Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

chương 93

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hình Chu sửng sốt, kích động lại không thể tin được nói: "Anh Kinh Chước, anh ấy, anh ấy sẽ còn nguyện ý dạy cháu sao?"

Lần này Hạ Uyên không thay anh trả lời, ông nhìn về phía con trai, chậm rãi đem tầm mắt chuyển lên người Hình Chu, hồi lâu cũng không nói chuyện.

Trên mặt Hình Chu chậm rãi hiện ra thất vọng, cậu ta đứng ở đó cười thê lương một chút, lẩm bẩm: "Đúng vậy, em cô phụ ý tốt của anh như vậy, sao anh có thể nguyện ý dạy em chứ, là ý nghĩ của em quá kỳ lạ, dựa vào cái gì mà muốn chính mình phạm lỗi lại được người khác tha thứ, em...."

Cậu ta rốt cuộc vẫn kém thành thục hơn Hạ Kinh Chước, lại bắt đầu rơi nước mắt, cậu ta ngồi xổm ở đó ôm đầu khóc không thành tiếng, Hạ Kinh Chước liền cứ nhìn như vậy, nhìn, cuối cùng vẫn lấy khăn tay từ trong sườn túi tiền tây trang, đi qua đưa cho cậu ta.

Hình Chu ngẩng đầu, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy cái gì, lại không dám tin tưởng, khi cậu ta tiếp nhận khăn tay, còn cảm thấy chình mình đang nằm mơ.

"Anh Kinh Chước...." Cậu ta hít mũi đứng lên nhìn anh.

Hạ Kinh Chước nhíu mày liếc xéo cậu ta, thật lâu sau mới nói: "Tôi cũng không cần học sinh luôn khóc sướt mướt, muốn đi theo tôi học, từ này về sau phải bỏ cái tật xấu này."

Nói xong, anh trực tiếp nhấc chân rời đi, cũng không nói gì thêm, nhưng anh đã không cần phải nói cái gì, Hình Chu biết anh tha thứ cho chính mình.

Cậu ta cao hứng vô cùng, hận không thể chạy ra ngoài nói cho toàn thế giới, cậu ta lại có thể nhẹ nhàng giống như trước kia.

Khi ngoái đầu nhìn lại, Hình Chu thấy Ân Mạn đứng ở vị trí góc bên này, khóe mắt cô còn mang nước mắt, lại là bộ dáng tươi cười, thấy cậu ta nhìn lại đây, còn hướng cậu ta gật gật đầu.

Lúc ấy Hình Chu liền biết, lần này xem như chính mình làm đúng rồi, đây mới là cuộc sống mà cậu ta muốn, chẳng sợ cậu ta không chiếm được tâm người mình thích, chẳng sợ cậu ta chỉ còn là một phó phi công thích vuốt mông ngựa bị người ta chỉ trích, lại không thẹn với lương tâm, tích cực hướng về phía trước.

Đi ra cổng lớn An Bình, Hạ Kinh Chước liếc mắt một cái liền nhìn thấy Giang Gia Niên đang chờ ở cách đó không xa.

Cô đã về qua nhà, thay quần áo, rửa mặt đơn giản qua, cũng ăn chút gì đó, rốt cuộc mang đứa nhỏ, không thể cùng bọn họ ở chỗ này chờ đợi, cần có thời gian nghỉ ngơi.

Cô ở chỗ này đợi một lúc, mặc áo khoác thật dày, hai tay vây quanh người, dựa vào sườn xe nhìn vị trí cửa, đối diện với tầm mắt Hạ Kinh Chước nhìn tới.

Anh đi từng bước về phía cô, khoe miệng cô trước sau đều cong lên, khi anh đi đến trước mặt cô, cô vươn tay ôm lấy anh, hít sâu một chút nói: "Hạ cơ trưởng, hoan nghênh anh trở về, em có khủng phi chứng, có thể phiền toái anh sau này khi em đi máy bay, anh có thể cổ vũ em nhiều một chút không?"

Hôm nay cả ngày Hạ Kinh Chước cơ hồ đều căng khuôn mặt, không có lộ ra bất kỳ tươi cười gì.

Nhưng hiện tại thấy Giang Gia Niên, nghe cô nói như vậy, anh cầm lòng không đậu mà cong khóe miệng.

Anh gia tăng lực đạo ôm cô, hôn nhẹ sườn mặt cô, cũng không biết ở phía sau bọn họ, Hạ Uyên nhìn thấy tất cả màn này.

Là người được anh ôm, Giang Gia Niên lại nhìn thấy Hạ Uyên.

Hạ Uyên đứng ở dưới đèn đường bên này, cô đơn chiếc bóng, lẻ loi mà xoay người rời đi.

Trên người ông còn vết thương buổi sáng động thủ với Dư phó tổng, nhưng đã không còn quan trọng, con ông trong sạch, như vậy là đủ rồi.

Giang Gia Niên nhìn chăm chú bóng dáng Hạ Uyên bước đi tập tễnh, hơi lui người ra sau nói với Hạ Kinh Chước: "Anh xem."

Hạ Kinh Chước nhìn qua, thấy bóng dáng già nua của ba anh.

Ông ấy thật sự già rồi, nếu không nhuộm tóc, sẽ là đầy đầu tóc bạc.

Ông ấy có tóc bạc từ rất sớm, thời điểm ba mươi mấy tuổi đã bắt đầu có.

Hiện giờ, trong màn đêm, ông một mình rời đi, gió mùa đông thổi bay lá rụng trên mặt đất, làm cho bóng dáng của ông nhìn qua càng thêm tịch liêu.

Giang Gia Niên mở miệng nói: "Em bỗng nhiên nhớ tới một câu."

Hạ Kinh Chước nhìn bóng dáng ba anh nói: "Câu gì?"

Giang Gia Niên dùng thanh âm ôn hòa xa xưa nói: "Trong tác phẩm "Nhìn theo" của Long Ứng Đài có viết, cái gọi là cha con mẹ con một hồi, ý nghĩa chẳng qua là, duyên phận của bạn cùng cha mẹ liền ở đời này kiếp này không ngừng nhìn theo mà càng lúc càng xa. Bạn đứng ở đoạn đường nhỏ này, cha mẹ bạn đứng lối ngoặt ở đoạn đường nhỏ kia chuẩn bị biến mất, dùng bóng dáng yên lặng nói cho bạn: Không cần đuổi theo."bg-ssp-{height:px}

Vừa lúc giọng nói của cô dừng lại, Hạ Uyên cũng vừa vặn rẽ vào chỗ ngoặt, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Hạ Kinh Chước.

Đột nhiên ngay lúc này, tâm Hạ Kinh Chước phảng phất giống như bị kim đâm, đau đến mức anh gần như không thể đứng thẳng.

Mà tại một khắc này, anh rốt cuộc bắt đầu hiểu ra, tuy rằng anh nỗ lực hận ông ấy, oán hận nhiều năm như vậy, tuy là anh không muốn thừa nhận, nhưng ở trong cảm nhận của ông ấy, anh vẫn là đứa con trai ưu tú như cũ, mà trong lòng của anh, ông ấy vẫn là ba anh như cũ.

Nhưng kể cả hiểu rõ những việc này, anh vẫn là không muốn thỏa hiệp.

Nhưng anh thật sự có thể không thỏa hiệp sao?

Tựa hồ chính anh cũng đều bỏ qua, anh đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ năm đó nữa, mà mấu chốt chính là ở chỗ, trưởng thành nên hiểu được khi nào thỏa hiệp, nên hiểu được khi nào nên tha thứ, biết mong muốn chân chính của bản thân là gì.

Hạ Kinh Chước khôi phục công tác bình thường, việc này liền đại biểu anh lại muốn bắt đầu bận rộn.

Hiện tại Giang Gia Niên không cần đi làm, hơn nữa mang thai đã sắp sáu tháng, gần tới năm mới, trên đường nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, một người lẻ loi mà ngốc ở trong nhà thật sự có chút đáng thương, cho nên suy xét một chút, Giang Gia Niên liền quyết định, trong mấy ngày Hạ Kinh Chước công tác này cô liền về nhà. Giang mẫu mở cửa nhìn thấy con gái đĩnh bụng to trở về liền kinh ngạc một chút, nhanh chóng đỡ cô vào nhà, đứng ở cửa nhìn đông nhìn tây giống như đang tìm gì đó, Giang Gia Niên ngoái đầu nhìn lại nhàn nhạt nói: "Mẹ đừng tìm nữa, anh ấy không tới."

Giang mẫu nhíu nhíu mi nói: "Thân mình con đều nặng nề như vậy rồi, sao nó có thể để con một người chạy tới chạy lui? Thật là không cẩn thận."

Giang Gia Niên chậm rãi ngồi trên sô pha thở hổn hển nói: "Anh ấy phải đi làm mà mẹ, không phải sắp đến Tết Âm Lịch sao, sẽ tương đối bận." Giang mẫu nhanh chóng ngồi qua nói: "Vậy ăn tết thì sao? Có phải lúc ăn tết Kinh Chước cũng không được nghỉ không?"

Giang Gia Niên nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: "Vậy con cũng không biết, mẹ có việc gì sao? Anh ấy không nghỉ cũng không có việc gì, không phải còn có con sao?"

Giang mẫu vẻ mặt khó xử, tháo tạp dề ngồi vào bên cạnh Giang Gia Niên, muốn nói lại thôi.

Giang Gia Niên hơi có chút kỳ quái mà nói: "Làm sao vậy mẹ? Có việc gì mẹ nói đi, con với mẹ còn phải kiêng kị cái gì."

Giang mẫu thở dài nói: "Là chuyện thế này, con nói đứa nhỏ của con đều sắp sinh ra rồi, mẹ với ba con còn chưa gặp qua ba mẹ Kinh Chước, lần trước nó tới cũng vội vội vàng vàng, ngay cả miêng cơm cũng chưa ăn, đây không phải là quá qua loa sao?"

Người già tư tưởng đều có chút cũ kỹ, luôn nghĩ chuyện gì cũng đều phải chỉnh tề thỏa đáng, hiện tại con gái mang thai không đến mấy tháng nữa liền phải sinh, bọn họ liền ngay cả ba mẹ nhà trai đều còn chưa gặp qua, này nếu truyền ra ngoài, hàng xóm nghe được còn không cười rớt hàm sao?

Giang Gia Niên tiện tay cầm lấy một miếng hóa quả trên bàn ăn từng miếng một, không nhành chóng trả lời mẹ cô, việc này làm Giang mẫu càng thêm sốt ruột: "Mẹ nói này Gia Niên, hai đứa kết hôn còn chưa nói cho ba mẹ Kinh Chước sao? Hay là hai đứa gạt mẹ, hai đứa căn bản còn chưa kết hôn?"

Giang Gia Niên nghe vậy không khỏi cười nói: "Mẹ, sức tưởng tượng của mẹ cũng quá phong phú, giấy hôn thú con cũng đưa cho mẹ xem rồi, còn có thể là giả sao?"

Giang mẫu cả giận nói: "Vậy vì sao không để cha mẹ hai bên gặp mặt chứ? Chẳng lẽ ba mẹ Kinh Chước đều không còn nữa?"

Giang Gia Niên hơi dừng lại, sau một lúc lâu mới nói: "Mẹ đừng nói như vậy, ba anh ấy còn ở."

Giang mẫu ngẩn người: "Nói cách khác, mẹ nó không còn nữa?"

Giang Gia Niên buông trái cây trong tay gật đầu nói: "Mẹ anh ấy qua đời từ sớm, mẹ kế cũng qua đời năm trước, ba anh ấy.....Quan hệ với anh ấy không tốt lắm, nhưng ông ấy cũng đã biết chuyện bọn con kết hôn, chỉ là.....Nếu mẹ muốn gặp ba anh ấy, còn còn phải hỏi ý kiến anh ấy một chút."

Giang mẫu không thể lý giải nổi nói: "Này còn có cái gì phải hói chứ? Đây không phải là việc hiển nhiên sao? Mẹ thật không hiểu người trẻ tuổi các con bây giờ, cà ngày kỳ kỳ quái quái, độc lập quá mức, làm chuyện gì cũng không thương lượng với người trong nhà, này nếu mà khi mấy đứa còn nhỏ, mẹ đã sớm đánh cho một trận rồi."

Nhìn mẹ cô tức giận đến không chịu được, Giang Gia Niên nhanh chóng tiến lên nhẹ giọng an ủi, vừa an ủi mẹ cô vừa nghĩ xem nên làm thế nào để nói chuyện này với Hạ Kinh Chước, thật sự là quan hệ cha con bọn họ quá đặc thù, lần trước lại xuất hiện biến cố cùng mâu thuẫn như vậy, cha mẹ trong nhà căn bản không hiểu được nhưng việc đó, nói ra cũng chỉ làm cho bọn họ lo lắng, cô phải cố gắng nghĩ biện pháp đẹp cả đôi đường mới được.....

Tóm lại, trừ chuyện này, cuộc sống bên này của Giang Gia Niên còn xem như tất cả đều tốt, phát triển hướng tới hạnh phúc mỹ mãn. Bên kia, Lâm Hàn Dữ đã lâu cô chưa gặp mặt lại trải qua không tốt lắm.

Giang Gia Niên đi rồi, Lâm Hàn Dữ không chỉ gọi điện thoại cho cô một hai lần, nhưng trước nay cô đều không tiếp. Điện thoại không tiếp, anh ta lại đổi sang nhắn tin, gửi liên tục gần một tháng, mỗi ngày vài tin, lại không hề nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Tuy tính cách Lâm Hàn Dữ như vậy, cũng bắt đầu có chút vặn vẹo cùng thất bại, anh ta không biết vì sao một người lại có thể thay đổi nhanh như vậy, sau khi nhận thức Hạ Kinh Chước ngắn ngủi mấy tháng, Giang Gia Niên liền từ bỏ tình cảm của bọn họ nhanh như vậy, thậm chí rời khỏi công ty cô làm việc nhiều năm như vậy, không lưu tình chút nào như vậy, chưa từng trở về một lần nào.

Mọi người đều nói đàn ông bạc tình hơn so với phụ nữ, nhưng Lâm Hàn Dữ lại thấy, Giang Gia Niên còn có thể bạc tình hơn anh ta nhiều.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio