở ghế chủ trì như cũ, vẫn duy trì tư thế, chỉ là anh ta đã không còn né tránh ánh mắt, mà là quang minh chính đại nhìn cô chăm chú, nhưng mà hiện tại anh ta cũng có thể thấy cái bóng dáng, làm người bị nhìn, cũng không nhất định biết anh ta đanh nhìn cô.
Khi Giang Gia Niên muốn đi ra khỏi phòng họp, Lâm Hàn Dữ vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng, nhẹ giọng nói: "Giang tổng, cô ở lại một chút."
Bước chân của Giang Gia Niên dừng lại, không quay đầu, những người khác không nghi ngờ gì, nhanh chóng rời đi, không bao lâu sau, nơi nay chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Lâm Đổng còn có chuyện gì phân phó?"
Giang Gia Niên quay đầu lại, có nề nếp mà dò hỏi.
Lâm Hàn Dữ ngồi ở kia, thoáng nghiêng đầu, bộ dáng vô cùng bối rối.
Một lát sau, anh ta cười một chút, tươi cười tiếc nuối noi: "Em có thể đóng cửa lại không, anh nghĩ em cũng không hy vọng trong thời điểm tin tức anh cùng Hứa Hoan Nhan vừa tách ra liền bị trộn lẫn vào đề tài này."
Giang Gia Niên không chần chờ, vốn dĩ cô đang đứng ở trước cửa, đóng cửa chẳng qua chỉ là việc nâng tay là xong.
Chờ cửa đóng lại, cô liền chuyển qua nhìn anh ta từ xa, không có ý định đi qua.bg-ssp-{height:px}
Hình ảnh như vậy dừng ở trong mắt Lâm Hàn Dữ, chính anh ta cũng biết ý tứ của cô.
"Việc hôm nay anh làm, là việc anh hứa hẹn với em ngày hôm qua."
Anh ta vẫn ngồi, đoan đoan chính chính, không khác gì bình thường, nói chuyện cũng ôn hòa dịu dàng, không nhanh không chậm.
"Anh biết em có thể không cần anh làm như vây, nhưng anh chỉ có làm như vậy mới có thể tìm thấy cơ hội có được tư cách kia."
.....
"Anh cần phải làm như vậy."
Anh ta nâng tay lên nhìn đồng hồ, cười một chút nói.
"Thời gian cũng không còn sớm, em trở về làm việc đi, nếu có thể, tối nay anh hy vọng có thể ăn cùng em một bữa cơm, anh có rất nhiều lời muốn nói với em."
Anh ta thật sự có rất nhiều lời muốn nói với cô.
Từ khi nào, Giang Gia Niên cũng có rất nhiều lời muốn nói với anh ta, nhưng hiện tại, đã không còn gì nữa.
Anh ta nói cô có thể rời đi, cô ngược lại không nhanh chóng rời khỏi, đứng tại chỗ một lúc, cô tiến lên vài bước nhìn chằm chằm anh ta nói: "Anh nói người anh thích là tôi, từ đầu đến cuối đều là tôi, đúng không?"
Thật ngoài ý muốn, cô nguyện ý chủ động nói đến chuyện này, trên mặt Lầm Hàn Dữ vô cùng kinh ngạc, cơ hồ là bức thiết nói: "Đúng, đúng vậy, chính là như vậy."
Anh ta muốn vì chính mình giải thích vài câu, nhưng cô lại không cho cơ hội.
"Vậy Hứa phó tổng thì sao? Trước giờ anh đều không thích cô ấy sao?"
".....Không thích, anh chưa từng thích cô ấy."
Anh ta trả lời quyết đoán như vây, quyết đoán đến mức bạc tình.
Giang Gia Niên hơi hơi mỉm cười, làm như tiếc nuối nói: "Lâm Đổng, nếu anh thật sự chưa từng thích cô ấy, vậy vì sao muốn ở bên cô ấy, thậm chí nói tới kết hôn? Anh không phải người lỗ mãng, nếu không phải có chút thích, anh sẽ không hào phóng mà hứa hẹn sẽ kết hôn với đối phương."
"Thẳng thắn mà nói, Lâm Đổng có lẽ chỉ là thích tôi hơn thích cô ấy mà thôi."
"Ở chỗ của Lâm Đổng anh, thích là có thể đối với hai người, chỉ là phân chủ yếu và thứ yếu, nhưng ở chỗ tôi, chỉ có thể là một người."
Giọng nói của cô vô cùng kiên định: "Cho nên thật xin lỗi, tôi không thể tiếp thu anh ở hiện tại, tôi trở về làm việc."
Nếu quyết tuyệt cự tuyệt, nói xong người liền đi rồi, thời gian dừng lại cũng không quá năm phút đồng hồ.
Lâm Hàn Dữ ngơ ngác mà ngồi ở kia, trong đầu vẫn là câu nói cuối cùng kia của cô.
Cô không thể tiếp thu anh ở hiện tại, người trong lòng cô có cảm tình, chỉ là anh của quá khứ.
Không biết anh ta nếu lại tiếp tục không cam lòng mà theo đuổi cô, anh ta của quá khứ có phải cũng sẽ bị loại khỏi vị trí trong lòng cô hay không.
Đầu óc giống như bị kim châm, đau đến mức Lâm Hàn Dữ không chịu nổi. Anh ta nâng tay lên dùng sức ấn thái dương, nhưng đau đớn cũng không hề giảm bớt, cũng không biết có phải bởi vì quá đau hay không, khó có thể chịu đựng, anh ta không tự chủ được mà đỏ hốc mắt, sau đó nhanh chóng rơi nước mắt.
Editor: thích nhất Giang tổng dứt khoát không lằng nhằng, về bên Hạ cơ trưởng đi chị. Cao phú soái lại trẻ tuổi, còn có bảo bảo đáng yêu.
Bởi t ghét nhất thể loại gương vỡ lại lành, có không giữ mất đừng tìm, cứ cảm giác đã gây ra cho người mình yêu vết thương sâu như vậy mà quay lại thực sự có thể vẫn như ban đầu sao?
Có ai cùng quan điểm với t không?