Một đoạn đường thật dài, bọn họ cũng không nói chuyện, Giang Gia Niên có chút mệt mỏi, trong xe mở điều hòa rất ấm áp, cô ngồi trên ghế một lúc liền ngủ mất, chờ đến khi tỉnh lại bọn họ đã đến nơi, xe dừng ở dưới lầu, Hạ Kinh Chước ngồi ở ghế điều khiển, đồ đạc trong cốp xe đã được mang lên lầu.
"A? Tới nơi rồi sao?" Cô mơ mơ màng màng nói, "Sao anh không gọi em, chúng ta mau đi lên đi, ai? Hành lý đâu?"
"Anh mang lên rồi." Hạ Kinh Chước trả lời ngắn gọn.
Giang Gia Niên lên tiếng, muốn dụi dụi mắt, thời điểm giơ tay lên xoa bỗng nhiên phát hiện trên ngón tay có thêm một thứ gì đó, suýt chút nữa động vào đôi mắt.
Cô ngẩn người, cúi đầu nhìn, là nhẫn.
Ngón áp út tay trái của cô có thêm một cái nhẫn kim cương, nhẫn kim cương xinh đẹp như vậy, kim cưỡng lóe lên ánh sáng rất đẹp mắt, làm cô nhìn đến tâm tình phức tạp.
Cô nhìn thật sâu về phía Hạ Kinh Chước, anh nghiêng người dựa vào trên lưng ghế xe nói: "Nếu kết hôn, liền phải mang nhẫn, bởi vì nguyên nhân có đứa nhỏ, chúng ta tạm thời không làm hôn lễ, nhưng nhẫn vần phải cho em."
Giang Gia Niên hồng con mắt vuốt ve nhẫn kim cương trên tay nói: "Anh mua lúc nào vậy, gần đây không phải vẫn luôn bận công tác sao....."
"Bay đi Seattle được nghỉ mấy giờ, mua ở nơi đó."
Trong lòng có tư vị nói không nên lời.
Vừa chua xót lại vừa rung động, còn mang theo cảm giác hạnh phúc nồng đậm.
Giang Gia Niên cảm thấy thật hổ thẹn, nắm nhẫn khó nhịn mà nói với Hạ Kinh Chước: "Em xin lỗi, em không có chuẩn bị nhẫn cho anh, em thật là không tận tâm với chức vợ này."
Hạ Kinh Chước đối với việc này chỉ cười một chút, nâng tay lên cho cô xem nói: "Không quan hệ, anh mua một đôi, em có, anh cũng có."
Giang Gia Niên nhìn, nước mắt liền rơi xuống, có chút lời muốn nói đến bên miệng, cơ hồ liền nói ra: "Kinh Chước, kỳ thật hôm nay....."
Đầu lông mày Hạ Kinh Chước nhảy dựng, nhẹ nhàng mà "Ừ?" một tiếng, Giang Gia Niên nhìn mặt anh, lại nhớ tới biểu tình gần như khẩn cầu lúc từ biệt của Hạ Uyên, lời tới miệng lại nuốt trở vào, trực tiếp nâng người muốn đi ôm anh, nhưng cô đánh giá cao chính mình rồi, cô mang thai đã hơn bốn tháng, muốn lướt qua chỗ ngồi mà đi ôm người bên cạnh hiển nhiên không dễ dàng chút nào, thân thể cồng kềnh nâng lên lại đổ trở về, còn không cẩn thận bị đụng đầu, nước mắt rơi xuống càng nhiều.
Ánh mắt Hạ Kinh Chước nhìn cô một chút liền biến thành bất đắc dĩ, cúi người tiến lên dịu dàng hỏi cô có đau hay không, trách cứ cô quá không cẩn thận, còn tưởng rằng bây giờ vẫn như lúc trước, động một cái liền xằng bậy, Giang Gia Niên càng nghe nước mắt càng chảy nhiều hơn, cô cảm thấy chính mình gần đây thật sự quá yếu ớt, cảm xúc quá mẫn cảm, hơi động chút liền muốn khóc, đây rốt cuộc là làm sao vậy? Là bởi vì mang thai nên cảm xúc yếu ớt sao? Cảm giác được chồng cô duối tay lau sạch nước mắt trên má cô, Giang Gia Niên khóc đến mức có chút thở không nổi, Hạ Kinh Chước từ bất đắc dĩ biến thành cười khổ, bộ dáng có tâm sự của anh trước đó cũng không thấy, cô khóc sướt mướt giống như còn làm chuyện tốt?
"Được rồi, đừng khóc."
Anh ôm lấy cô, không gian trong xe nhỏ, tư thế như vậy thật ra cũng không thoải mái.
"Kể cả muốn khóc, cũng không cần khóc ở chỗ này."bg-ssp-{height:px}
Giang Gia Niên ngẩng đầu, mắt mênh mông nhìn anh, Hạ Kinh Chước nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, giơ tay vuốt ve khuôn mặt cô, nhẹ giọng nói: "Về nhà lại khóc."
Về nhà lại khóc.
Lần này về nhà chính là về nhà trên ý nghĩa chân chính.
Giang Gia Niên chậm rãi cong mắt, cùng Hạ Kinh Chước xuống xe.
Đứng ở dưới lầu, nhìn tầng lầu quen thuộc lại xa lạ, cô còn nhớ rõ tầng thứ sáu là nơi Hạ Kinh Chước ở, cô còn nhớ rõ một lần mình tới đây, là có tâm tình muốn về sau không có bất kỳ liên hệ gì với anh nữa.
Nghĩ như vây, cô liền nói ra: "Anh có nhớ lần đó anh gọi điện thoại cho em, nói anh sắp chết, để em tới gặp anh."
Đó thật sự là một việc mất mặt, Giang Gia Niên nhắc đến, ánh mắt Hạ Kinh Chước liền lập lòe mà né tránh.
Cô cười mang theo nước mắt nói: "Em khi đó vẫn còn nghĩ muốn phân rõ giới hạn với anh, không thể lại lui tới cùng anh nữa, bởi vì rõ ràng em cảm giác được chính mình thay lòng đổi dạ." Dừng một chút, cô xoay người nhìn về phía Hạ Kinh Chước, ách giọng nói, "Kinh Chước, em có phải vẫn luôn chưa nói cho anh hay không? Thật ra em không đơn giản là vì đứa nhỏ mới kết hôn với anh. Em....." Nhấp nhấp môi, cô cúi đầu nhìn nhẫn trên tay nói, "Em là bởi vì thích anh. Em muốn ở bên anh, mặc dù em lớn tuổi hơn anh, mặc dù em......Có thể không tốt."
Hạ Kinh Chước kinh ngạc mà nhìn cô, trước nay anh không nghĩ đến người phụ nữ như cô cũng sẽ có một ngày nói trắng ra tâm ý của chính mình như vậy, anh vẫn nghĩ có thể sẽ có một ngày như vậy cũng là nhiều năm sau, con của bọn họ đều học cao trung, thậm chí là vào đại học, trước nay không nghĩ tới sẽ là hiện tại.
Cô rốt cuộc không giống với người phụ nữ trong trí nhớ kia, bọn họ tương tự như vậy, lại khác biệt như vậy.
Giống như tất cả phiền não cùng mâu thuẫn ban ngày đều biến mất.
Những lời đó của Lâm Hàn Dữ đã bị anh ném sang một bên, anh đột nhiên ôm lấy Giang Gia Niên, hôn lên sườn mặt cô, im lặng hồi lâu mới nói gần như không thể nghe thấy: "Anh cũng chưa nói với em, anh kết hôn với em cũng không phải vì đứa nhỏ."
Anh hạ giọng, hai người ở cực kỳ gần, bốn mắt nhìn nhau, bộ dáng của mình trong tầm mắt đối phương là cực kỳ rõ ràng.
Cô vĩnh viên nhớ ngày đó dưới anh đèn đường anh nói với cô những lời đó, đời này cô đều không thể quên được ánh mắt anh khi ấy, ánh mắt hỗn loạn chua xót lại bướng bỉnh, nghiêm túc quạnh quẽ, xa cách rồi lại nhiệt tình, người đàn ông phảng phất như tuyết, lời nói ra cũng sạch sẽ như tuyết vậy.
"Giang Gia Niên, anh không đơn giản là thích em, anh nghĩ, anh yêu em."
Tác giả: Thổ lộ!!!!
Editor: huhu đợi mãi mới đến câu này của anh!!!