Giờ phút này Giang Gia Niên vô cùng khẩn trương, nhưng đối với Hạ Kinh Chước đã đối với phi hành thành thói quen cũng sẽ không như vậy.
Nhìn thấy bộ dáng của cô, anh bỗng nhiên sinh ra một ý tưởng không tốt lắm, nghĩ tới, liền nhanh chóng làm như vậy, vì thế mắt thường có thể thấy được, máy bay trực thăng ở trên bầu trời bắt đầu chợt cao chợt thấp, đổi tới đổi lui, lúc mới bắt đầu Giang Gia Niên còn có thể miễn cưỡng bảo trì bình tĩnh, nhưng rất nhanh liền không khống chế được bắt đầu thét chói tai, nhắm mắt lại không dám nhìn xung quanh.
"Đừng náo loạn nữa, anh lái cho tốt đi!!!"
Cô thở hổn hển nói ra yêu cầu của chính mình, khó có khi cô nói năng có khí phách cộng thêm kiêu căng ngạo mạn như vậy, khóe miệng Hạ Kinh Chước lơ đãng cong lên một chút, nhanh chóng ổn định trực thăng, tất cả quay về bình thường.
Giang Gia Niên chậm rãi mở mắt ra, còn có chút sợ hãi mà gắt gao nắm chặt tất cả những thứ nhìn như vững chắc bên người, cô nuột một cái, chớp đôi mắt, vẫn cứ vô cùng khẩn trưởng.
"Một lát nữa chúng ta liền hạ xuống."
Có lẽ thấy cô quá sợ hãi, Hạ Kinh Chước rốt cuộc đại phát từ bị mà nói với cô muốn hạ xuống, trong nháy mắt Giang Gia Niên thả lỏng một chút, nhưng khi cô nhìn thấy phía dưới máy bay là đồng rộng mênh mông vô bờ cùng hồ nước, lại có chút hoảng loạn hỏi: "Chúng ta đến đâu vậy?"
Nói thật, đối với tốc độ của máy bay Giang Gia Niên không có quá nhiều khái niệm, ở trên bầu trời không có vật tham chiếu, cô cũng không quá phân biệt được đông tây nam bắc, cho nên hiện tại ở đâu, ở phương hướng nào, muốn đi đâu, cô hoàn toàn không biết gì cả.
Hạ Kinh Chước nghiêm túc mà thao tác máy bay trực thăng, phải biết rằng thời điểm làm việc bình thường, ngay cả Hình Chu phó phi công cũng đều rất ít khi dám hỏi anh trực tiếp vấn đề như vậy, rốt cuộc vấn đề này nghe thấy thật ngu ngốc, hơn nữa Hạ cơ trưởng là nhân vật như thế nào, phi công có tiền đồ nhất công ty, chưa đến tuổi đã bắt đầu chuẩn bị thăng lên thành giáo viên cơ trưởng đi khảo thí người khác, tương lai nói không chừng còn trở thành lãnh đạo nòng cốt của An Bình, người ưu tú như vậy lại đi hỏi câu hỏi đây là đến nơi nào giống như tài xế xe thuê, thật có chút đại tài tiểu dụng.
Nhưng mà đối mặt với nghi vấn của Giang Gia Niên, Hạ Kinh Chước tựa hồ không cảm thấy bị khinh nhờn một chút nào, anh nhanh chóng trả lời, hơn nữa bắt đầu cho trực thăng hạ xuống.
"Tôi mang em đi gặp một người, đừng lo lắng, chúng ta còn ở Giang Thành."
Giang Thành cũng là một thành phố lớn trong nước, diện tích tự nhiên cũng không nhỏ. Thời gian bọn họ bay cũng không tính là dài, cho nên cũng sẽ không đi được khoảng cách quá xa.
Đến khi hạ xuống, bọn họ đáp xuống nóc nhà rộng mở của một tòa nhà hai tầng, nóc tòa nhà này thật sự rất lớn nhưng không có tạo hình gì, rất giản dị, giữa không gian núi rừng nhìn qua vô cùng kỳ lạ.
Cảm giác trực thăng hạ xuống cũng không quá giống với khi máy bay dân dụng hạ cánh, lần này ngồi ở trực thăng này, Giang Gia Niên rốt cuộc hiểu rõ vì sao phi công lại khốc như vậy, ít như vậy, thật sự là lái máy bay so với lái xe khó hơn quá nhiều, giấy phép điều khiển các loại máy bay dân dụng cũng không dễ lấy.
Có cái vấn đề là, các bạn đã gặp qua con thỏ chưa? Thời điểm con thỏ gặp phải thiên địch chạy trốn có nhanh không? Đương nhiên. Tốc độ chạy trốn của con thỏ ước chừng cũng không thể nhanh bằng tốc độ xuống phi cơ của Giang Gia Niên hiện tại.
Cơ hồ không cần Hạ Kinh Chước giúp cô mở cửa khoang, cô liền chính mình đánh bậy đánh bạ mà mở ra, nhanh chóng nhảy xuống.
Bởi vì nguyên nhân độ cao, thời điểm Giang Gia Niên nhảy xuống còn suýt nữa bị trẹo chân, may mắn cô kịp thời đỡ thân máy mới tránh được, nếu không dựa theo trạng thái thân thể mang thai hiện tại của cô, một lần té ngã này còn không xảy ra chuyện là điều không thể nào.
"Cẩn thận một chút."
Lúc này Hạ cơ trưởng đã vòng lại đây, không khỏi phần trần tiến lên giữ tay cô lại, để cô kéo cánh tay của chính mình, giống như như vậy dường như sẽ an toàn hơn.
Giang Gia Niên có chút kháng cự, nhưng phản kháng vài lần đều bị ngăn lại, cái cảm giác kháng cự trong lòng kia cũng dần tiêu tan.
Thật ra cảm giác hiện tại của cô rất tốt.
Nói như thế nào đây, chính là cảm thấy cả người tràn dâyd năng lượng, rất nhẹ nhàng, hoàn toàn khác so với cảm giác ở bên Lâm Hàn Dữ.
Cô sẽ không cảm thấy mệt, sẽ thật cao hứng, thật chờ đợi giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, hơn nữa mặc kệ phát sinh chuyện gì tựa hồ đều là kinh hỉ, cũng không tồn tại bất kỳ cái khả năng xấu nào.
Mỗi lần nhìn thấy Hạ Kinh Chước, ngay từ đầu có lẽ sẽ có tâm lý phản nghịch, nhưng rất nhanh, cô liền sẽ cảm thấy cả người tràn ngập động lực, đối với những chuyện sắp xảy ra đều tràn ngập chờ mong.
Loại cảm giác này thật xa lạ.
Cô ngây thơ mà biết đây là hảo cảm, lại đối với loại hảo cảm tràn ngập hạnh phúc cảm thấy mới lạ.
Cô tin tưởng chính mình là đã từng thích Lâm Hàn Dữ, nhưng so với loại hảo cảm này đối với Hạ Kinh Chước, kém quá nhiều.bg-ssp-{height:px}
Một cái chỉ cần cô nhớ tới liền khổ sở trong lòng, một cái chỉ cần cô nhớ tới liền lòng tràn đầy ngọt ngào, sự chênh lệch này làm cô cơ hồ không cần lo lắng nhiều, liền biết nếu phải lựa chọn một trong hai thì cô nên lựa chọn ai.
Nghĩ như vậy, ánh mắt cô nhìn Hạ Kinh Chước đều thay đổi. Anh kéo cô đi xuống dưới lầu, căn nhà này tựa hồ là được thiết kế chuyên để máy bay trực thăng hạ cánh, nóc nhà có thang thông xuống dưới lầu, phía dưới mở đèn, càng đi xuống dưới càng cảm thấy nơi này không chỉ có bọn họ.
Hạ Kinh Chước có khả năng cũng phát giác, bước chân đi xuống dưới chậm một chút, khi bọn họ đi đến phòng ở lầu một, nhìn thấy chiếc xe trong sân rộng mở kia, liền biết loại cảm giác này không sai.
Nơi này trừ bỏ bọn họ đích xác còn có người khác, Hạ Kinh Chước nói muốn mang cô tới gặp một người, Giang Gia Niên liền cho rằng chủ nhân chiếc xe kia chính là người này, mà khi người nọ thật sự xuất hiện ở trước măth bọn họ, từ biểu tình ngoài ý muốn của Hạ Kinh Chước, cũng biết được đây không phải người anh muốn cô gặp.
Xuất hiện chính là một người đàn ông trung niên, tóc còn đen, không có nhiều tóc trắng, khuôn mặt cũng thật trẻ, muốn nói ông ta tuổi đều có người tin, nhưng từ ngũ quan cùng khí chất của ông ta tới đoán, cùng loại với Hạ Kinh Chước như vậy, ánh mắt nhìn Hạ Kinh Chước lại có thâm ý như vậy, Giang Gia Niên cơ hồ không cần suy nghĩ nhiều, là có thể đoán ra quan hệ của bọn họ.
Đây hẳn là ba của Hạ Kinh Chước.
Nhớ rõ trước đó Lý chủ nhiệm của An Bình có từng nhắc tới, ba anh sắp trở về, trước kia ông ấy là cơ trưởng giáo viên của An Bình, nếu năm đó không có rời khỏi, nói không chừng hiện tại đã thăng lên làm lãnh đạo An Bình.
Trong đầu Giang Gia Niên bỗng nhiên liền nhảy ra một cái ý tưởng lỗi thời , nếu địa vị của ba Hạ Kinh Chước ở An Bình hết sức quan trọng, như vậy chuyện An Bình muốn tiếp tục hợp tác với Duyệt Đồ hay không có thể xoay chuyển từ nơi này của ông ấy?
Ý niệm này vừa mới nảy ra đã bị Giang Gia Niên hất ra khỏi đầu, tự chửi chính mình thật là điên rồi, sao lại có thể có loại ý niệm này, quả thực là không tôn trọng Hạ Kinh Chước cùng chính cô, trước không nói chính mình không nên lợi dụng người khác, hơn nữa nhìn cục diện trước mắt này, quan hệ của Hạ Kinh Chước cùng ba anh rõ ràng không tốt lắm, nếu cô làm như vậy thì đem Hạ Kinh Chước đặt ở chỗ nào?
Giang Gia Niên cảm thấy sống lưng có chút lạnh, không biết là do chính mình nhiều năm làm việc tạo thành cảm giác gian thương, hay vẫn là do ánh mắt lạnh nhạt khắc cốt của Hạ Kinh Chước.
Từ khi quen biết anh đến bây giờ, cô rất ít khi nhìn thấy anh lộ ra biểu tình như vậy, nếu nói lúc ban đầu gặp mặt ánh mắt của anh cũng rất lạnh, vậy hiện tại so với thời điểm kia còn lạnh hơn.
Nói quá phận một chút, giống như đứng ở trước mặt anh không phải là ba ruột, mà giống như là kẻ thù.
"Ông tới nơi này làm cái gì."
Đối diện hồi lâu, Hạ Kinh Chước mới nhấp môi nói một câu như vậy, nói xong liền buông tay kéo Giang Gia Niên ra, nâng cánh tay chỉ ra cửa nói: "Đi."
Một chữ, đơn giản chặt chẽ, chứa đầy địch ý, Hạ lão tiên đứng ở cách đó không xa trực tiếp nhăn mi lại.
"Ba chỉ là tới nơi này nhìn bà ấy."
Biểu tình khi ông nói câu này làm ông lập tức già đi rất nhiều, ông có chút suy sụp mà đi về phía trước vài bước nhueng rất nhanh đã bị Hạ Kinh Chước ngăn lại.
"Nơi này không chào đón ông, bà ấy cũng không muốn thấy ông, thỉnh ông lập tức rời đi."
Lời này nghe được căn bản không thể tưởng tượng là đang nói với ba ruột, Giang Gia Niên đã bắt đầu hoài nghi suy đoán của mình có sai hay không, đứng ở một chỗ không biết nên giúp cái gì.
So với cô, Hạ lão tiên sinh cũng có chút vô thố, ông sửng sốt hồi lâu mới nói: "Ba cho rằng đã qua nhiều năm như vậy, con đã nguyện ý tha thứ cho ba, xem ra là ba quá lạc quan."
Lời này trực tiếp đem Hạ Kinh Chước nổi giận, anh châm chọc mà âm trầm nói: "Là cái gì cho ngài ảo giác như vậy? Đúng vậy, đúng là đã qua rất nhiều năm, nhưng mặc kệ qua bao lâu, cho dù là đi đến cuối đời, tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông."
Sau đó bọn họ liền không nói gì nữa.
Hạ lão tiên sinh xoay người liền đi rồi, ông đánh xe rời đi, chô này nhanh chóng trở về yên tĩnh, lần này là thật sự chỉ có hai người bọn họ.