Ngày hôm sau.
Sương mù tan đi, chuyến bay khôi phục bình thường, Giang Gia Niên cố ý tránh chuyến bay số AP khi trở về, mua vé máy bay của hãng bay khác, ngồi trong phòng nghỉ ngơi của khoang hạng nhất nhìn di động, thấy hội nghị phát sóng trực tiếp trên màn hình.
Ở công ty Duyệt Đồ, quan hệ đồng nghiệp trên dưới hẳn là đều không tệ lắm. Duy nhất chính là Giang Gia Niên và Hứa Hoan Nhan lại không như vậy, cố tình hai người một người là giám đốc, một người là phó tổng.
Hứa Hoan Nhan trẻ hơn Giang Gia Niên, có thể nhanh như vậy đã ngồi vào vị trí phó tổng, so với cô năm ấy thì lợi hại hơn nhiều.
Nhưng đây cũng không phải nguyên nhân Giang Gia Niên không thích cô ta.
Giang Gia Niên còn rất thích đồng nghiệp có năng lực, có thể giúp cô giảm bớt rất nhiều lượng công việc, không những tiết kiệm thời gian cùng tinh lực còn mang lại hiệu quả và lợi ích lớn hơn cho công ty. Cô sở dĩ không thích Hứa Hoan Nhan vẫn là bởi vì Lâm Hàn Dữ.
Lúc này đây Lâm hàn Dữ đang đi công tác, là lần công tác duy nhất không mang Hứa Hoan Nhan đi cùng. Trước khi Hứa Hoan Nhan tiến vào công ty, mỗi lần Lâm Hàn Dữ đi công tác đều là cô đi theo, nhưng từ khi có Hứa Hoan Nhan, Giang Gia Niên lại biến thành người ở lại công ty, mỹ danh là cần giám đốc ở lại tọa trấn, nhưng trước đó vì sao lại không cần chứ?
Ghen ghét làm người ta trở nên ghê tởm và xấu xí, Giang Gia Niên không thích chính mình như vậy, nhưng cô cũng phải thừa nhận cô chính là người bình thường, chính là không nhịn được.
Trẻ hơn cô, xinh đẹp hơn cô, còn được tiếp xúc với người cô thích nhiều hơn cô, làm sao cô có thể nhịn được?
Nhìn video trên màn hình di động, mặc dù ánh sáng không tốt cũng không ảnh hưởng đến việc mọi người nhìn được sườn mặt mỹ lệ của Hứa Hoan Nhan đang báo cáo, Giang Gia Niên nhìn thấy liền phiền lòng, trực tiếp cắt đứt liên lạc, giơ tay đè đè thái dương, dựa lưng lên ghế.
Trong phòng hội nghị.
Hứa Hoan Nhan báo cáo xong liền mỉm cười ngồi xuống, trợ lý thấp giọng nói bên tai cô ta: "Hứa tổng, vừa rồi Giang tổng cắt đứt video trước."
Hứa Hoan Nhan nhướng mày, đùa nghịch bút máy trong tay nói: "Phải không? Có thể là đến thời gian đăng ký đi." Lời cô ta tuy nói như thế nhưng biểu tình đắc ý kia rõ ràng cũng không thể hiện như vậy. Sau khi gật đầu thăm hỏi với người của hãng bay An Bình, Hứa Hoan Nhan lại nói với trợ lý, "Buổi chiều hẳn là Giang tổng của chúng ta sẽ trở lại, cũng thật trùng hợp, Lâm Đổng chiều nay cũng về, chờ ngày mai bọn họ đều đến công ty, còn có kinh hỉ chờ Giang tổng đó."
Trợ lý khó hiểu, nhưng Hứa Hoan Nhan cũng không định giải thích, thu hồi tâm tư, chuyên tâm nói về công việc.
Bắc Kinh bên này.
Bởi vì vấn đề quản chế hàng không, Giang Gia Niên lại bị trễ chuyến bay, cô ngồi chờ ở trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ thấy từng hàng phi cơ bay đi, trong đó phần lớn là hãng bay An Bình, tuy rằng không quá xác định bên trong có chuyến hay không, nhưng cô đã bắt đầu hối hận.
Sớm biết thế này thì ngồi máy bay kia là được rồi, cần gì phải làm ra vẻ một hai phải né tránh, cùng lắm thì chọn khoang phổ thông, cách khoang điều khiển xa vạn dặm, cho dù có vấn đề gì cũng sẽ không dừng trên đầu cô.
Thở dài một hơi, Giang Gia Niên xoay người chuẩn bị trở lại chỗ ngồi, đứng một lúc chân có chút mỏi.
Đi chưa được vài bước, di động trong tay liền rung lên, cô giơ lên nhìn, vừa thấy tên ghi chú hiển thị trên màn hình di động tâm tình vẫn luôn không tốt lắm của cô lập tức tốt hẳn lên.
Cô nhanh chóng ấn nút nghe, vì để cho chính mình không có vẻ quá mức hưng phấn, cô hít sâu một hơi mới mở miệng chào hỏi: "Alo."
Đầu điện thoại bên kia truyền đến một giọng nam dễ nghe: "Gia Niên, là anh."bg-ssp-{height:px}
Anh ta còn chưa tự giới thiêu, Giang Gia Niên liền nói: "Em đương nhiên biết là anh, anh về đến Giang Thành rồi đúng không?"
Đầu điện thoại bên kia đúng là người cô ngày nhớ đêm mong, chuẩn bị đợi lần này anh trở về liền xác định quan hệ yêu đương, Lâm Hàn Dữ.
"Còn chưa, đại khái phải buổi tối mới có thể đến, máy bay bị trễ." Lâm Hàn Dữ giải thích nói.
Giang Gia Niên nghe vậy không khỏi cười: "Phải không? Bên này em cũng bị trễ chuyến."
Lâm Hàn Dữ ngoài ý muốn nói: "Em còn ở Bắc Kinh?"
"Ừ." Cô nhẹ nhàng lên tiếng, cảm giác lòng mềm mại, mới vừa rồi bởi vì chờ đợi mà nôn nóng cùng không kiên nhẫn tất cả đều tan thành mây khói, giống như sức mạnh của người yêu, mặc kệ bạn đang ở trạng thái không tốt như thế nào đều có thể lập tức hồi máu sống lại.
Lâm Hàn Dữ quan tâm nói: "Em vẫn tốt chứ? Ăn cơm chưa? Nhớ nghỉ ngơi cho tốt, mấy hôm trước gọi video cho em thấy quầng thâm mắt của em rất nghiêm trọng, có phải gần đây lại mất ngủ không?"
Được người mình thích quan tâm, không có việc gì có thể làm người ta vui vẻ hơn, thời gian chờ đợi kế tiếp cũng không còn quá dài, thẳng đến khi có thông báo nhắc nhở đăng ký, Lâm Hàn Dữ vẫn không muốn ngắt điện thoại, vẫn là Giang Gia Niên bởi vì muốn đăng ký mà không thể không chủ động cắt đứt.
Thu di động lại, khi đi qua cửa đăng ký Giang Gia Niên vẫn còn đang suy nghĩ, anh ấy hẳn là sợ mình bởi vì trễ chuyến bay phải chờ đợi mà nhám chán tịch mịch nên mới muốn cùng cô nói chuyện phiếm đi, anh rõ ràng là người bận rộn như vậy, kể cả là chờ máy bay cũng sẽ tận dụng thời gian để làm việc, bây giờ lại vì bồi cô mà luôn giơ điện thoại nửa giờ, đây có phải đại biểu cho anh cũng thích cô không?
Thẳng đến khi lên máy bay, ngồi xuống vị trí tương ứng, khóe miệng cô vẫn luôn mang theo tươi cười, nếu như bị cấp dưới ở công ty thấy, có thể thấy sợ hãi đi. Giang tổng cư nhiên cũng có thời điểm cười giống như phụ nữ như vậy sao, đây là muốn đến tận thế à?
Loại thời điểm này, cô giống như hoàn toàn không cảm giác được khủng phi chứng, cô căn bản không biết ngày mai sắp có cái sự việc điên đảo gì đang chờ cô.
Trên một máy bay khác đã sớm bay lên trời cao.
Hạ Kinh Chước ngồi ở khoang điều khiển, bên tay phải chính là danh sách hành khách lần này, nhìn từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy ba chữ "Giang Gia Niên".
Phó phi công Hình Chu ngồi ở trên ghế phụ vốn định nói với anh một câu, ai ngờ vừa lúc thấy anh dùng ánh mắt lạnh như băng mà liếc phía trước, trực tiếp duỗi tay đem danh sách hành khách lật qua nửa khép nửa hở mà đè ở dưới tay, lời nói tới bên miệng lập tức không nói ra được một chữ, cố gắng nghẹn trở về.
Loại thời điểm này vẫn là đừng nên đi trêu chọc anh ấy thì tốt hơn.
Tác giả: Ha ha ha ha, Hạ cơ trưởng tỏ vẻ ta rất tức giận nhưng ta ngạo kiều, ta không nói.